Năm nào các nước cũng sẽ tiến hành đại hội săn bắn một lần, địa điểm được tổ chức luân phiên nhau, nói cho hay là làm tăng tình cảm giữa các nước.
Lần này đúng lúc tiến hành ở Khải Tang, nữ chính Phượng Khuynh Thành sẽ tỏa sáng rực rỡ trong bữa tiệc đón gió tẩy trần của đại hội lần này.
Hai nam chính trong này, Thẩm Túc và Vương tử Nhu Nhiên, Ô Tắc Nhĩ cũng chú ý tới nàng ta.
Sau đó thành công mở ra tiết mục bốn nam tranh một nữ.
Mỗi một nam chính đều hận thể gϊếŧ chết ba người còn lại, độc chiếm Phượng Khuynh Thành.
Nhưng ai Phượng Khuynh Thành cũng yêu, ai cũng không nỡ lòng làm hại, cho nên cuối cùng trải qua một phen lôi kéo, bốn người đàn ông đã đạt thành nhận thức chung, quyết định cùng hưởng người phụ nữ mình yêu.
NHưng trên danh phận thì Thẩm Túc là chính cung, Phượng Khuynh Thành gả cho Thẩm Túc, là Hoàng hậu của Khải Tang, ba người đàn ông còn lại là sự tồn tại giống như tình nhân trong bóng tối.
Ba nam chính kia cũng thấy không công bằng, cãi nhau ầm ĩ nhưng cũng không được ích lợi gì, người khiến Phượng Khuynh Thành thích nhất là Thẩm Túc mà.
Trong lòng ta chua xót, vô thức nhìn về phía Thẩm Túc ở chếch bên phải đằng trước.
Sứ thần của ba nước đã đến hết vào hôm qua, hôm nay liền sắp xếp tiệc tẩy trần.
Mấy năm gần đây Hoàng đế bắt đầu giao quyền cho Thẩm Túc, cho nên từ tiệc tẩy trần cho đến buổi săn bắn ngày mai đều do Thẩm Túc bắt tay chuẩn bị.
Hắn ngồi ngay ngắn ở chính giữa, bộ trường bào màu xanh nhạt chỉ bạc với hoa văn chìm làm nổi bật lên dáng người hắn thẳng tắp như cây bách, ngọc quan buộc tóc, trên khuôn mặt mang ý cười nhàn nhạt, quả nhiên là chi lan ngọc thụ, dịu dàng như ngọc.
Không hổ là nam chính thứ nhất, tư sắc này xứng đáng với cái danh đệ nhất họa thủy Thịnh Kinh trong sách.
Nhận ra ánh mắt của ta, Thẩm Túc cũng nhìn về phía ta, nụ cười trên bờ môi vẫn dịu dàng như gió mát.
Xem đi, xem đi! Việc này có thể trách ta được sao?
Một nam yêu tinh ngày nào cũng lắc lư dụ dỗ trước mặt, ai mà kiềm chế cho được?
Ta chỉ phạm vào sai lầm mà phụ nữ trên đời này đều phạm phải mà thôi!
Ta ép buộc chính mình nhìn đi chỗ khác.
Còn nhìn tiếp nữa, trái tim khó khăn lắm mới đóng cửa được sợ rằng sẽ lại xao động.
Ta vội vàng uống một ngụm rượu.
“Khụ khụ khụ.” Uống nhanh quá làm mình bị sặc, Thẩm Túc bên kia hơi nhíu mày, trong mắt có sự khiển trách rõ ràng.
Hắn thì thầm vài câu với tiểu thái giám ở bên cạnh, tiểu thái giám đó gật đầu, bước nhanh về phía ta, tay chân nhanh nhẹn lấy rượu của ta đi, nhanh chóng thay thế thành rượu trái cây không nóng cổ họng cũng không dễ say.
Ta nhún vai, sao cũng được, sau đó bắt đầu quan sát người xung quanh.
Nữ chính Phượng Khuynh Thành không hề ngồi với người Phượng gia, hai bên nàng ta là hai người đàn ông ngồi giống như Tả Hữu hộ pháp vậy.
Thiếu niên bên trái mang vẻ mặt bướng bỉnh, quanh mình là khí chất ngông cuồng, mơ hồ lộ ra chút sát khí.
