Buổi tối Ninh Quân Diên tăng ca, Trần Vận Thành ăn cơm bên ngoài với Quan An Lâm, rồi một mình quay về nhà.
Theo lý mà nói, anh cảm thấy Quan An Lâm nói rất đúng, nhưng thực tế cứ nghĩ đến việc từ sáng tới tối Ninh Quân Diên đều ở bên cạnh đàn em của hắn, luôn có đề tài chung nói chẳng hết chuyện, thì trong lòng Trần Vận Thành lại cảm thấy không dễ chịu lắm.
Tắm xong, anh đứng đánh răng trước tấm gương trong phòng vệ sinh, thầm nghĩ mình không thể tiếp tục suy nghĩ lung tung như vậy nữa, vì hoàn toàn không có ý nghĩa gì. Ninh Quân Diên thích anh, có lẽ đó là chuyện đáng tin nhất trên đời.
Vẫn chưa đánh răng xong mà Trần Vận Thành đã nghe thấy tiếng mở cửa, anh biết là Ninh Quân Diên về, nên bèn vội vàng súc miệng, rửa sạch bàn chải đánh răng để vào trong ly, rồi kéo cửa kính ra, để ly vào cái tủ nhỏ ở đằng sau.
Lúc đóng cửa lại, anh chợt nhìn thấy Ninh Quân Diên đang đứng sau lưng mình qua tấm gương được khảm ở trên cửa.
Không biết Ninh Quân Diên vào từ lúc nào mà chẳng hề nghe thấy tiếng bước chân, Trần Vận Thành giật mình, đang định nói chuyện, thì Ninh Quân Diên đã giơ tay bắt lấy eo bế cả người anh lên không có chút báo trước.
Ninh Quân Diên dùng rất nhiều sức, hắn không bế Trần Vận Thành lùi về phía sau, mà bế anh lên đặt quỳ trên bàn bên cạnh chậu rửa mặt ở phía trước. Hắn ôm eo Trần Vận Thành bằng một tay, còn một tay khác thì luồn vào quần pyjamas rộng rãi của anh, trực tiếp nắm lấy hạ thể đang mềm nhũn của Trần Vận Thành.
Trần Vận Thành hoàn toàn chưa lấy lại tinh thần, anh tức giận quát: “Ninh Quân Diên!” Một giây sau điểm chí mạng đã bị người ta nắm trong tay, bỗng chốc không thể động đậy, đầu gối quỳ trên mặt bàn lạnh lẽo cứng rắn, không gian chật hẹp chẳng thể nào tránh về phía trước được, nên chỉ có thể ngửa ra sau dựa vào người Ninh Quân Diên.
“Đừng phát điên nữa,” Trần Vận Thành hơi bất đắc dĩ.
Từ trước đến giờ Ninh Quân Diên luôn đòi hỏi không có chừng mực với cơ thể của Trần Vận Thành, hơn nữa thỉnh thoảng sẽ không kiềm chế được. Giống như hôm nay vậy, có lẽ là vừa mới trải qua một ca phẫu thuật dài, chẳng những không sức cùng lực kiệt, mà lại càng bắt nạt Trần Vận Thành thêm táo tợn hơn.
Bộ phận yếu ớt nhất trên cơ thể bị những ngón tay thon dài nắm chặt tuốt động, Trần Vận Thành nhanh chóng thở hổn hển, đồng thời cảm thấy tư thế này rất khó chịu, bèn giơ khuỷu tay lên đánh vào vai Ninh Quân Diên: “Quay về giường đi.”
Ninh Quân Diên đứng trên sàn nhà, hơi thấp hơn anh một chút, hắn thô bạo kéo áo ngủ của Trần Vận Thành ra, nhấc một cánh tay của Trần Vận Thành gác qua vai mình, rồi vùi đầu trước ngực Trần Vận Thành ngậm lấy một bên đầu v* của anh.
Trần Vận Thành ngẩng đầu lên là đối diện với tấm gương, mặt anh lập tức đỏ tới mang tai, đồng thời cảm nhận được từng cơn kɧoáı ©ảʍ kéo tới, làm toàn thân rã rời chẳng còn chút sức lực nào.
Những lúc như thế này, từ trước đến giờ Ninh Quân Diên luôn thích mềm không thích cứng.
