- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Sự Yêu Thương Của Tra Công
- Chương 10: Ở chung
Sự Yêu Thương Của Tra Công
Chương 10: Ở chung
Không đến mấy ngày, gia gia Trần Viễn được Cố An Thành an bài nhanh chóng thuận lợi tiến vào viện điều dưỡng, hoàn cảnh trong viện so với tưởng tượng của Trần Viễn còn tốt hơn mấy phần, chỉ mới ở có hai ngày gia gia của cậu hai gò má vốn khô quắt lại một lần nữa nhô lên chút thịt, cũng có thời điểm ông cụ tỉnh táo nhận thức được người chung quanh.
Cố An Thành mỗi ngày sau khi tan học đều đến giúp Trần Viễn chăm sóc gia gia, nói đến Trần gia gia ý thức tỉnh táo của người vẫn còn rất ít, hơn nửa thời điểm bọn họ tan học chạy đến, lão gia tử đều ở trong trạng thái hôn mê, Trần Viễn gọi gia gia thấy không có trả lời, theo bản năng lại đưa tay đi mò cổ của ông cụ, hộ công đứng một bên nhìn thấy liền cười, "Đứa trẻ ngoan hiếu thuận, con xem số liệu trên máy này liền biết, phía trên biểu hiện nhịp tim cùng huyết áp. Nếu như xuất hiện bất kỳ gợn sóng dị thường nào, phòng trực của chúng ta ở bên kia sẽ vang lên cảnh báo, tuyệt đối không để gia gia con xảy ra việc gì."
Kỳ thực ngày thứ nhất Trần Viễn bồi gia gia vào ở liền biết đó là công dụng của máy đo lường, chẳng qua vẫn là quen theo bản năng mới làm như vậy, cậu đỏ mặt, "Dạ, dạ, con biết rồi."
Cố An Thành bị động tác kia của cậu làm cho trong đầu đau đớn, xoa xoa tóc Trần Viễn, "Gia gia ở đây rất tốt, cậu đã mấy ngày không bớt lo lắng đi được thì làm sao có thể an tâm học tập cho giỏi?"
Trần Viễn cảm thấy lời này từ miệng Cố An Thành nói ra rất đáng để ngạc nhiên, không khỏi cười cười, tuy rằng vẫn cẩn thận từng li từng tí một cười, nhưng Cố An Thành giúp cậu loại chuyện lớn như vậy, cậu không quản hắn đến cùng là vì mục đích gì cũng đều quyết định sẽ cảm kích hắn.
Cố An Thành nào có cái gì mục đích, nếu như không thể không nói thì cũng chỉ là hắn muốn mang Trần Viễn đến nhà hắn ở.
Mẹ hắn ở nước ngoài, ba lại quanh năm không có ở nhà, trong nhà chỉ có duy nhất cô bảo mẫu phụ trách nấu cơm cho hắn, ngoài ra không có bất kì ai khác, không gian ngược lại rất lớn, vừa vặn đem Trần Viễn thả ở bên người, thuận tiện chăm sóc cậu.
"Tôi hiện tại rảnh rỗi liền làm bài tập." Trần Viễn cho là Cố An Thành sợ cậu trễ nãi hoàn thành bài tập của hai người.
Cố An Thành trong lòng nghĩ làm bài tập cái rắm, bất quá lời này không thể nào nói ra, hắn thận trọng ấn lại vai Trần Viễn, "Nơi này có người chuyên biệt chăm sóc, tôi cách hai ngày liền cũng cậu tới xem gia gia một chút, bây giờ cùng tôi về nhà có được hay không?"
Điệu bộ nghe qua giống hệt như đại thúc biếи ŧɦái dùng kẹo đường dụ dỗ tiểu hài tử.
Trần Viễn sững sờ không hiểu, "Về nhà?"
"Đến nhà tôi ở, trong nhà chỉ có một mình tôi, buổi tối có chút... sợ sệt." Cố An Thành bây giờ hoàn toàn đạt tới trình độ nói mò không cần suy tư.
Trần Viễn kinh ngạc vô cùng, "Cậu nói đưa tôi đến nhà cậu trụ?"
