- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Sự Yêu Thương Của Tra Công
- Chương 11: Hai người
Sự Yêu Thương Của Tra Công
Chương 11: Hai người
"Cậu sợ tôi? Không một chút nào tin tôi nói sẽ bảo vệ cậu có đúng hay không?"
Cố An Thành tuy rằng ngữ khí ôn hòa, nhưng đôi mắt này vẫn thật đáng sợ, Trần Viễn căng thẳng đến mức rơi nước mắt cũng nhất nhất không dám mở miệng, chỉ lắc đầu, dùng balo che kín khủng hoảng trong đôi mắt, chăm chú nhìn Cố An Thành. Phảng phất chỉ một khắc sau Cố An Thành liền sẽ hại người, cậu theo bản năng nhìn Cố An Thành dùng sức nắm đến đốt ngón tay trắng bệch, cái tay kia nếu thực sự nện đến trên người, mới thật là khủng bố.
Trần Viễn phản ứng chân chính chọc giận Cố An Thành, hắn biết mình nóng lòng, cũng biết mình trước đó làm đủ chuyện đều bị Trần Viễn cho rằng bất quá chỉ là một loại khúc nhạc dạo trước khi ức hϊếp, hắn rất khó chịu, vừa đau lòng Trần Viễn vừa căm hận chính mình, cuối cùng chỉ có thể đứng dậy, đem cánh tay Trần Viễn nhấc lên, "Lên lầu."
Trần Viễn cả người đều đang run rẩy, bị giật bắt cánh tay làm cho cậu chỉ có thể lảo đảo cùng Cố An Thành đi tới phòng ngủ chính trên lầu, Cố An Thành đẩy thẳng cậu vào trong, "Có nhà vệ sinh riêng, gối chăn cũng đều dùng được, nửa đêm khát trên bàn đã để sẵn nước."
Sau đó Cố An Thành dừng lại một chút, xem phản ứng của Trần Viễn, Trần Viễn cơ hồ run đến nỗi đứng còn không vững, mấy lời hắn vừa nói cũng không nghe được quá rõ ràng, Cố An Thành bất đắc dĩ lặp lại thêm lần nữa, "Cậu rửa mặt rồi đi ngủ đi, tôi xuống ghế salon dưới lầu ngủ."
Trần Viễn lúc này mới có điểm tỉnh táo lại, cậu không hiểu rõ nhìn Cố An Thành, thế nhưng bóng người đã nhanh chóng đi xuống lầu dưới, Trần Viễn đuổi theo ra đến bậc thang nhìn hắn thật sự không quản mình nữa, nước mắt không khống chế được nhất thời tuôn xuống, "Đúng, xin lỗi..."
Cố An Thành cảm thấy rất buồn bực, hắn muốn đánh chính mình mấy cái bạt tai, nhưng lại cảm thấy cho dù có làm vậy thật đi chăng nữa cũng vô dụng, hắn hiện tại cần phải suy nghĩ một chút làm sao chăm sóc tốt Tiểu Viễn, làm cho cậu không còn sợ hãi mình, phòng bị mình. Hắn muốn giúp Trần Viễn đem những nỗi sợ kia đều ném xa, làm cho hết thảy bất an trong lòng cậu đều không tồn tại nữa.
Hắn không biết... Phương pháp của mình có đúng hay không, lẽ nào... Rời đi Trần Viễn mới là biện pháp tốt nhất à...
"Xin lỗi, cậu đừng nóng giận... Cậu với bọn hắn không giống nhau, tôi biết..." Trần Viễn quan sát phản ứng của Cố An Thành xong càng nói không ra chính mình cảm giác thế nào, chẳng qua tâm cậu có chút không quá thoải mái, cậu sợ Cố An Thành đánh cậu, cũng sợ Cố An Thành không để ý tới cậu. Trần Viễn khóc mơ hồ đôi mắt đều ngập nước, đứng ở đầu cầu thang đạp hụt một cước lập tức trượt xuống.
