Trong hậu viện.
Ba chiếc đỉnh bằng vàng cao khoảng một trượng, chạm khắc hoa văn Thao Thiết đứng giữa đại sảnh. Thực phẩm trong đỉnh đã được hầm ninh trong khoảng thời gian không ngắn, nước canh sền sệt, những miếng thịt trắng như tuyết tỏa ánh hào quang nhàn nhạt, tinh khí dồi dào, hương thơm nồng nàn xông thẳng vào mũi.
Ba cái đỉnh lớn này đều là pháp bảo hàng thật giá thật, bên trong lần lượt đang hầm một cặp Ngọc Sí Tuyết Điêu xuyên mây gầm trăng, một con Cực Băng Chi Dương Ma Giao, một con Lục Nha Sa La Thánh Tượng, đều là linh thú có thực lực Hợp Đạo cảnh, những sinh vật đáng sợ khiến tu sĩ bình thường phải đổi sắc mặt khi nhắc đến.
Trong đỉnh còn bỏ thêm không ít linh dược, linh thảo quý hiếm, theo phương thuốc bí truyền của Cổ Vu tộc mà cho hết cả vào dày công ninh hầm. Mấy vị chấp sự giỏi nghề bếp núc dẫn theo một đám đệ tử tạp dịch bận rộn suốt một ngày một đêm, đến giờ mới coi như đại công cáo thành.
Tần Mộc Lăng ngồi cùng ba vị sư tỷ giữa bàn tiệc, nhìn những đệ tử tạp dịch cẩn thận bận rộn, múc những món ăn quý hiếm có khó thấy này vào bát bạch ngọc rồi bưng lên bàn tiệc.
"Mỹ tửu mỹ thực, chính là một trong ba niềm vui thú lớn nhất của nhân sinh!"
Lạc Uyển Khanh cầm lấy bình rượu đặc chế bằng đồng đen uống ừng ực một ngụm lớn, nhẹ nhàng vỗ vai Tần Mộ Lăng bên cạnh, cười hào sảng: "Tiểu sư đệ cứ ăn thoải mái đi, để sư tỷ xem rốt cuộc thì đệ có bao nhiêu bản lĩnh!"
Bàn tay trắng nõn nhỏ nhắn nhìn có vẻ mềm mại khẽ vỗ lên người Tần Mộ Lăng, nhưng lại phát ra tiếng "bùm bụp" nặng nề khiến người ta kinh hãi, ngay cả mặt đất trong đại sảnh dường như cũng rung chuyển nhè nhẹ.
"Muội có thể nhẹ tay một chút được không?"
Kỳ Nhã Lan có vẻ không hài lòng nói: "Tiểu sư đệ cũng không phải là thể tu, làm sao chịu nổi cái động tác này của muội chứ? Muội tưởng đệ ấy là thần thú chuyển thế à?"
"Cũng không sao, tứ sư tỷ quả thật là trời sinh thần lực, nhưng đệ vẫn chịu được."
Tần Mộc Lăng thản nhiên nói, hạt giống thần bí trong thức hải tỏa ra ánh sáng yếu ớt, nhẹ nhàng hóa giải sức mạnh khủng khϊếp của Lạc Uyển Khanh vào hư vô.
Dĩ nhiên, đây cũng là do Lạc Uyển Khanh chưa thực sự dùng sức, nếu không dù Tần Mộc Lăng có tư chất nghịch thiên đến mấy cũng không chịu nổi, bởi lẽ tu vi chênh lệch quá lớn.
"Vậy thì tốt!"
Lạc Uyển Khanh mừng rỡ, véo vai hắn nói: "Đợi ăn no uống say rồi đi đánh nhau với sư tỷ, chỉ cần làm tỷ hài lòng thỏa mãn, sau này những thứ ngon như thế này, đệ muốn ăn thế nào thì ăn, chỗ tỷ nhiều vô kể!"
Sư tỷ, đánh nhau mà tỷ nói, nó có đứng đắn không vậy?
Tần Mộc Lăng thầm nghĩ trong lòng, nhưng vẻ mặt vui vẻ đáp ứng. Xét về bối cảnh gia đình, Lạc Uyển Khanh chắc chắn là người ngang tàng nhất trong bốn vị sư tỷ. Vị phụ thân quốc chủ của nàng mỗi tháng đều sai người săn gϊếŧ vô số linh thú, phái sứ giả chuyên mang đến cho nàng, bởi lẽ nhu cầu tài nguyên tu luyện của người thể tu cao giao là vô cùng khoa trương.
