Chương 50

Tiếng chim hót vang lên trong Vân Thâm Bất Tri Xứ báo hiệu đã đến giờ Mẹo. Lam Hi Thần làm việc và nghỉ ngơi rất quy luật, rời giường rửa mặt xong lại đi lấy đồ ăn sáng cho Kim Quang Dao, hai người cọ xát một hồi sau mới dùng bữa xong. Hôm nay Lam Hi Thần cần đến chỗ Lam Khải Nhân nghe dạy dỗ, lại đi dạy đệ tử Lam gia học.

Kim Quang Dao nói mình đọc sách mãi nhàm chán, muốn ra ngoài đi dạo một chút, Lam Hi Thần cười đồng ý: "Vậy chờ ta về rồi chúng ta lại xuống núi du ngoạn? "

"Được, nói không chừng chúng ta xuống núi còn có thể kịp lúc hội chùa như năm ngoái." Kim Quang Dao sờ soạng mạt ngạch của Lam Hi Thần một phen liền đẩy y ra khỏi Hàn Thất, thúc giục y đừng trì hoãn thời gian. Mọi người ai vào việc nấy hết, Kim Quang Dao liền nhân cơ hội ra cửa đến thẳng Tàng Thư Các.

Kim Quang Dao cố ý né tránh đệ tử Lam gia lẻn vào Tàng Thư Các, bắt đầu tìm kiếm vị trí của Cấm Các. Tàng Thư Các không thể tùy ý ra vào, cần phải có ngọc lệnh bài thông hành của Lam gia mới được tiến vào, hơn nữa còn quy định giờ đệ tử đi học phải đóng cửa.

Lam Thừa Yến nhắc cho Kim Quang Dao một quyển sách —《 Nghịch linh lục 》. Kim Quang Dao lật hết thư tịch lớn lớn bé bé trong Tàng Thư Các một lượt, cuối cùng vẫn không tìm được quyển sách Lam Thừa Yến nhắc. Kim Quang Dao đang nghĩ nếu không thử khách sáo trước với Lam Hi Thần xem, trong óc bỗng nhiên nhớ lại khi Âm Hổ Phù tái hiện, Lam Hi Thần có nói với hắn: "Trong Tàng Thư Các của Vân Thâm Bất Tri Xứ cũng có sách cấm..."

Ngày thường trong Tàng Thư Các không thấy được sách cấm, vậy sách cấm thì vô cùng có khả năng ở trong Cấm Các. Chỉ là khi đó hắn không quá chú ý lời Lam Hi Thần nói, liền xem nhẹ chi tiết quan trọng này.

Hắn lục lọi lại ký ức một phen, nhớ lại trước kia tiêu khiển trong Tàng Thư Các tùy ý lật xem đủ thể loại sách, Lam Hi Thần có nói qua góc trái bên dưới một kệ sách có một quyển là bài trí, năm đó khi trùng kiến Tàng Thư Các giấu giếm cơ quan phòng đạo tặc.

Lúc ấy hắn cũng nghi hoặc nhưng không hỏi nhiều, còn vẫn luôn nhớ đến tác dụng phòng trộm mà tránh đi vị trí kia. Kim Quang Dao theo trí nhớ tới bên cạnh giá sách đó, ngồi xổm xuống kiểm tra từng thư tịch góc trái bên dưới, quả thực có một quyển sách không thể cầm lên.

Vừa thấy tên sách viết 《 Lam thị gia huấn tổng lục 》, Kim Quang Dao dở khóc dở cười, nghĩ thầm dùng tên này làm cơ quan đúng là quá chuẩn, chẳng ai muốn đυ.ng vào!

Rốt cuộc đệ tử Lam gia ai ai cũng có thể đọc thuộc làu làu gia quy, hơn nữa mỗi người đều có một quyển riêng, thật sự không cần đến Tàng Thư Các xem. Kim Quang Dao quan sát cơ quan này một chút, có hai khả năng mở, hoặc kéo tới trước hoặc đẩy ra sau. Kim Quang Dao ngừng thở, đánh cược một phen, đẩy ra phía sau.

Bỗng nhiên tấm ván gỗ bên cạnh giá sách cạch cạch vài tiếng, bắt đầu rút lên, lộ ra một cầu thang thẳng tắp dẫn xuống phía dưới.

Kim Quang Dao hít sâu một hơi, bước xuống.

Trong Cấm Các ánh sáng tù mù, Kim Quang Dao lại không dám tùy tiện đốt lửa chiếu sáng, đành phải chờ đôi mắt thích ứng mới dần dần thấy rõ từng hàng thư tịch âm trầm, nháy mắt cảm thấy da đầu tê dại.

Hắn chưa từng nghĩ tới Lam gia lại cất chứa nhiều sách cấm đến vậy, nếu những sách cấm này bị người Lam gia lấy ra sau đó lạc lối, không biết Lam gia sẽ đáng sợ hơn Ôn gia bao nhiêu, e rằng toàn bộ tu tiên giới liên hợp cũng đánh không lại. Kim Quang Dao dạo qua một vòng, phát hiện có vài kệ không phải đặt sách mà là tranh. Kim Quang Dao mở ra một bức trong đó, là tranh vẽ tổ tiên Lam gia.

Sau đó hắn phát hiện những bức tranh này đều là các đời tông chủ cùng tông chủ phu nhân của Lam gia, còn có các trưởng bối Lam gia đã đi về cõi tiên, sắp xếp theo trình tự thời gian.