Cố An Thành nghe thấy âm thanh ngã sấp xuống của cậu cái gì đều không thèm để ý tới, chân sải bước dài chạy lại, thấy Trần Viễn lành lặn ngồi ở trên thang lầu, trái tim lúc này mới coi như thả lỏng, hắn cẩn thận từng li từng tí một đi tới, thấy Trần Viễn cũng không bài xích hắn mới ngồi chồm hỗm xuống mò cổ chân lẫn cẳng chân của cậu, "Có bị thương chỗ nào không? Không phải trật chân rồi đấy chứ?"
Trần Viễn là tên nhóc con đặc biệt đáng yêu, cái này cũng là một trong những nguyên nhân cậu bị bắt nạt. Vốn sinh ra dung mạo có đến mấy phần dụ người, mỗi lần chít chít khóc lên chóp mũi cũng hồng hồng đỏ đỏ, nhất định rước lấy không ít kỳ thị.
Nhưng Cố An Thành phi thường yêu thích ngắm cậu khóc, một khi thấy cậu khóc đến mắt mũi đỏ hoe, tâm Cố An Thành liền mềm nhũn giận không nổi. Thử đem Trần Viễn ôm một hồi, cậu ấy cũng không hề phản kháng, Cố An Thành thuận lý thành chương liền đem cậu ôm ngang lên, ẵm vào phòng ngủ đặt lên giường, "Chỗ nào đau?"
Trần Viễn lắc đầu, "Không, không bị thương nơi nào hết."
"Sau này thời thời khắc khắc đều phải chú ý cẩn thận." Cố An Thành thực sự là một điểm nhẫn nại cũng không có, đem quần của cậu kéo lộ ra đầu gối, hai cái chân đều tra xét một lần, ngược lại là một chút ý nghĩ sờ soạng cũng không phát sinh. Đôi mắt Trần Viễn đỏ hồng lấp loé thủy quang, không hề chớp mắt nhìn chăm chăm Cố An Thành. Cố An Thành thấy cậu thật sự không có chuyện gì mới đứng dậy định đi, Trần Viễn liền bẹp bẹp miệng.
"Đừng đi, tôi biết, cậu với bọn hắn không giống nhau." Trần Viễn hấp hấp cái mũi, lấy dũng khí nói, "Cậu ôm đi, ôm tôi, bắt nạt tôi, như thế nào đều được, tôi rõ ràng... Rõ ràng đều nghĩ xong..."
Tâm lý Cố An Thành giống như quả cầu lửa, yết hầu tựa hồ ngậm phải cục sắt vụn, chặn đến thanh âm hắn phát nghẹn, khàn giọng nói, "Ai nói bắt nạt cậu, thương cậu còn không hết, được, không nổi giận với cậu nữa, rửa ráy rồi đi ngủ."
Trần Viễn gật đầu, "Ân, đều nghe cậu."
Hắn như vậy liền không nhịn được nghĩ tới dáng dấp của chính mình nhiều ít trong ký ức của Trần Viễn, Cố An Thành thở dài, hắn có tư cách gì sinh khí đây, đều là lỗi của hắn.
Cố An Thành trước tiến vào trong phòng rửa tay điều chỉnh nước ấm cho Trần Viễn, Trần Viễn chậm hơn theo phía sau đi vào nhìn Cố An Thành ở bên trong vội vội vàng vàng, cứ như vậy trong phút chốc ngắm bóng lưng kia, đột nhiên có điểm muốn thử tin tưởng hắn.
Cố An Thành tuy rằng biến hóa đặc biệt lớn, nhưng là... Trần Viễn không nghĩ ra cậu đến cùng có chỗ nào vừa ý hắn.
Coi như là...
Cố An Thành vừa cao vừa soái, ở trong trường học được rất nhiều người yêu mến, như thế nào lại bởi vì cái kia...
Nghĩ đến đó Trần Viễn cũng tự đỏ mặt, cậu theo bản năng mím chặt môi, quẫn bách bất kham.
Cố An Thành chỉnh nước ấm ổn thoả mới gọi Trần Viễn, "Lại đây ngâm người đi, tôi chà lưng cho cậu."
