1
Mở mắt ra lần nữa là hoàn cảnh hoàn toàn xa lạ.
Cái hộp biết nói, tấm gạch biết phát sáng, thú bông biết hát.
Thật là thần kỳ!
Tôi mở miệng, lại phát ra tiếng ê a của trẻ sơ sinh.
Duỗi tay ra.
Ừm, trắng nõn bóng loáng, như trứng gà bóc, chỉ là không giống tay người lớn.
“Ồ, Tiểu Chiêu Quân của chúng ta dậy rồi, lại không khóc, tuyệt quá!”
Một người phụ nữ dịu dàng ôm lấy tôi, vừa cười vừa đi ra ngoài: “Đi, chúng ta đi sang đối diện tìm anh Thẩm Túc của con chơi.”
Thẩm Túc.
Một lần nữa nghe được cái tên này, hô hấp của tôi đều muốn ngừng lại.
Ánh nắng chiếu xuống, tôi nằm sấp trên vai mẹ, từ xa xa đã trông thấy một bóng người nhỏ bé.
Cậu bé khoảng năm sáu tuổi ngồi trên ghế đẩu, bàn tay mũm mĩm cầm lá màu xanh, tay còn lại hướng vào trong gạo nếp đã được rửa sạch, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.
Đây không phải chính là Thẩm Túc phiên bản thu nhỏ sao!
“A a a a.” Tôi đưa tay muốn nhào qua.
Mẹ tôi vội vàng ổn định cơ thể nhỏ của tôi, cẩn thận ôm tôi qua đó.
Vừa đến gần, tôi đã ôm lấy một tay của Tiểu Thẩm Túc, hôn bẹp một cái khiến mặt anh đầy nước bọt.
Anh cũng không tức giận, tựa như đã quen mà lau đi nước bọt trên mặt, sờ lên đầu nhỏ của tôi, mỉm cười nói: “Chờ anh trai gói bánh ú xong sẽ nấu cho em ăn.”
Ánh nắng cực nóng chiếu xuống xuyên qua cành cây, cậu bé lột bánh ú đã được nấu chín, đút từng chút một cho bé gái trong lòng người phụ nữ.
Bánh răng vận mệnh một lần nữa bắt đầu chuyển động.
2
Một người đàn ông mặc tây trang màu xám sau góc tường nhìn thấy cảnh này thì hài lòng xoay người rời khỏi, hai tay đan lại đặt sau gáy, bước chân ngả ngớn.
“Không tệ không tệ, không uổng công mình lãng phí phần thưởng cấp S.”
- -- HẾT ---