Bốn sư tỷ đệ bắt đầu đối phó với đồ ăn ngon trước mặt, những miếng thịt trắng như tuyết trong suốt mềm mịn tươi ngon, khẽ cắn một miếng, vị ngon tuyệt vời bùng nổ trên đầu lưỡi khiến Tần Mộc Lăng kích động muốn ăn cả đáy bát.
Miếng thịt tới cổ họng liền tan ra, từng đợt từng đợt dược lực tinh khí mênh mông liên tục tràn vào tứ chi bách hài, làm vững chắc thêm nền tảng của Tần Mộc Lăng.
Loại phương thuốc dược thiện truyền từ thời viễn cổ Vu tộc này, đối với tất cả người tu luyện thể phách mà nói đều là tuyệt mật có thể gặp mà không thể cầu, dù có bỏ ra bao nhiêu linh thạch tài nguyên cũng đừng hòng đổi được.
Cường giả Vu tộc nổi tiếng với thể phách mạnh mẽ, nổi danh với lực sinh mệnh hùng hậu sung mãn, ngoại trừ nguyên nhân thiên phú dị bẩm thì nội tình cường đại tích lũy qua vô số năm tháng cũng là nhân tố không thể thiếu.
Vì thế những trưởng lão đệ tử đi theo con đường thể tu trong Vân Mộng Thiên Cung phần lớn đều có quan hệ không tệ với Lạc Uyển Khanh, lúc không có việc cứ thích chạy đến động phủ đạo tràng của nàng chỉ để có thể dỗ dành nàng hài lòng thỏa mãn, nhân đó có cơ hội ăn ké một bữa tiệc lớn.
Theo khối lượng lớn linh dược thịt khối và nước canh vào bụng, nguyên khí tinh thuần như sóng triều liên tục tràn vào, dù thể chất căn cốt của Tần Mộc Lăng vượt xa người bình thường vẫn có cảm giác áp lực như núi đè, thân thể gần như bị lượng nguyên khí khổng lồ xé toạc.
Hạt giống thần bí trong thức hải khẽ rung động, kịp thời hóa giải tình cảnh khó xử của hắn, lắng đọng phần lớn nguyên khí tinh túy vào sâu trong cơ thể, chỉ đợi sau này từ từ hấp thu tiêu hóa.
Theo từng bát lớn thịt khối nước canh không ngừng vào bụng, ánh mắt Lạc Uyển Khanh nhìn Tần Mộc Lăng cũng càng lúc càng kinh ngạc, còn có cả sự phấn khích khi thấy thứ mình thích. Có thể nói rằng trong toàn bộ tông môn, nhân vật có thể so sánh lượng ăn với nàng hoàn toàn không tồn tại, kể cả mấy vị trưởng lão cao tầng kia cũng không ngoại lệ. Không ngờ Tần Mộc Lăng lại phá vỡ lệ thường này.
Tuy tu vi của tiểu sư đệ còn thấp, nhưng tương lai chỉ cần tăng thêm vài cảnh giới, tất nhiên sẽ có biểu hiện khiến nàng càng thêm ngạc nhiên vui mừng.
Khẩu vị quyết định sức mạnh, đây không phải là câu nói suông, mà là lời nói chí lý có đầy đủ căn cứ.
"... Những kẻ bên ngoài nhìn chằm chằm vào tiểu sư đệ, càng lúc càng nhiều."
Tuyết Băng Tuyền nhấp một ngụm linh tửu, ánh mắt càng thêm nghiêm túc: "Phải nghĩ cách nhắc nhở bọn họ một chút, có những chuyện không phải bọn họ muốn đánh chủ ý là được, các muội nghĩ sao?"
Kỳ Nhã Lan cười nhạt: "Muội nhận được không ít lời nhờ vả quanh co, quen biết hay không quen biết đều đến lấy lòng, ai cũng tưởng mình mặt mũi to lắm sao?"
"Còn có những kẻ dám ra tay mua chuộc người bên dưới của ta, đủ loại uy hϊếp dụ dỗ, thật sự tưởng rằng ta mù không nhìn thấy gì sao?"
Lạc Uyển Khanh nheo mắt: "Suy nghĩ của sư tôn có lý, tiểu sư đệ chỉ có ở bên cạnh chúng ta mới có thể bình an trưởng thành. Nếu đổi thành những tên khốn kia, chỉ sợ thủ đoạn đê hèn vô sỉ, mất hết tính người gì cũng lấy ra dùng hết."
