Chương 18: Đúng là những con người tuyệt vời

“Mẹ!” An Châu Dương chấn kinh.

Phan Lệ nằm dưới đất thở hổn hển, mắt còn đọng tia máu mà trợn lên nhìn chằm chằm vào bà già, lại quay ra nhìn chồng mình, giọng khàn khàn lạc cả đi:

“B, bà nói cái gì…?”

An Châu Dương cúi mặt, né tránh ánh mắt vợ.

“Tao biết hết chuyện của cả nhà chúng mày đấy.” Bà già An cười gằn, độc ác nói, “Khi chuyện vừa xảy ra, con trai tao đã nói hết cho tao biết. Châu Dương rất thương tao, nhưng mày lại không hiếu kính tao. Tao để yên cho nhà chúng mày, là để xem chúng mày báo hiếu với tao như nào. Còn tao đã thích thì đừng hòng ai có được chỗ tốt!”

Phan Lệ bị chồng phản bội, càng thêm đau đớn, nhưng vẫn phải cố cắn răng đáp trả:

“Bà nói hươu nói vượn! Đồ hoang tưởng! Bà nghĩ lời của một mụ già mất trí hoang tưởng sẽ khiến người khác tin được sao?”

“Mày nói gì vậy?” Mụ già cũng không còn nóng giận nữa mà ngoan độc cười nói, “Tao không có cách, nhưng Châu Phong, bố của An Huệ giỏi giang như vậy, còn có bằng cử nhân ở thành phố lớn, Châu Phong lại không nghĩ ra cách được sao? Chúng mày nghĩ giấy mà gói được lửa ư?!”

Ôi chu choa, cái màn chó cắn chó này xem sao mà hả hê hết sức, quá đã bây ơi! Tôi gắp một miếng thịt nướng cho vào miệng, hào khí bừng bừng mà xem, càng lúc càng cảm thấy kịch nhà họ An còn hay hơn cả phim truyền hình.

Phan Lệ lúc này đã ỉu xìu, mà An Châu Dương lại trở lại làm hến vương. Trước mặt mẹ mình, đến một quả rắm ông ta còn không dám thả. Bà già An phủi bụi trên quần áo rồi đứng dậy, đá cái hòm sắt qua một bên, ngoa ngoắt nói:

“Cái hòm rách này tao cũng chẳng thèm của nhà chúng mày! An Huệ, về thôi cháu!”

An Huệ chậm chạp đi tới, cúi đầu đáp dạ. Hai bà cháu đó vừa đi khuất, bên Phan Lệ vội vàng bật dậy đi kiểm tra cái hòm. Thoạt nhìn thấy khoá còn nguyên, bà ta lại chạy lên trên phòng An Khả Thanh.

Tôi tận mắt chứng kiến bà ta đi quanh quẩn cái tủ, cẩn thận kiểm tra chỗ vết lõm kia. Sau một hồi, Phan Lệ thấy không sao, mới yên tâm dịch cái tủ sang, vừa vặn che khuất vị trí đó. Khi đi xuống, bà ta xoa xoa toàn thân đau đớn, oán hận chửi nhau với chồng.

Nội dung đại để là trách móc bà già An thiên vị nhà con trai cả, coi thường lại bắt nạt nhà con út. An Châu Dương luôn khao khát được mẹ thừa nhận, nên đem cơ mật của cả gia đình ra tiết lộ lấy lòng mẹ, không ngờ giờ còn bị cắn ngược. Biết mình đã sai lầm, ông ta ngồi im ru nghe vợ chửi. Phan Lệ chửi chán một hồi, lại khóc rống lên:

“Sao số tôi khổ quá, lại lấy phải người như ông?! Đến cái lưng bây giờ cũng hỏng rồi, phải mất bao tiền để chữa trị nữa đây?!”

An Châu Dương bị đυ.ng chạm tới nỗi đau, tức giận mắng:

“Không phải còn có tiền con gái gửi về đó sao?!”

“Ông câm mồm đi! Đó là tiền mà Khả Thanh vất vả kiếm về, là đường lui của nó!”

“Lui cái gì, nó giờ sống sung sướиɠ ở nhà họ Thường rồi, chút tiền này có là gì?! Còn không bằng mấy cái túi xách của nó ở đấy! Bảo nó gửi thêm về!”

“Ông, ông còn dám nói?!”

“Nó là con của tao, sao tao không dám?!”

Hai bên chửi nhau đến hụt hơi, lại ngồi thở hổn hển. Qua một lúc, An Châu Dương cắn răng nói:

“…Không đυ.ng tới tiền tiết kiệm riêng của Khả Thanh cũng được. Nhà không phải còn con bé Thường Tú Viên đó sao? Bà còn nhớ nhà họ Châu nằm ở giường bên không? Con trai ông Châu sau khi bị tai nạn mà chấn thương đầu, giờ bị ngớ ngẩn với cụt mất một chân ấy? Nhà ông ấy đang tìm vợ cho thằng đó để cưới xung hỉ, tiền sính lễ tận hai trăm triệu với một mẫu đất đấy…”

Hiếm khi có một câu An Châu Dương nói dài được như vậy, còn nhớ thương nguyên chủ đến thế. Sắc mặt của Phan Lệ cũng bừng tỉnh, trở nên mừng rỡ:

“Đúng rồi nhỉ! Để tôi gọi cho nhà họ Châu xem…”

An Châu Dương thấy vợ lấy lại tinh thần, lại hạ giọng xuống nước:

“Bà cũng đừng hận tôi. Bà hiểu cảm giác của tôi mà… Giống như năm đó khi gả cho tôi, mẹ bà cũng chỉ chăm chăm vào thằng anh trai con riêng của bà ấy đó…”

Nụ cười của Phan Lệ cứng lại trên mặt. Bà ta cúi đầu, trầm mặc thật lâu. Trước cảnh tượng này, tôi chẳng có gì để nói. Vin vào tình thế đáng thương của mình, coi mình là nạn nhân để hợp thức hóa cho việc hãm hại và tính kế người khác? Đúng là những con người tuyệt vời. Thấy không còn gì đặc biệt, tôi tắt máy để rời đi.