Trần Vận Thành đã sớm hiểu rõ tính cách của hắn, anh thở hổn hển nói: “Đầu gối em đau quá.” Quỳ lâu trên mặt bàn lạnh lẽo cứng rắn, đầu gối anh thực sự hơi đau với cả toàn thân cũng thấy khó chịu nữa.
Ninh Quân Diên lạnh lùng hừ một tiếng, hình như hắn không vui lắm, nhưng vẫn bế anh lên đi ra khỏi phòng vệ sinh rồi trực tiếp ném cả người anh lên sô pha.
Trần Vận Thành nằm sấp trên sô pha, một giây sau đã bị Ninh Quân Diên nắm lấy eo kéo dậy, đổi thành tư thế quỳ.
Ninh Quân Diên đè trên người anh, lấy chân chen vào giữa hai chân anh, một tay tiếp tục sờ nắn dương v*t đã cứng ngắc của anh, hắn rướn người ra dùng một tay còn lại kéo ngăn kéo dưới bàn trà muốn tìm gel bôi trơn lần trước vứt vào trong đó, nhưng hắn lại tìm được một chiếc còng tay bằng da.
Hai tay Trần Vận Thành bỗng nhiên bị Ninh Quân Diên kéo ra phía sau, cả nửa người trên mất đi chống đỡ nên đổ sụp xuống, chỉ có cái mông lại càng vểnh lên thật cao, tiếp đó anh nhận ra hai tay mình đã bị còng chặt rồi.
“Anh ném thứ này ở phòng khách lúc nào vậy?” Trần Vận Thành cảm thấy rất phẫn nộ.
Ninh Quân Diên không trả lời, đôi môi cứ lưu luyến mãi bên tai và cổ của Trần Vận Thành, để lại một chuỗi dấu hôn nóng ướt. Ngón tay hắn dính gel bôi trơn mở rộng cho Trần Vận Thành, rồi nhét dương v*t đã cứng lên một lúc lâu của mình vào.
Đầu Trần Vận Thành chúi thấp xuống, có cảm giác như đại não mình đang ứ máu, nhưng miễn cưỡng vẫn có thể suy nghĩ được, anh nói: “Chưa mang bao…”
“Không bắn vào bên trong,” Đến giờ Ninh Quân Diên mới nói ra câu đầu tiên của tối nay.
Trần Vận Thành không thở nổi, anh nghiêng đầu thở dốc từng ngụm từng ngụm, cơ thể nhanh chóng thích ứng với tư thế bị chen vào, bắt đầu đạt được kɧoáı ©ảʍ.
Ninh Quân Diên cúi người, vừa dùng sức ra vào, vừa ôm chặt eo Trần Vận Thành, hôn lên môi anh.
Trần Vận Thành bị chặn miệng, chỉ có thể kêu rên thành tiếng.
Một lát sau, Ninh Quân Diên mở còng tay cho Trần Vận Thành. Trông thì hắn ngang ngược không biết lý lẽ, nhưng thật ra làm gì cũng rất có chừng mực. Mặc dù hắn chưa bao giờ nói ra, nhưng Trần Vận Thành biết hắn sợ còng tay lâu, thì máu trên hai tay Trần Vận Thành sẽ không lưu thông được.
Trần Vận Thành bị Ninh Quân Diên kéo dậy, thẳng nửa người trên ngồi quỳ chân trên người Ninh Quân Diên, rồi tiếp tục rút ra cắm vào.
Cái tư thế này lại là tiến vào từ phía sau, Trần Vận Thành có cảm giác bị đâm vào cực kỳ sâu, cả người đều bị Ninh Quân Diên chọc thủng.
Anh giơ tay lên, với ra sau xoa mặt Ninh Quân Diên, bày tỏ tình cảm của mình chẳng chút keo kiệt: “Em yêu anh.”
Em biết anh là người yêu em nhất trên thế gian này, em muốn để anh biết, em cũng là người yêu anh nhất trên thế gian này.
Ninh Quân Diên hít thở nặng nhọc, hơi thở nóng rực phả vào bên tai Trần Vận Thành.
Có một khoảnh khắc, Trần Vận Thành tưởng Ninh Quân Diên sẽ cắn mình, tính cách của Ninh Quân Diên cất giữ một phần bản tính của động vật ăn thịt, hắn thích sự chiếm giữ vô tận.
Nhưng Ninh Quân Diên không làm vậy, vì hắn biết Trần Vận Thành sợ đau, rất yếu ớt, hắn lại yêu anh quá sâu đậm, nên hắn không nỡ.
