- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Sự Yêu Thương Của Tra Công
- Chương 2: Một đời (2)
Sự Yêu Thương Của Tra Công
Chương 2: Một đời (2)
Cố An Thành sững sờ.
Vương Huân hướng phía hắn hất cái cằm dương dương tự đắc, ám muội cười, "Ôi chao! Tức phụ ngươi cuối cùng cũng đến rồi?"
Cà chớn cũng nằm úp sấp trên bàn quay đầu lại hướng Cố An Thành nháy mắt, đại biểu môn số học của lớp ngồi ở phía sau hắn đẩy kính mắt nói, "La Trung Hoa đồng học, làm phiền cậu xoay qua chỗ khác, lão sư lập tức sẽ tới đây."
Cà chớn huýt một tiếng, lại trừng mắt lườm người ta mới xoay người ngồi ngay ngắn trở lại, trong đám huynh đệ bọn họ chỉ có cà chớn vóc dáng nhỏ bé, bởi vì cậu ta thật sự quá lùn, cho nên coi như học tập không tiện, kỷ luật cũng phi thường kém, thế nhưng vẫn được an bài ngồi ở hàng thứ nhất, này ảnh hưởng rất lớn tới "Học sinh tốt" chung quanh hắn. Cho nên Cố An Thành đột nhiên nhớ ra, còn chưa tới lớp 9, kẻ này liền bị đày đến đại hậu phương, cùng bọn họ hoàn thành hợp lực.
Nhưng là... Hắn vì sao lại ở đây...
Cố An Thành cảm thấy được có lẽ là do hắn nằm mơ, nhưng giấc mơ này quá mức chân thực, không khỏi từ ngoài cửa vội vã đi tới xem Trần Viễn.
Người kia đúng là Trần Viễn, cùng cậu trong trí nhớ của hắn hết sức trùng hợp, hai người ly biệt gần sáu năm, nhưng mà dáng dấp của Trần Viễn hắn không cần thiết ôn tập cũng có khả năng nhớ vô cùng rõ.
Tóc tai Trần Viễn vẫn như trước rất dài, vùi đầu vào cánh tay ai cũng không muốn nhìn, cậu vội vã đi tới chỗ của mình rồi ngồi xuống, từ phía sau có thể nhìn thấy rõ ràng tóc của cậu ướt đẫm, đuôi sợi tóc một nửa giấu vào cổ áo đồng phục, một nửa lại rơi rớt ở bên ngoài, mang đến cho người khác cảm giác tối tăm, lôi thôi.
Mà Trần Viễn kỳ thực rất ưa sạch sẽ, chẳng qua luôn không có điều kiện, cậu vẫn theo thói quen đem cổ áo đồng phục học sinh kéo đến nấc cao nhất, là bởi vì bên trong không có thứ gì ra dáng quần áo. Tóc cậu có đến một nửa ướt đẫm là bởi vì cậu dựa vào bồn rửa tay bên thao trường để gội đầu. Không có người nào có thể giúp cậu nhìn xem một chút bộ dáng đã quản lý thỏa đáng hay chưa, cũng không có bất cứ một người nào nguyện ý cầm khăn mặt giúp cậu lau tóc, nói cho cậu biết không cần thiết phải ở bên ngoài chịu đựng lạnh lẽo.
Đây thật sự là một Trần Viễn chân chân chính chính còn sống.
"Này!" Cố An Thành duỗi bàn chân đá qua một cước, cái bàn ma sát với mặt đất phát ra động tĩnh không hề nhỏ chút nào, cả lớp đều yên lặng nháy mắt, duy chỉ có một người đặc biệt cứng ngắc, đó chính là Trần Viễn.
Trần Viễn đương nhiên biết Cố An Thành là đang gọi cậu, nhưng mà cậu căn bản không dám động đậy, cứ như vậy đem cằm chôn ở bên trong cổ tay, cương trực ngồi ở trên ghế.
Vương Huân cùng Triệu Hải cũng chờ xem kịch vui, cà chớn mới vừa quay đầu lại liền bị kính mắt huynh trừng một cái, liền lòng không cam tình không nguyện xoay đầu trở về.
Lúc này cô Tào - giáo viên chủ nhiệm của lớp mới nâng sách vở bài thi đi vào phòng học, Trần Viễn tựa hồ hơi khẽ thở ra một hơi, Cố An Thành liên tục nhìn chằm chằm vào cậu, thấy bả vai cậu nới lỏng liền nhịn không đặng cười một chút, ác liệt cất giọng nói, "Cô ơi, trò trật chân rồi!"
Giáo viên chủ nhiệm đương nhiên biết trong lớp này có một tên hỗn thế ma vương liền muốn lao đầu làm con thiêu thân, không biết làm sao người trong nhà đều không phải cái dạng bình thường, nàng tìm người ta dài dòng một lần, hiệu trưởng liền khuyên nhủ nàng cố chịu đựng, cho nên sớm đã quyết định chỉ còn lại có hơn một năm nay mới miễn cưỡng mở một con mắt nhắm một con mắt, chỉ cần không ảnh hưởng đến kiểm tra của nàng là được, "Vậy đi phòng y tế xem một chút đi."