Trần Viễn quá khứ lúc này rất nhanh nhẹn, Cố An Thành coi như bắt nạt cậu thế nhưng so với người khác còn đối xử tốt với cậu hơn rất nhiều, Trần Viễn cảm thấy việc cậu phòng bị Cố An Thành là không đúng.
Trần Viễn nhìn qua sắc bén lưu loát "soạt" một cái liền ở trước mặt Cố An Thành thoát sạch sành sanh, nhảy vào bồn tắm, không nghĩ ngợi gì mà đem cặp mông trắng nõn sượt ngang tầm mắt hắn. Cố An Thành suýt chút nữa run rẩy không đứng vững, hắn cầm lấy vòi hoa sen trong tay, trơ mắt nhìn Trần Viễn ngồi xuống bồn tắm, hơi sốt sắng ôm đầu gối, nhấc đôi con ngươi cầu trợ giúp nhìn mình.
Cố An Thành phải dùng bao lớn sức lực cùng ý chí mới có thể giữ được bản tâm, không đột ngột hoá thành cầm thú, vấn đề này ngay cả chính hắn cũng không rõ lắm. Hắn chỉ là không thể lại để cho Trần Viễn mảy may tồn tại một tia sợ hãi, hắn hy vọng rồi sẽ đến một ngày hắn có cơ hội dạy cho Trần Viễn, làm loại chuyện này không phải là hành vi đùa giỡn hay sỉ nhục, mà bởi vì yêu.
Cố An Thành giúp Trần Viễn tắm rửa, để cậu học được cách làm sao thả lỏng bản thân ở trong nước, thừa dịp cậu chơi vui vẻ liền chà tẩy tay chân cho cậu. Cuối cùng là tại vòi hoa sen gội đầu tỉ mỉ, xong xuôi Cố An Thành dùng khăn tắm cỡ lớn đem Trần Viễn toàn bộ bọc lại, ôm trở về bên giường, sau đó thổi khô mái tóc ẩm ướt của cậu.
Trần Viễn cảm thấy mình giống như đang nằm mơ.
Bất kể là ôn nhu của Cố An Thành, hoặc là tất cả những thứ này, chính cậu có nằm mơ cũng chưa từng mơ tới.
Có người căn chỉnh nước tắm cho cậu, để cậu thoải thoải mái mái nghịch nước, lại giúp cậu tắm rửa, gội đầu, còn kiên nhẫn sấy khô tóc cho cậu...
"Không sai biệt lắm, sấy lâu quá cũng không tốt cho tóc." Cố An Thành thu hồi máy sấy tóc, đến tủ quần áo lựa ra một bộ áo ngủ bằng bông đưa cho Trần Viễn, "Của cậu, tủ quần áo cùng vật dụng cậu cứ tùy tiện dùng, đồ đạc của tôi cậu nếu muốn cũng đều có thể mặc."
Trần Viễn có điểm không kịp phản ứng thời điểm cầm qua áo ngủ, quần áo dệt sợi bông màu trắng, bề mặt in đầy hoạ tiết hình gấu con. Cậu mặc lên người đặc biệt vừa vặn, đây chắc không phải là Cố An Thành chuẩn bị từ trước cho cậu đâu nhỉ?
Trần Viễn thật không dám nghĩ đến khả năng này, thế nhưng mấy ngày trước hắn mới vừa mua qua cho cậu quá nhiều quần áo, tựa hồ suy nghĩ như vậy cũng có chút thích hợp. Ngày hôm trước khi về nhà cậu mới phát hiện đồ đạc Cố An Thành mua cho đều bị tiểu thúc cầm đi hết, cậu trước sau không dám nhắc tới dù chỉ là một câu. Ngược lại tiểu thúc có hỏi gia gia đang ở đâu, cậu nói Cố An Thành an bài giúp ông cụ đến ở trong một cái viện điều dưỡng, tiểu thúc sau đó cũng không có hỏi lại.