Một trong những nam chính, thiếu niên Tướng Quân, Chu Hành An.
Thanh niên bên phải thì lười biếng thưởng thức chén rượu, nhìn ai cũng cười tủm tỉm.
Cũng là một trong số nam chính, con trai của nhà giàu nhất đại lục. Kim Triều.
Phong cách hai người khác nhau, không ai phục ai, chỉ có ánh mắt nhìn Phượng Khuynh Thanh đều ái mộ giống nhau.
Trước mắt có lẽ Phượng Khuynh Thành đã thu hai nam chính rồi.
Hai người còn lại đều sẽ nhìn nàng ta với ánh mắt khác sau khi nàng ta tỏa sáng rực rỡ vào hôm nay.
Một khắc sau, con gái vợ cả của Phượng gia, cũng là nữ phụ ác độc giống ta bắt đầu gây sự.
Nàng ta nói Phượng Khuynh Thành tinh thông tất cả cầm kỳ thi họa, thơ từ ca phú hạ bút thành văn, tóm lại chính là muốn ép Phượng Khuynh Thành tiến lên thể hiện tài nghệ.
Nhưng không ít người đều biết, từ nhỏ Phượng Khuynh Thành đã được nuôi nấng giống như nha hoàn, ngay cả chữ cũng không biết được mấy, làm sao có thể hiểu cầm kỳ thi họa thơ từ ca phú chứ.
Bảo nàng ta đi lên chính là muốn nàng ta xấu mặt.
Ta lắc đầu, trong lòng tặc lưỡi hai tiếng.
Đây là nữ chính đó, làm sao có thể xấu mặt được.
Quả nhiên, Phượng Khuynh Thành liên tục làm ra mấy câu thơ tuyệt diệu, thu hút không ít người sợ hãi thán phục mà liếc mắt.
“Vân tưởng y thường hoa tưởng dung, xuân phong phất hạm lộ hoa nùng.”
“Hốt như nhất dạ xuân phong lai, thiên thụ vạn thụ lê hoa khai.”
“Mãn đường hoa túy tam thiên khách, nhất kiếm sương hàn thập tứ châu. "
Phượng Khuynh Thành ba bước thành thơ, một bộ áo đỏ làm khắp nơi kinh diễm.
“Quá hay quá hay, thơ của cô hai Phượng quả nhiên không có ai bằng.”
“Ai nói cô hai Phượng không tài không đức? Đây rõ ràng là tài năng trời ban mà!!”
“Tài nữ nha!”
Đối mặt với lời khen ngợi của mọi người, Phượng Khuynh Thành chỉ khinh thường khẽ hừ một tiếng, kiêu căng lại tùy hứng.
Ánh mắt Chu Hành An và Kim Triều liếc nhìn nàng ta càng thêm nóng bỏng.
Vị Vương tử Ô Tắc Nhĩ của Nhu Nhiên kia cũng hứng thú dạt dào nhìn chằm chằm vào Phượng Khuynh Thành.
Ta vội vàng quan sát phản ứng của Thẩm Túc.
Trong truyện viết là: [Thiếu nữ áo đỏ mang dung mạo tuyệt mỹ, không ngờ rằng tài hoa càng kinh tài tuyệt diễm, Thẩm Túc nhìn nàng, lại dần dần mất hồ, rõ ràng hắn cảm nhận được trái tim yên tĩnh như mặt hồ đã hai mươi năm của mình đã bị thiếu nữ trước mắt khuấy đảo.]
Nhưng Thẩm Túc từ đầu đến cuối đều mang khuôn mặt bình tĩnh, trong mắt không hề có chút gợn sóng nào.
Đâu có dáng vẻ mất hồn.
Là do hắn che giấu quá sâu hay vì điều gì khác?
Nhưng không thể không thừa nhận, cho dù là nguyên nhân gì, ta cũng rất vui.
“Tôi biết cô vô cùng vui vẻ, nhưng mà tạm thời cô đừng vui.”
Một giọng nói xa lạ đột nhiên vang lên bên tai, nhưng ta nhìn trái nhìn phải cung không tìm được nơi phát ra tiếng.
Gặp quỷ rồi!