Cố An Thành đứng lên, làm ra một bộ chân đau không tự đi nổi, "Cô, có thể nhờ Trần Viễn dìu ta đi một đoạn hay không?"
Cô Tào vung vung tay, không chút nào để ý đối Trần Viễn nói, "Hai trò nhanh đi đi, cẩn thận kẻo lại khiến cậu ta ngã thêm một lần."
Trần Viễn ở trên chỗ ngồi cứng đờ mấy giây, mới phảng phất lấy lại tinh thần chậm rãi đứng lên, cậu theo thường lệ cúi thấp đầu đi tới trước mặt Cố An Thành. Vương Huân thậm chí nhỏ tiếng huýt sáo, Trần Viễn hận không thể đem toàn bộ đầu của mình đều co vào cổ áo đồng phục, cậu rõ ràng phi thường sợ sệt Cố An Thành, Cố An Thành lại cảm thấy được trái tim chính mình đang toả nhiệt. Hắn sâu sắc nhìn Trần Viễn, muốn đem đối phương nhét vào trong đôi mắt nhìn chăm chú, bởi tầm mắt này quá mức nóng bỏng, khiến Trần Viễn căn bản không dám giương mắt nhìn hắn sợ đến thẳng run.
Cố An Thành một cái đã bắt được Trần Viễn, Trần Viễn nhỏ gầy bả vai đều là xương cốt, cả người cũng cứng ngắc như khúc gỗ, Cố An Thành cau mày, cơ hồ là cưỡng chế đem Trần Viễn ôm ra khỏi phòng học.
Cố An Thành đương nhiên không nghĩ sẽ giễu võ dương oai cái rắm gì, vừa đến hành lang hắn liền không lại tựa vào cậu, ngược lại thẳng người nghiêng đầu xem Trần Viễn. Trần Viễn vùi đầu yên lặng đi về phía trước, tựa hồ biết rõ Cố An Thành không có ý tốt, lại không có một chút xíu nào dũng khí phản kháng.
Cậu vẫn luôn như vậy, không có dũng khí phản kháng, sẽ chỉ ở thời điểm sau khi bị thương tổn lén lút trốn đi liếʍ vết thương, như một loại động vật ăn cỏ uất ức.
Cố An Thành nắm chặt cổ tay Trần Viễn, đem Trần Viễn cơ hồ khép lại bên trong l*иg ngực của mình, "Muốn ăn chút điểm tâm không?"
Trần Viễn không lên tiếng, cậu không xác định được chính mình vừa rồi nghe thấy cái gì, cả người có điểm ngốc ngốc ngơ ngác, chỉ lo tìm cách muốn từ bên trong kiềm chế của Cố An Thành giãy dụa thoát ra ngoài.
Cố An Thành thuận theo cậu thả lỏng sức mạnh, mà vẫn cứ ôm vai Trần Viễn không chịu buông, "Theo tôi đi ăn chút gì đi."
Trần Viễn không cảm thấy đó là một câu thương lượng, cho nên cũng không trả lời "Được" hoặc là "Không được", cậu chỉ cần chấp hành mệnh lệnh Cố An Thành là đến nơi, thuận theo hắn, làm cho hắn hài lòng, chính mình liền có thể bớt chút phiền phức.
Từ lần thứ nhất nỗ lực phản kháng bị đạp một cước sau lưng, Trần Viễn không còn dám mảy may phản kháng lại, cậu vốn không có lá gan lớn như người ta. Lần đó phản kháng, coi như đã tiêu hao hết thảy dũng khí cả đời của cậu rồi.
Cố An Thành biết rõ tính cách bất lực của cậu, hắn cơ hồ đem thủ đoạn làm nhục người đều trút hết lên người Trần Viễn mà làm một lần, bất quá tận mãi cho đến khi hắn xuất ngoại trước, cũng chưa từng thấy Trần Viễn có bao nhiêu phản kháng kịch liệt.
Trần Viễn thật giống như một con chó nhỏ giỏi nhẫn nhục chịu đựng, sẽ không kêu, cũng sẽ không cắn người.
Cố An Thành cau mày, trong đầu mạnh mẽ đau đớn, theo bản năng liền đem Trần Viễn hướng trong ngực ôm chặt một chút, không chút dấu vết dùng tay áo thấm giọt nước rơi xuống từ phía cuối sợi tóc của cậu.
Hắn không biết mình đây là đã xảy ra chuyện gì, mà chỉ đơn giản cho rằng dù đây chẳng qua chỉ là một hồi giấc mộng, ít nhất hắn phải ở trong mơ đối xử thật tốt với Trần Viễn.
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Sự Yêu Thương Của Tra Công
- Chương 2: Một đời (2)