Trần Viễn không biết có nên hay không đem chuyện này nói cho Cố An Thành, mà dù sao đó vẫn là đồ vật Cố An Thành mua cho, cậu cũng không thể nào nói mình đem vứt hết rồi.
"Sững sờ cái gì vậy, mau nằm xuống." Cố An Thành đơn giản rửa mặt tắm táp qua loa mới trở về bên giường, hành xử không giống sẽ tiếp tục muốn đến salon ngủ. Hắn sợ Trần Viễn một mình tại địa phương xa lạ sẽ cảm thấy sợ sệt, bèn giữ sáng đèn giường bên cạnh, nằm xuống vỗ vỗ gối, "Ngủ."
Giường trong phòng Cố An Thành đặc biệt lớn, hẳn phải cỡ hai mét trở lên, một mình Cố An Thành nằm xuống vẫn còn sót lại khoảng trống lớn như vậy, thấy hắn không còn muốn xuống dưới lầu ngủ nữa, Trần Viễn khó giải thích được có điểm cao hứng, có lẽ bởi vì điều này nói rõ Cố An Thành không tức giận cậu, Trần Viễn cảm thấy như vậy, thậm chí quên mất sự tình trước đó chính mình đang lo lắng.
Thấy Cố An Thành vỗ vỗ gối kế bên, tim Trần Viễn cơ hồ có chút nhảy nhót liền ngoan ngoãn nằm xuống, mùi hương trên tóc cậu nhất thời tràn ngập xoang mũi Cố An Thành, hắn nở nụ cười, "Cậu về sau đừng lại đến thao trường gội đầu, sáng sớm vốn rất lạnh, cứ xối nước như vậy khẳng định sẽ cảm mạo."
Trần Viễn trợn to hai mắt, "Làm sao cậu biết?"
"Từng thấy mấy lần." Cố An Thành chuẩn bị hai cái chăn, lúc này hai người tuy rằng phân biệt bởi hai cái ổ chăn, lại từ từ tiến vào rất gần. Trần Viễn như con thú nhỏ bị kinh sợ ai cũng muốn đề phòng, tuy rằng sợ sệt hắn, lại khát vọng ấm áp nhặt được từ trên người hắn.
Cố An Thành hiểu rất rõ Trần Viễn, hắn duỗi ra một cái tay, đem tay Trần Viễn đang víu chăn nắm chặt, "Tôi trước giờ chỉ có một mình, vừa hay cậu cũng chẳng có ai. Sau này hai người chúng ta cùng nhau có được không?"
Trần Viễn lúng ta lúng túng nhìn Cố An Thành, Cố An Thành ở trên chóp mũi cậu khẽ vuốt một chút, "Về sau tôi chăm sóc cậu, giống như anh trai bảo vệ cậu, không để cậu bị người khác bắt nạt, cùng cậu đến trường, có được hay không?"
"..." Trần Viễn nhìn Cố An Thành, thật lâu mới hỏi, "Tại sao?"
Tại sao?
Cố An Thành không biết, hắn trước đây cảm thấy được chính mình đặc biệt đặc biệt coi trọng Trần Viễn, nhưng Trần Viễn lại dùng cái chết để lên án hắn. Hắn căn bản là vô tâm vô phế đối xử với cậu, hắn chỉ coi Trần Viễn là một thứ đồ chơi. Thời niên thiếu, loại đồ chơi bắt được trong tay luôn luôn như vậy, ngươi chỉ chơi chút ít đã chán, lại chưa hề nghĩ tới sẽ hảo hảo bảo dưỡng, mãi đến tận khi hỏng bét liền ném vào góc kho.
Cố An Thành không phủ nhận chính mình lúc đó xuất ngoại có một chút cảm giác, e rằng, hắn là bởi vì cần thời gian suy nghĩ rõ ràng. Thế nhưng khi đó cũng đã quyết định bi kịch cả đời của Trần Viễn, hắn không thể đem cậu của ban đầu tâm tính thiện lương hảo hảo bảo vệ, hắn nợ Trần Viễn một cái mạng.
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Sự Yêu Thương Của Tra Công
- Chương 11: Hai người