Giọng nói kia tiếp tục vang lên: “Tôi không phải là ma, tôi là hệ thống sửa đổi 101, chủ yếu phụ trách sửa đổi thế giới cốt truyện…”
Trải qua một hồi giao lưu, ta đã hiểu được đại khái: “Cho nên linh hồn hiện tại trong người Phượng Khuynh Thành là người dị thế, mấy bài thơ nàng ta vừa làm thật ra là của người khác?”
Hệ thống 101 im lặng một lúc rồi nói: “Mặc dù có chút vô đạo đức, nhưng trong truyện xuyên không thì đây thật ra là tình tiết rất hay gặp.”
“Một kẻ ăn cắp cũng được làm nữ chính sao?” Ta vẫn không thể tiếp nhận được người như vậy trở thành vợ của Thẩm Túc.
Nàng ta có thể không thông minh, không xinh đẹp, có một vài khuyết điểm nhỏ không ảnh hưởng đến toàn cục, thậm chí có thể một vợ nhiều chồng.
Dù sao ở thời đại này, đàn ông tam thê tứ thϊếp cũng nhiều mà, phụ nữ tam phu tứ hầu thì có gì không được?
Nhưng không thể là người hèn hạ đi ăn cắp đồ người khác như thế này được.
Đối với ta mà nói, anh trai của ta là người tốt nhất trên đời này, Phượng Khuynh Thành như vậy, không xứng với hắn!
*
Ngày thứ hai của đại hội săn bắn diễn ra đúng giờ, phần thưởng là một bảo kiếm tuyệt thế, tên là kiếm Hồng Nhạn, nghe nói là bội kiếm thất lạc của đệ nhất cao thủ giang hồ.
Ô Tắc Nhĩ, Chu Hành An, KIm Triều đều mặc đồ ra trận.
Thẩm Túc là Thái tử Khải Tang nên cũng đích thân ra sân, giành được hạng nhất trong đông đảo các đối thủ thực lực mạnh mẽ.
Trên đài cao, chàng trai mặc trang phục xanh ngọc rút kiếm Hồng Nhạn ra, dứt khoát vung vẫy mấy chiêu thức, mang theo từng tiếng xé gió, mái tóc đen sau lưng tung bay theo gió, một bộ kiếm pháp khiến mọi người kinh ngạc, uyển chuyển như du long, sắc bén mà không mất đi vẻ bay bổng.
Dưới đài bộc phát ra một hồi tiếng reo hò.
“Mãn đường hoa túy tam thiên khách, nhất kiếm sương hàn thập tứ châu, câu này chính là nói đến hắn…” Phượng Khuynh Thành nhìn Thẩm Túc chăm chú, du͙© vọиɠ chinh phục trong mắt vô cùng rõ ràng.
Ánh mắt của ta đều tập trung trên người Thẩm Túc, hết cách rồi, hắn quá nổi bật, hoàn toàn khiến người ta không thể không nhìn hắn.
Qua biển người, Thẩm Túc đột nhiên liếc mắt nhìn về phía ta, dưới ánh mặt trời nóng rát, hắn cong khóe môi, cười với ta.
Trái tim ta chợt hẫng một nhịp.
Không chịu được! Hoàn toàn không chịu được!
Ta che lấy l*иg ngực xao động chạy trối chết.
Đêm hôm đó, ta lại mơ thấy Thẩm Túc, hơn nữa giấc mơ này còn ướŧ áŧ hơn lần trước.
Chỉ là lúc này, người bị dây xích trói lại là ta.
Thẩm Túc thì ngồi bên giường, tóc dài rối tung, vẻ mặt nhàn nhạt, ngón tay thon dài khẽ khều một cái, thắt lưng của ta liền rơi xuống đất.
Đúng lúc này, hắn hơi cong môi, giọng điệu mờ ám lại lỗ mãng: “Em gái quả nhiên là sắc nước hương trời, anh trai đây, ái mộ đã lâu.”
Vừa dứt lời, hắn chợt nhào lên, nụ hôn như bão tố rơi xuống, mang theo sự điên cuồng không cho từ chối.
Tay của ta bị hắn chặn lại, ngón tay l*иg vào từng chút một, cho đến khi mười ngón đan xe.
Một câu đầy đủ ta cũng không nói ra được.
Hình tượng thay đổi, Thẩm Túc đi ra từ phía sau tấm bình phong, trên người còn mang theo bọt nước chưa khô.
“Chiêu Quân.”