Giây phút cuối cùng, Ninh Quân Diên rút dương v*t của mình ra, bắn lên mông Trần Vận Thành. Hắn đè lên người Trần Vận Thành đổ thẳng xuống sô pha, rầy rà không chịu đứng lên.
Trần Vận Thành hỏi hắn: “Ca phẫu thuật hôm nay phiền toái lắm à?”
“Cũng tàm tạm,” giọng Ninh Quân Diên hơi khàn.
Trần Vận Thành nói: “Vậy sao vừa về đến nhà anh đã kích động như vậy?”
Ninh Quân Diên dùng một tay chống đầu, nhìn anh nói: “Tâm trạng của tôi rất tốt.”
Trần Vận Thành mỉm cười: “Sao tự nhiên tâm trạng lại tốt?”
Vẻ mặt của Ninh Quân Diên rất bình tĩnh: “Buổi chiều phẫu thuật cùng Hoắc Tiêu”.
Trần Vận Thành nhìn hắn một lúc: “Nên, anh muốn nói gì?”
Ninh Quân Diên nói: “Em không muốn nói gì với tôi à?”
Trần Vận Thành nói: “Không phải là công việc sao? Chuyện này bình thường mà. Em cũng đâu thể phẫu thuật cùng anh được.”
Ninh Quân Diên nói với anh: “Ừ, em chỉ có thể lên giường cùng tôi thôi.”
Trần Vận Thành nghĩ một lát rồi nói: “Anh nói như vậy em nghe trong lòng cảm thấy không thoải mái.”
Ninh Quân Diên lại nói: “Chỉ có em mới có thể lên giường cùng tôi.” Hắn thẳng eo đυ.ng đυ.ng vào Trần Vận Thành: “Nó chỉ cứng được với em thôi.”
Trần Vận Thành hơi muốn đỏ mặt: “Anh bớt bớt đi.”
Ninh Quân Diên ôm anh, nói: “Gọi tôi.”
Trần Vận Thành gọi tên hắn: “Ninh Quân Diên.”
Ninh Quân Diên: “Không muốn nghe cái này.”
Trần Vận Thành bèn thay đổi xưng hô khác: “Ngôn Ngôn, muốn nghe không?”
Ninh Quân Diên dỗ dành anh: “Đổi cái khác đi.”
Trần Vận Thành giả bộ không hiểu: “Em không biết anh muốn nghe gì.”
Ninh Quân Diên nói với anh: “Tôi yêu em, bà xã.”
Trần Vận Thành mè nheo: “Em cũng yêu anh.” Rồi anh vùi mặt trên ghế sô pha, giơ cánh tay lên che kín mặt, giọng nói vừa ấp úng vừa miễn cưỡng gọi: “Ông xã.”
Cũng vì hai chữ này, mà Ninh Quân Diên đã tắm rửa sạch sẽ ra khỏi phòng vệ sinh, vừa quay về giường lại đè Trần Vận Thành ra làm một lần nữa.
Trần Vận Thành không biết rốt cục thì Ninh Quân Diên lấy đâu ra nhiều tinh lực thế, dù sao thì bản thân anh cũng chẳng còn chút sức lực nào để giơ tay lên nữa rồi.
Bọn họ nằm trên giường, Trần Vận Thành nhìn chằm chằm trần nhà, nói: “Tụi mình đi xem nhà nhé.”
Ninh Quân Diên ôm anh, trả lời: “Được.”
Giờ bọn họ vẫn đang ở trong căn nhà thuê của Trần Vận Thành, mặc dù không có gì bất tiện, nhưng Trần Vận Thành vẫn muốn mua một căn nhà chỉ thuộc về mình và Ninh Quân Diên hơn.
“Mua nhà chừng nào đây?” Trần Vận Thành hỏi.
Ninh Quân Diên nói: “Nhỏ một chút.”
Dù sao thì bọn họ cũng chẳng có con, trong nhà cũng không cần để lại phòng dành cho khách, ngoài phòng ngủ, thì có thêm một phòng sách là đủ rồi. Ninh Quân Diên mong cuộc sống của Trần Vận Thành chỉ có một mình hắn.
Trần Vận Thành cũng đang cân nhắc: “Phải có một phòng sách, rồi còn có thêm một gian phòng dành cho khách nữa, lần sau mấy người Quan An Lâm tới ăn cơm, uống say thì cũng có chỗ mà ngủ lại.”