"Coi như cậu với tôi có thêm một người bạn, cậu một bên làm bài tập tôi một bên sao chép, chờ cậu viết xong tôi cũng viết xong, vừa tiết kiệm được thời gian lại vừa có thể ôn tập." Cố An Thành tung đòn sát thủ đầy sức hấp dẫn nhất, "Bảo mẫu trong nhà làm cơm cực kỳ ngon, tôi một người cũng ăn không hết, thường thường còn lại đặc biệt nhiều, vô cùng lãng phí."
Trần Viễn từ nhỏ đến lớn thật sự được ăn một bữa cơm ngon chẳng đếm được mấy lần, vừa nghe Cố An Thành kể lể vừa hình dung những mỹ vị mình không với tới nổi cứ như thế bị cho vào thùng rác, đau lòng nuốt nước miếng, "Nhưng... làm vậy hình như không được tốt cho lắm?"
"Chỗ nào không tốt, tôi một người rất cô quạnh." Cố An Thành hồi còn chưa lên sơ trung đã luôn phải ở một mình như vậy, cũng chưa từng cảm thấy chút nào cô quạnh, nhưng kể từ lúc trở về từ kiếp trước, hắn thật không có nổi một ngày ngủ an giấc.
Hắn không ngừng nhớ tới cái tủ đầu giường, nhớ tới lão thúc của Trần Viễn mở ra ngăn kéo trong nháy mắt, bức ảnh của cậu lẳng lặng nằm trong ngăn kéo, phía trên hình thanh niên gầy gò mà kinh hoảng, tựa hồ phải đối diện với ống kính chuyện này liền mang đến cho cậu vô số sợ hãi.
Đó vĩnh viễn là ác mộng kiếp này của hắn, chỉ có khi nhìn thấy Trần Viễn, nắm chặt bàn tay ấm áp của cậu, Cố An Thành mới có cảm giác an toàn.
Mà lúc này Trần Viễn kỳ thực đang hoài nghi mục đích của Cố An Thành, cậu không biết mình có cái gì đáng giá mới khiến Cố An Thành đối xử tốt như vậy, mà Cố An Thành trả giá càng nhiều cậu lại càng bất an, Cố An Thành vô tình tạo cho Trần Viễn cảm giác cần thứ gì đó thực tế chân chính, cần một người cho cậu cảm giác an toàn, cần phải chăm sóc gia gia, cần phải lấp đầy cái bụng...
Cố An Thành đều cho cậu những thứ đó, hắn còn mua rất nhiều quần áo cho cậu...
Trần Viễn cảm thấy rất sợ sệt, nhưng cậu không thể hỏi Cố An Thành, có thể một ngày nào đó cậu sẽ vì nhận ra chân tướng mà hoảng sợ cực độ, "Vậy tôi... Trước cùng cậu đến ở mấy ngày..."
"Hảo! Liền quyết định như thế đi!" Cố An Thành có chút hưng phấn quá độ, cũng không phải nghĩ đến cái gì thú tính, chỉ là Trần Viễn rốt cục chịu đến bên cạnh hắn chuyện này đã đáng giá khiến bản thân hắn vui vẻ.
"Cậu cần mang theo thứ gì, tôi đi giúp cậu thu thập."
Trần Viễn lắc đầu, "Chỉ có mấy bộ quần áo, tôi chính mình tự dọn dẹp là tốt rồi."
Cố An Thành không quản cậu nói cái gì, đến chỗ cậu ở đem tất cả đồ vật đều sắp xếp gọn nhất thời cả căn phòng trở nên trống không, xong xuôi liền kéo người đi thẳng về nhà.
Trần Viễn vẫn luôn không phản kháng, cậu nghĩ, nếu Cố An Thành đã muốn như vậy liền cứ như vậy đi, không quản thời điểm đó chờ đợi cậu là cái gì, cậu cũng đều chuẩn bị sẵn sàng.