Hắn hôn lên trán ta, dịu dàng gọi tên ra: “Đừng nghĩ đến việc rời xa anh nữa.”
“Anh trai không muốn dùng những thủ đoạn đó với em đâu, em ngoan ngoãn không được sao?”
Giấc mơ đến thời khắc này thì dừng lại.
Ta cũng không ngủ được nữa, không yên lòng mà ôm chăn mền ngồi mãi đến khi hừng đông.
Cho đến khi nắng sớm mờ mờ, Tùng Tuyết mang nước rửa mặt đi vào, nàng ấy cố ý nhắc đến: “Bên phía Hoàng hậu truyền tin, phải chọn Chính phi cho Thái tử rồi.”
Ta run lên: “Chọn Chính phi?”
“Đúng vậy, nghe nói con gái trưởng của Lý gia và con gái thứ hai của Mộ Dung gia đều ở trong danh sách lựa chọn… Ôi Công chúa…”
Tùng Tuyết còn chưa nói xong, ta đã vội vàng nhảy xuống giường, mang vớ giày rồi chạy đến Đông Cung.
*
Vừa mới vào cửa chính đã đâm đầu vào một thanh niên tố y.
Mày kiếm mắt sáng, mũi cao thẳng, dung nhan vô cùng diễm lệ, hoàn toàn tương phản với tố ý trên người.
“Thảo dân bái kiến bát Công chúa.” Hắn lễ phép hành lễ với ta.
“Miễn lễ.” Ta vội đi gặp Thẩm Túc, ngược lại không để ý đến người này thêm.
Giờ phút này vừa qua khỏi giờ Mão, Thẩm Túc đang luyện kiếm trong sân, thấy ta đến thì thu kiếm lại, cười không ngừng nhìn ta.
Hình như, lần nào nhìn thấy ta hắn cũng cười.
“Sao hôm nay dậy sớm vậy?”
Ồ đúng, bình thường ta đều phải ngủ đến khi mặt trời lên cao, hôm nay dậy vào giờ Mão quả thật là lần đầu tiên.
Ta khụ khụ một tiếng, nghiêm túc nhìn hắn hỏi: “Có phải anh trai muốn lấy vợ không?”
Thẩm Túc nghe vậy thì trong mắt hiện lên chút ánh sáng tối tăm khó thấy, chốc lát sau, hắn nói một cách ấm áp: “Mấy ngày trước mẫu hậu đã nhắc đến việc này với anh.”
Ta truy hỏi: “Vậy anh trai đã vừa ý ai chưa?”
“Xem như, rồi đi.” Thẩm Túc chậm rãi nói.
“Ai vậy?!”
“Cô hai Phượng gia, Phượng Khuynh Thành sao?”
“Không phải.”
“Không phải là được.” Ta thở phào nhẹ nhõm, lại lần nữa nở nụ cười: “Rốt cuộc là cô gái nhà ai khiến cả anh trai cũng động lòng vậy?”
Thẩm Túc chỉ nhìn ta không nói lời nào.
Chẳng lẽ…
Nghĩ đến khả năng đó, trong lòng ta chua xót: “Anh trai yên tâm, em sẽ không làm gì cô gái đó đâu.”
“Lúc trước em tưởng nhầm tình cảm quấn quýt với anh trai là tình yêu nam nữ, bây giờ suy nghĩ rõ ràng rồi, em sẽ về đúng vị trí của mình, sẽ không khiến anh trai và chị dâu khó xử đâu.”
Thẩm Túc kinh ngạc ngước mắt.
“Em biết anh trai có thể không quá tin tưởng, cho nên em đã xin chỉ của phụ hoàng rồi, ba ngày sau em sẽ chọn phò mã.”
m tiết cuối cùng vừa dứt, xung quanh đột nhiên trở nên im lặng.
Gió nhẹ lướt qua, tóc rối trên trán Thẩm Túc lay động theo gió, trong đôi mắt phượng là tâm trạng cuồn cuộn mà ta nhìn không hiểu.
Hồi lâu sau, hắn mới khàn giọng mở miệng: “Em nghiêm túc sao?”
Ta gật đầu: “Ừm.”
“Em gần mười bảy rồi, cũng nên chọn phò mã rồi.”