Ninh Quân Diên chẳng nói gì.
Trần Vận Thành hiểu rõ suy nghĩ trong lòng hắn, bèn cố ý trêu hắn: “Anh không có khách à?”
“Ai chứ?” Giọng Ninh Quân Diên trầm thấp: “Đàn em của tôi?”
Trần Vận Thành không nhịn được mà quay đầu nhìn hắn.
Vẻ mặt của Ninh Quân Diên rất bình tĩnh, đôi mắt xinh đẹp đen nhánh không để lộ ra chút cảm xúc nào, chỉ từ tốn nói: “Được đó, lần sau mời cậu ta tới làm khách, buổi tối ngủ trong căn phòng sát bên cạnh phòng tụi mình.”
Trần Vận Thành cố gắng trở mình, nằm sấp trên giường quay mặt về phía Ninh Quân Diên, anh hỏi hắn: “Ngủ trong căn phòng sát bên cạnh phòng tụi mình làm gì?”
Ninh Quân Diên nói: “Tôi ra sức cᏂị©Ꮒ em, em rên cho cậu ta nghe.”
Trần Vận Thành nhìn hắn chẳng nói lời nào.
Một lát sau trong đôi mắt Ninh Quân Diên xuất hiện ý cười nhàn nhạt, hắn giơ tay lên vuốt ve mặt Trần Vận Thành rồi nói: “Không rên cho cậu ta nghe nữa, chỉ được rên cho mình tôi nghe thôi.”
Trần Vận Thành suýt chút nữa không nhịn được mà cắn lên tay hắn.
Ninh Quân Diên nói với anh: “Tôi nói cho cậu ta biết quan hệ của tụi mình rồi.”
Trần Vận Thành cũng chẳng thấy lạ, sáng nay nếu như không phải có anh ngăn lại, thì Ninh Quân Diên cũng đã nói rồi. Anh nhìn chằm chằm Ninh Quân Diên một lát rồi nói: “Đàn em của anh xuất sắc lắm phải không?”
Giọng nói của Ninh Quân Diên hơi bất mãn: “Sao em lại quan tâm đến cậu ta vậy?”
Trần Vận Thành gối đầu lên ngực Ninh Quân Diên: “Hai người mỗi ngày đều ở cạnh nhau, nên có rất nhiều đề tài chung đúng không? Không giống em chẳng hiểu gì cả.”
Ninh Quân Diên dùng ngón tay nắm cằm anh nâng mặt anh lên: “Em ghen à?”
Trần Vận Thành thẳng thắn thừa nhận: “Một chút xíu.”
Ninh Quân Diên dùng giọng điệu cực kỳ nghiêm túc nói: “Mặc dù tôi rất vui vì em ghen, nhưng tôi lại không hiểu vì sao em ghen. Nếu như là vì mỗi ngày ở bên cạnh nhau rồi có đề tài chung, vậy thì em phải ghen với chủ nhiệm của chúng tôi chứ?”
Trần Vận Thành lập tức nhớ tới chủ nhiệm với mái tóc hoa râm và khuôn mặt dễ gần của khoa Ninh Quân Diên.
Ninh Quân Diên nói: “Tôi ở bên ông ấy lâu hơn, đề tài chung cũng nhiều hơn.”
Trần Vận Thành bỗng chốc chẳng còn lời nào để nói, nếu như lúc này anh nói là vì Hoắc Tiêu đẹp trai thì có vẻ anh rất nông cạn, trong mắt Ninh Quân Diên rõ ràng không nhìn thấy mấy thứ đó.
Như kiểu tư duy logic của tất cả mọi người trên thế giới này đều rất đơn giản, chỉ có bản thân Trần Vận Thành là quá phức tạp.
Ninh Quân Diên dùng ngón tay cọ cọ mặt anh, nói: “Tôi quen Hoắc Tiêu từ lúc học đại học rồi, nhưng chưa từng có suy nghĩ gì đối với cậu ấy cả.”
Trần Vận Thành nắm chặt tay hắn.
Ninh Quân Diên lại nói: “Chỉ thích em thôi.”
Thế giới của hắn thực sự rất đơn giản, chỉ có thể yêu một người, rồi yêu cả một đời thế là đủ.
Trần Vận Thành mỉm cười, rồi giơ tay ra ôm chặt lấy Ninh Quân Diên.