Trần Viễn lấy loại tâm thái giống như chịu chết cùng Cố An Thành về nhà, hắn mở ra huyền quan, bật đèn liền tìm cho Trần Viễn một đôi dép lê, sau đó ngồi xổm xuống muốn giúp cậu tháo dây giày, Trần Viễn ngốc lăng tại chỗ, không biết xảy ra chuyện gì... Cố An Thành đây là đang... Cởi giày cho cậu...
Cố An Thành đổi giày cho cậu xong mới tròng dép lê vào, sau đó mang cậu đi khắp một vòng tiện thể nhìn xem từng địa phương trong nhà.
"Thật lớn..." Trần Viễn có điểm tựa như đang mơ, ngay sau đó liền bị ngôi nhà bự tổ chảng này kinh sợ đến, cậu cho là Cố An Thành một mình một người, nhiều nhất chỗ ở khoảng chừng một trăm mét vuông cũng đủ rồi.
"Mặc dù lớn, thế nhưng chỉ có một phòng là có giường, cho nên hai chúng ta ngủ chung." Cố An Thành chưa từng có qua tâm trạng vui vẻ như vậy, mặt khác hắn cảm thấy quyết định trước đây không đặt giường ngủ vào căn phòng bên kia thực sự sáng suốt.
Trần Viễn lại đột nhiên lắc đầu, "Không, vậy không được tốt cho lắm, tôi ngủ trên đất là tốt rồi, tôi vẫn luôn ngủ trên đất..."
"Cậu ngủ ở đâu?" Cố An Thành có chút nổi giận, "Cậu ở nhà cũng ngủ trên đất?"
"A không phải, là tôi nói năng không rõ ràng, trong nhà chỉ có một cái giường để cho gia gia ngủ, tôi và tiểu thúc đều ngủ trên đất, trải ra cái đệm đặc biệt dày, không lạnh chút nào hết." Trần Viễn giải thích, bởi vì Cố An Thành biểu tình quá mức đáng sợ, cậu thậm chí cho là Cố An Thành đang tức giận bởi vì trong nhà không thu xếp giường lót đàng hoàng cho cậu, "Nhà tôi là nhà trệt, trải một cái đệm ra cũng sẽ không lạnh lẽo, nơi này còn là nhà ba tầng, hoàn toàn có thể trực tiếp ngủ."
Cố An Thành sợ rằng biểu tình chính mình quá mức khủng bố đã hù doạ Trần Viễn, đem người kéo đến trên ghế salon ngồi xuống, tự bình phục bản thân một chút mới nói, "Không kì kèo nữa, tôi nói cậu theo tôi ngủ chính là cùng tôi ngủ, cậu không phải nói sẽ bồi tôi sao?"
"Nhưng là... Tôi..."
"Tiểu Viễn..." Cố An Thành đem người hướng trong ngực ôm, kỳ thực bất quá là bởi vì đau lòng Trần Viễn, nhưng mà trong phòng lúc này chỉ có hai người bọn họ, Trần Viễn sợ đến nỗi phản ứng quá khích, vung tay tát "ba" một cái lên mặt Cố An Thành, hai người sau đó đều ngây ngẩn.
Trần Viễn ở trước mặt người ngoài còn chưa bao giờ ngăn cản hắn làm loại động tác thân mật, nhưng vì sao khi xung quanh không có ai lại phản ứng lớn đến như vậy?
Cố An Thành khiêu mi, vẻ mặt giống hệt như đã biến thành người khác, "Ai đối với cậu đã làm gì?"
"Xin lỗi..." Trần Viễn không biết làm sao, hoang mang nhìn Cố An Thành, tựa hồ sợ hắn nổi giận, tựa hồ đang sợ hãi cái gì khác...
Cố An Thành hai tay đặt trên đầu gối, "Cậu thành thật nói cho tôi biết ai đã từng chạm qua cậu như thế?"
Trần Viễn lắc đầu, "Không, không có..."
"Tôi thật muốn tức giận." Cố An Thành gương mặt xác thực vô cùng khủng bố, hắn tính khí kém cỡ nào, Trần Viễn cũng không phải chưa từng khảo nghiệm qua.
Viền mắt Trần Viễn có chút đỏ lên, không dám nhìn Cố An Thành, nhỏ giọng nói, "Thật... Thật không có gì..."