Kim Quang Dao cẩn thận cuộn lại tranh đặt về chỗ cũ, bắt đầu tìm kiếm đáp án mình muốn, chưa xem hết đã thấy được quyển sách Lam Thừa Yến nhắc nhở —《 Nghịch linh lục 》. Hắn nháy mắt kích động lên, nhưng vẫn thật cẩn thận mở 《 Nghịch linh lục 》ra.

Thư tịch bị ẩm, có chút mềm oặt, Kim Quang Dao nương ánh sáng từ cầu thang từ phía trên chiếu xuống, bắt đầu đọc.

《 Nghịch linh lục 》ghi chép kỹ càng tỉ mỉ về mệnh số và thời gian, cuối cùng ánh mắt Kim Quang Dao dừng lại ở hàng chữ: "Lấy máu tươi của bản thân vẽ trận, lấy hồn..."

Đầu Kim Quang Dao ong một tiếng, thân mình cứng đờ, một hồi lâu mới buông 《 Nghịch linh lục 》 trong tay xuống.

Thì ra giấc mộng tối hôm qua không phải chỉ là mơ, suy đoán trong lòng Kim Quang Dao đã được chứng thực, nghi hoặc vì sao mình lại trở về quá khứ cũng theo quyển sách này cùng giấc mộng tối hôm qua hoàn toàn được giải đáp. Sự thật máu chảy đầm đìa hiện ra trước mắt.

Năm đó sau khi Kim Quang Dao chết ở miếu Quan Âm, Lam Hi Thần dùng thủ đoạn đem thi thể cùng với linh hồn hắn ra khỏi miếu Quan Âm, sử dụng cấm thuật trong《 Nghịch linh lục 》, lấy chính máu tươi của mình vẽ thuật trận, dùng hồn phách tán diệt đổi lấy Kim Quang Dao trở lại quá khứ, cũng để Kim Quang Dao làm lại cuộc đời. Bắt đầu từ khi hắn gặp được Tần Tố lần thứ ba, thay đổi mệnh số của chính mình, xoay chuyển lịch sử.

Nhưng Kim Quang Dao cần phải dùng một phách của chính mình làm cái giá trả cho một lần kiếp số thay đổi, nếu trong lúc đó hồn phách của hắn quá nát không đủ chống đỡ thân thể, Kim Quang Dao cũng sẽ hồn phi phách tán.

Đây là nguyên nhân Lam Hi Thần nói "Nghịch thiên sửa mệnh đành dựa vào chính A Dao." Kim Quang Dao nhịn không được nhắm chặt mắt lại, đau lòng đến nỗi không khóc được, chỉ có thể cuộn tròn người lại chậm rãi giảm bớt đau đớn trong l*иg ngực.

Trên đường sửa kiếp, có những chuyện vận mệnh sớm đã định sẵn. Kim Quang Dao thay đổi mệnh số đến với Lam Hi Thần này, nhưng Lam Hi Thần trong miếu Quan Âm kia lại rốt cuộc không còn nữa. Hai Lam Hi Thần, nói là cùng một người, lại không hoàn toàn tương đồng.

Kim Quang Dao ngồi trong Cấm Các hồi lâu, cuối cùng đặt 《 Nghịch linh lục 》 lại chỗ cũ, lại khôi phục nguyên dạng cửa ra vào Cấm Các, rời khỏi Tàng Thư Các.

Lam Hi Thần trở lại Hàn Thất phát hiện Kim Quang Dao không ở đó, cho rằng Kim Quang Dao chỉ đi dạo, kết quả chờ đến khi sắc trời gần hoàng hôn cũng không thấy Kim Quang Dao đâu, tìm hết những nơi Kim Quang Dao có thể đi cũng không thấy, lòng nóng như lửa đốt lại không biết phải làm sao.

Kim Quang Dao đi trên hành lang về Hàn Thất, ánh mắt dừng trên vài cây kim tinh tuyết lãng gieo trồng bên trúc tùng, bỗng nhiên nghe thấy có người phía sau gọi hắn: "A Dao."

Quay đầu nhìn lại, dưới hành lang dài ánh chiều tà bao phủ, đứng một người đeo mạt ngạch hoa văn mây cuốn, mặc gia bào Lam gia màu lam trắng, eo đeo tiêu bạch ngọc, đuôi tiêu treo tua màu lam nhạt.

Lam Hi Thần thấy thần sắc Kim Quang Dao có chút mờ mịt, vốn vừa thở phào một hơi vì tìm được Kim Quang Dao lại căng thẳng lên, lo lắng gọi: "A Dao?"

Kim Quang Dao biết Lam Hi Thần lo lắng, nở nụ cười tươi ôm chặt lấy Lam Hi Thần, cảm nhận tiếng tim đập mạnh mẽ của Lam Hi Thần.

"Nhị ca, đệ ở đây." Đệ vẫn luôn ở đây.

Lam Hi Thần là kiếp số cuối cùng của hắn, cũng là kiếp số duy nhất trong sinh mệnh hắn. Kim Quang Dao nghĩ thầm, mình sửa kiếp mà đến, dù quá khứ hay tương lai, vẫn không muốn buông người trong ngực này ra nhất.

Lần này, hắn và Lam Hi Thần đều sẽ không lại bỏ lỡ nhau.

——END——