Linh lực truyền vào như không có tác dụng với Kim Quang Dao, sắc mặt hắn nhanh chóng tái nhợt đi, chỉ thấy hắn hơi mấp máy môi, một âm tiết cũng không thể phát ra, càng đừng hỏi lấy đâu ra sức lực nói chuyện.
Hốc mắt Lam Hi Thần đỏ ửng, lập tức bế Kim Quang Dao lên định rời đi, Kim Tử Hiên ngăn cản Lam Hi Thần đã bị lo lắng làm choáng váng đầu óc: "Ngươi muốn làm gì? Mang về Lam gia của ngươi à?"
"Từ từ." Ngụy Vô Tiện thấy Kim Quang Dao hôn mê, bước qua: "Để ta xem thử được không." Nói xong Ngụy Vô Tiện nghiêng đầu bảo Ôn Ninh cấp tốc đi gọi Ôn Tình tới.
Lam Hi Thần càng thêm cảnh giác, ôm chặt Kim Quang Dao hơn, thấy Lam Vong Cơ lắc đầu, rối rắm một phen, cuối cùng vẫn thỏa hiệp, chậm rãi buông Kim Quang Dao ra, đặt hắn nằm trên một tảng đá lớn.
Ngụy Vô Tiện bắt mạch xong lại khám linh mạch, thần sắc dần dần trở nên kỳ quái.
"Làm sao vậy?" Kim Tử Hiên sốt ruột: "A Dao rốt cuộc thế nào?"
"Vì sao... Không đúng!" Ngụy Vô Tiện lẩm bẩm, lập tức móc trong lòng ra một lọ đan dược, đang muốn đút cho Kim Quang Dao một viên đã bị Lam Hi Thần chặn lại. Ngụy Vô Tiện cười khổ: "Lam tông chủ, ta sẽ không làm gì Liễm Phương Tôn đâu."
Kim Tử Hiên trừng mắt với Lam Hi Thần, nhìn Ngụy Vô Tiện đút đan dược cho Kim Quang Dao xong mới hỏi: "Sao lại thế này?"
"Lẽ ra quá lắm chỉ nội thương thôi." Ngụy Vô Tiện nhìn sắc mặt xanh trắng của Kim Quang Dao, cau mày: "Vì sao hắn lại thiếu bốn phách?"
"Hồn phách?!" Kim Tử Hiên và Lam Hi Thần giật nảy mình.
"Hồn phách của hắn có dấu hiệu nứt vỡ, ta vừa cho hắn ăn Cố Hồn Đan xong." Ngụy Vô Tiện không quá chắc chắn, lại dò xét linh mạch của Kim Quang Dao lần nữa: "Kim Quang Dao rốt cuộc làm cái gì, lại lấy bốn phách của chính mình ra liều mạng?"
Kim Tử Hiên như nghĩ tới cái gì, sắc mặt vụt một cái trắng bệch: "Nó... Sẽ không... không phải thật sự là..."
Ngụy Vô Tiện, Lam Vong Cơ và Lam Hi Thần đều đồng loạt nhìn về phía Kim Tử Hiên.
"Kim Tử Huân trúng cổ độc, hoài nghi là Ngụy Vô Tiện hạ độc liền tới Cùng Kỳ đạo tìm Ngụy Vô Tiện tính sổ, phụ thân lệnh A Dao tới giúp Kim Tử Huân tiến hành chặn gϊếŧ, ta phát hiện không ổn muốn ngăn cản, A Dao cố chấp không cho ta tới, nói là Ngụy Vô Tiện sẽ mất khống chế..." Kim Tử Hiên khϊếp sợ nói: "Nó nói nó có năng lực tiên tri, chẳng lẽ..."
Ngụy Vô Tiện nhăn mày càng chặt. Kim Tử Hiên nhìn thoáng qua Lam Hi Thần, đột nhiên nói: "Vậy Lam thị song bích các ngươi xuất hiện..."
Lam Hi Thần sắc mặt nghiêm túc, ánh mắt có vài phần khó lường: "Là A Dao viết thư, nhờ ta cùng Vong Cơ tới Cùng Kỳ đạo, nói là xuất hiện hung thần khó giải quyết, tình hình khẩn cấp cần chúng ta viện trợ."
Bốn người lập tức lâm vào trầm mặc.
Ôn Tình đến rất nhanh, nghe Ngụy Vô Tiện trình bày đơn giản vấn đề của Kim Quang Dao xong, vội vàng châm cứu cho Kim Quang Dao. Hai châm hạ xuống, Kim Quang Dao liền bắt đầu nôn ra máu bầm, cho đến khi châm cứu hết toàn bộ, sắc mặt Kim Quang Dao đã có phần chuyển biến tốt.
"Mang về đi, nội thương sắc thuốc uống là được, về phần hồn phách thiếu hụt, ta sẽ nghĩ cách." Ôn Tình cất hòm thuốc, quay sang bắt đầu quở trách Ngụy Vô Tiện: "Ngươi nói xem, đống tử thi kia là thế nào? Xử lý kiểu gì đây? Lúc trước bảo ngươi đừng đi cái tiệc tùng gì đó của Kim gia ngươi lại không nghe, bây giờ người ta tìm lý do đổ tội lên đầu ngươi thì giải thích được cái gì?" Hoàn toàn không màng thể diện của người mời tiệc đầy tháng ở đây.
Kim Tử Hiên khó tránh khỏi áy náy, nghe Ôn Tình nói vậy vội nói: "Chuyện ở Cùng Kỳ đạo hôm nay, hậu quả một mình ta gánh."
Người Kim gia tự thu thập cục diện rối rắm Ôn Tình càng vui vẻ, ném xuống một câu: "Tùy ngươi, chỉ cần đừng kéo đến trên người Ngụy Vô Tiện là được." Liền rời đi.