Ta luôn là người nói được làm được, buổi chiều hôm nay một nhóm chân dung của quý nữ nhà quan được đưa vào Đông Cung, ngày hôm nay sẽ có một nhóm chân dung lang quân nhà quan được đưa tới điện Hải Đường của ta.
Cháu đích tôn phủ Quốc Công, con trai vợ cả phủ Thừa tướng, cậu cả nhà Thái phó…
Theo lý thuyết, một đứa con gái của Tài nhân không được yêu thương như ta hoàn toàn không với tới được các lang quân cấp bậc này.
Nhưng ai bảo ta có một anh trai tốt chứ.
Hoàng đế có chín người con trai, Thẩm Túc là con trưởng, nhà ngoại mạnh mẽ, bản thân hắn lại ưu tú tuyệt trần, khiến cho các đại thần trong triều hoàn toàn không có suy nghĩ nâng đỡ Hoàng tử khác.
Bởi vì bọn họ biết rõ, trừ phi Thẩm Túc chết, nếu không hoàn toàn không có Hoàng tử nào có thể cướp đi đế vị khỏi tay hắn.
Làm em gái được Hoàng đế tương lai cưng chiều nhất, có nhiều nhà quyền quý muốn cưới ta, bám víu vào vị đại Phật Thẩm Túc này.
Huống chi, ta cũng chả có chỗ nào để chê, con gái của Thái phó có tài có sắc, là đệ nhất tài nữ của Thịnh Kinh.
Mà ta chỉ dựa vào dung mạo thì đã cùng nàng ấy được xưng là hai mỹ nhân của Thịnh Kinh.
Sau khi ta cập kê thì có rất nhiều con em nhà quan hướng đến Hoàng đế cầu hôn ta, nhưng bởi vì khi đó ta đang ngấp nghé Thẩm Túc nên đã từ chối hết.
“Người này trông không tệ.” Ta cầm chân dung nghiêm túc xem xét tường tận, Tùng Tuyết ở bên cạnh kinh ngạc đến mức sắp rớt cả cằm.
“Công chúa thật sự buông bỏ Thái tử rồi à?”
“... Không thể thật hơn được đâu.”
Nhìn dáng vẻ nghiêm túc lựa chọn chân dung của ta, Tùng Tuyết cuối cùng cũng tin.
Nàng ấy liếc nhìn chân dung trong tay ta, nhỏ giọng lầm bầm: “Tốt thì tốt, nhưng vẫn kém hơn Thái tử điện hạ.”
Bàn tay cầm chân dung của ta siết chặt.
Suy nghĩ hơi trống rỗng.
Thẩm Túc là con trai trưởng của Hoàng đế, vừa ra đời đã được phong làm Thái tử, vinh quang vô hạn.
Hắn cũng không phụ sự mong đợi của người, văn thao vũ lược đều nổi bật, khí chất tu dưỡng toàn thân bất phàm, mỗi lời nói hành động đều là kiểu mẫu của hoàng gia.
Quan trọng nhất là còn có dung mạo hại nước hại dân.
Ngoại trừ lời đồn đồng tính hoặc là bệnh kín thật thật giả giả thì không hề có khuyết điểm nào.
Bởi vậy mà Thẩm Túc không chỉ được đông đảo các cô gái hâm mộ, còn có không ít chàng trai ngưỡng mộ văn chương võ công của hắn.
Gặp được người như vậy, những chàng trai khác sẽ rất khó lọt vào mắt.
Ta chọn rồi lựa, lựa rồi chọn cũng không tìm ra được một người hài lòng.
Ai ta cũng cảm thấy không bằng Thẩm Túc.
Người này trông được nhưng lại là vô dụng ăn chơi chè chén, người kia phẩm tính tốt nhưng làm người cứng nhắc, cả ngày lạnh mặt giống như ai nợ tiền hắn vậy.
Tính cách dáng dấp của người này đều tốt, nhưng miệng lưỡi quá trơn tru, khiến người ta nhìn thấy là phiền.
Còn có người các phương diện đều không tệ, ngay cả Tùng Tuyết cũng thấy tốt, nhưng…
Ta quyết định thử xem.
Đúng lúc đến tiết hoa đăng, vị tiểu lang quân Lý gia mà Tùng Tuyết cảm thấy không tệ đó mời ta đi dạo cùng.
Ta đồng ý