"Chính cậu tự quyết định, là cậu nói cho tôi, hay để tôi đi tìm tiểu thúc cậu hỏi cho rõ ràng?" Trực giác Cố An Thành liền đoán có liên quan đến thúc thúc của Trần Viễn trước tiên, ông ta thực sự không giống người tốt lành gì, đặc biệt là thái độ đối xử với Trần Viễn, so với xử sự cùng một con cẩu thậm chí còn chưa tốt bằng.
Trần Viễn lắc đầu, "Không, cậu đừng tìm ông ta..."
"Vậy cậu nói." Cố An Thành trong đầu lập tức nhảy ra một câu quả nhiên là lão già kia, xem ra đời trước Trần Viễn xảy chuyện cũng cùng lão khó thoát khỏi liên quan.
Trần Viễn ngập ngừng nói, "Là... Bằng hữu... Tiểu thúc..."
"Bọn họ làm gì?" Cố An Thành tay đè trên đầu gối mơ hồ có chút phát run, ngữ khí lại càng thêm ôn hòa, "Ông ta, hoặc là bọn họ, làm gì cậu?"
Trần Viễn lắc đầu, "Không có... Chính là ôm tôi, đem tôi cho bọn họ... Sờ một cái..."
Cố An Thành nhất thời đỏ cả mắt, hắn bản chất chính là dễ nóng nảy tức giận, phẫn nộ một phát trên trán liền hằn rõ từng đường gân xanh, tơ máu bên trong viền mắt cơ hồ sắp đem tròng trắng nhuộm thành sắc đỏ như màu máu. Trần Viễn hốt hoảng liếc hắn một cái, sợ đến kém chút từ trên ghế salon nhảy dựng lên, "Cố An Thành, cậu..."
"Ở trong lòng cậu, tôi dẫn cậu về, cũng là vì chuyện như vậy có đúng hay không?" Cố An Thành cuối cùng cũng coi như biết tại sao Trần Viễn vẫn luôn mang bộ dạng muốn nói lại thôi, hoàn toàn không nghĩ đến nguyên lai trong lòng cậu vẫn luôn phòng bị hắn, giống như phòng bị những thương tổn kia hại đến cậu, cho nên thực sự không có cách nào ngay lập tức là có thể đem lòng tin tưởng.
Cố An Thành cảm thấy đây chung quy có thể thông cảm được, nếu như thân phận hai người trao đổi, hắn thậm chí một đinh điểm cũng sẽ không nguyện ý tin tưởng tính tình một người đột nhiên đại biến đối với mình tốt lên, một người một khi đã thương tổn hắn quá nhiều, hắn thậm chí còn ghi hận cả đời.
Bất quá Trần Viễn chưa bao giờ là người như vậy, cậu mềm mại hệt như nước vĩnh viễn cũng không học được cách bảo vệ mình. Cố An Thành đối với cậu làm qua nhiều chuyện quá đáng như vậy, nhưng mà cuối cùng Trần Viễn vẫn lựa chọn tin tưởng hắn, nguyện ý cùng hắn, thậm chí nguyện ý chờ hắn, chỉ là ông trời không cho cậu cơ hội này. Cậu có lẽ đã chết trong một ngõ hẽm âm u nào đó, hoặc là bị xe đυ.ng chết trên đường cái, thậm chí cái chết của cậu như một hồi chuyện cười, chết vào một lần "bất ngờ" chẳng hạn.
Trần Viễn vĩnh viễn sẽ không thật sự hận hắn.
Cố An Thành không chỉ nghĩ như vậy, còn cảm thụ qua Trần Viễn lý do vì sao không có nửa phần tín nhiệm.
Như vậy hiện tại hắn cứ làm những chuyện mình nghĩ đương nhiên, dựa theo kế hoạch của chính mình đem Trần Viễn kéo lấy phối hợp, tâm lý Trần Viễn làm thế nào có khả năng tin tưởng? Cậu có phải là không hề an ổn, có phải phi thường sợ hãi, có phải sợ sệt đến độ ngay cả khóc cũng không dám khóc không?
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Sự Yêu Thương Của Tra Công
- Chương 10: Ở chung