Từ lúc Ôn Tình tới, toàn bộ quá trình Lam Vong Cơ chỉ lẳng lặng mà nhìn Ngụy Vô Tiện. Ngụy Vô Tiện dường như cũng chú ý tới ánh mắt của Lam Vong Cơ, trước khi theo Ôn Tình đi còn liếc Lam Vong Cơ một cái, nói một tiếng đa tạ với Lam thị song bích bọn họ liền đi theo Ôn Tình trở về.
Kim Quang Dao trở lại Kim Lân Đài vẫn hôn mê bất tỉnh, đại phu đổi hết người này đến người khác.
Kim Tử Huân ở Cùng Kỳ đạo gặp nạn mà chết, Kim Tử Hiên và Kim Quang Dao may mắn thoát nạn trở về. Kim Tử Hiên khăng khăng nói là chính mình phát hiện không ổn liền áp chế Kim Quang Dao dẫn y cùng đến Cùng Kỳ đạo. Kim Tử Huân kí©h thí©ɧ Ngụy Vô Tiện, tẩu thi trong tay Ngụy Vô Tiện mất khống chế, may mắn Lam thị song bích tới kịp trấn áp Ôn Ninh mất khống chế mới được cứu trợ.
"Phụ thân, đây không phải lỗi của Kim Quang Dao, Kim Quang Dao vì cứu con mà đến nay còn hôn mê chưa tỉnh, cha muốn phạt thì cứ phạt một mình con." Kim Tử Hiên dứt khoát quỳ gối trước mặt Kim Quang Thiện, kiên quyết ôm hết trách nhiệm vào mình.
Kim Quang Thiện lạnh lùng nói: "Ta bảo Kim Quang Dao đi! Tử Hiên, con... con..."
"Kim Quang Thiện! Còn không phải lỗi của ông hay sao!" Kim phu nhân đột nhiên cả giận nói, làm Kim Quang Thiện sợ tới mức rụt người lại.
"Nếu không phải ông không ngăn cản chất nhi của ông làm việc ngu ngốc, lại còn cho Kim Quang Dao đi, Tử Hiên sẽ phải nhảy vào vũng nước đυ.c này sao? Sự tình sẽ trở thành như vậy sao?! Nếu Lam thị song bích không tới Cùng Kỳ đạo, bây giờ ông còn có thể nhìn thấy con ta sao? Kim Quang Thiện! Ông muốn hại chết con ta à!" Kim phu nhân la to, chỉ thiếu điều động thủ với Kim Quang Thiện.
Kim phu nhân đang kích động, Kim Quang Thiện e ngại mặt mũi, chỉ gầm nhẹ bảo bà ngừng lại, Kim phu nhân khóc lóc đi đến ôm lấy Kim Tử Hiên đang quỳ: "Con của ta! Sau này con không thể làm việc ngu ngốc như vậy nữa! Lỡ như... Lỡ như..."
Kim Lân Đài hỗn loạn một hồi dần bình tĩnh lại, Kim gia xuống tay xử lý thi thể của Kim Tử Huân cùng các tu sĩ Kim gia đã chết khác, cũng lấy Kim Tử Hiên bị phạt cấm túc ba ngày làm kết quả để qua loa lấp liếʍ lời gièm pha với Kim Quang Thiện. Kim Tử Hiên kết thúc thời gian cấm túc liền đến trông Kim Quang Dao, chờ Kim Quang Dao tỉnh lại.
Giang Yếm Ly ru Kim Lăng ngủ rồi liền tới đây chăm sóc Kim Quang Dao đang bất tỉnh, lại thấy Kim Tử Hiên cằm đã lún phún râu.
"Để thϊếp canh một lát cho, chàng canh cả đêm rồi, nên nghỉ ngơi đi." Tay Giang Yếm Ly phủ lên mu bàn tay Kim Tử Hiên.
Kim Tử Hiên nắm lại tay Giang Yếm Ly: "Ừm, nếu A Dao tỉnh, nhớ báo cho ta một tiếng." Nói xong liền ra cửa trở về nghỉ ngơi.
Giang Yếm Ly quay đầu lại nhìn Kim Quang Dao sắc mặt tái nhợt, nhẹ nhàng thở dài một hơi: "Tiểu thúc, đệ tỉnh lại đi, A Lăng đang chờ đệ cùng ăn bánh hoa quế đấy."
Nhưng mà Kim Quang Dao cũng không biết hiện thực thế nào, hắn đang đắm chìm trong hồi ức cùng mẫu thân thả diều.
"A Dao, con xem, diều bay cao chưa kìa." Mạnh Thơ ôm vai tiểu Mạnh Dao, ngồi xổm bên cạnh chỉ vào con diều đang bay trên bầu trời: "A Dao sau này gặp phụ thân phải học theo ông ấy, là có thể bay thật xa, không bị bó buộc nữa."
Hắn khó hiểu nhìn Mạnh Thơ: "Mẫu thân?"
"A Dao, con phải nắm chặt sợi dây này, như vậy sẽ không sợ mất đi phương hướng." Mạnh Thơ nhìn cánh diều trên bầu trời, trong mắt tràn ngập khát khao: "Giống như con diều vậy, bay rất cao, nhưng cũng không cần quay đầu lại nhìn mặt đất."
Chợt thấy một trận gió thổi tới, còn mang theo chút bụi đất, Mạnh Dao theo bản năng nhắm mắt lại, đột nhiên cảm giác trong tay buông lỏng, Mạnh Dao mở bừng mắt, dây đứt, diều bay mất hút, mà Mạnh Thơ vốn đang ôm hắn, cũng biến mất không thấy bóng dáng.
"Mẹ?" Mạnh Dao mờ mịt gọi một tiếng.