Tần Mộc Lăng tò mò hỏi: "Đệ muốn nghe thử, nếu có người thực sự khống chế được đệ, bọn họ sẽ dùng thủ đoạn gì với đệ đây?"
Tuyết Băng Tuyền cười mà như không cười liếc mắt nhìn hắn: "Nếu như là thủ đoạn dịu dàng một chút thì là nhốt đệ với một đám nữ nhân, bắt đệ không ngừng sinh con với họ, cho đến khi đệ bị vắt kiệt đến giọt cuối cùng mới được giải thoát!"
Sắc mặt Tần Mộc Lăng khẽ biến đổi, người ngoài có lẽ không rõ, nhưng bản thân trong lòng hắn lại biết rõ, huyết mạch do linh căn Tiên Thiên Hồng Mông trong truyền thuyết kết hợp với người sinh ra có thể yêu nghiệt nghịch thiên đến mức nào, thật đúng là khó nói.
Giọng Kỳ Nhã Lam âm u: "Nếu thủ đoạn không nhẹ nhàng như vậy, thì chính là dùng bí pháp cướp đoạt đạo cơ huyết mạch, căn cốt tư chất, thậm chí khí vận mệnh số của đệ để thành toàn cho hậu bối được thiên vị trong thế lực của họ."
"Thủ đoạn quá đáng nhất, chính là trực tiếp đoạt xá đệ, hoặc luyện chế thành khôi lỗi đạo binh, rút hồn phách ra làm khí linh cho một món pháp bảo nào đó, suốt đời trọn kiếp không được giải thoát!"
Đủ loại hắc ám tàn khốc, tranh đấu đẫm máu khủng khϊếp ngoài sáng trong tối trong giới tu hành, từ trước đến nay chưa bao giờ là bí mật khó nói, ngay cả người phàm trong thế tục cũng hiểu rõ.
Trong lịch sử quá khứ, một số thiên tài tu đạo xuất thân từ tầng lớp hàn môn thảo căn, sau một thời gian kinh tài tuyệt diễm ngắn ngủi, thường sẽ mai danh ẩn tích một cách không rõ ràng, cũng không còn ai gặp lại bọn họ nữa.
Người hiểu rõ nội tình đều biết, căn cốt tư chất, mệnh cách khí số của bọn họ đều đã bị cướp đoạt một cách bí mật, tác thành cho con cháu của nhân vật lớn nào đó.
Hành vi này không chỉ có trong các tông môn ma đạo, mà ngay cả những thế lực chính đạo có danh tiếng tốt đẹp cũng không thể hoàn toàn ngăn chặn tận gốc, bởi lẽ con người đều có tư tâm.
Cơ duyên trường sinh cực lạc, vĩnh thế tiêu dao, so với sự cám dỗ của ngôi vị đế vương trong triều đình thế tục còn cao hơn không chỉ một tầng. Vì gặp gỡ như vậy, không từ thủ đoạn, không gì không dám làm là chuyện thường thấy.
"... Tần sư đệ, đệ là nhân vật có đại cơ duyên, đại khí số."
Cuối cùng Tuyết Băng Tuyền nói: "Tuy rằng ta không biết lúc trước đệ được sư tôn tìm thấy như thế nào, nhưng chuyện đệ có thể vào Vân Mộng Thiên Cung cũng đã có nghĩa rằng mệnh cách phúc duyên của đệ không giống người thường. Nếu là một tông môn nam tu nào đó phát hiện đệ trước, e rằng giờ này đệ đã bị những lão già trơ tráo đó bí mật giam cầm, tất cả lợi ích đều bị cướp đoạt chia chác sạch rồi!"
Tần Mộc Lăng im lặng giây lát, cuối cùng khẽ gật đầu, có lẽ không loại trừ những biến số khác, nhưng tình huống các sư tỷ nói, quả thật là sự kiện có xác suất cao sẽ xảy ra.
Bản thân đã trải qua hai kiếp làm người, đương nhiên không phải là kẻ ngốc ngây ngô không hiểu gì, đối với cái ác sâu thẳm trong bản tính con người có sự nhận thức đầy đủ.
"Đã như vậy, con đường thành đạo tương lai của sư đệ phải trông cậy vào sự chăm sóc nhiều hơn của các sư tỷ rồi."
Tần Mộc Lăng nói với giọng điệu chân thành, dù có ý nghĩ khác thường hay không, cho đến nay, mấy vị sư tỷ này đối xử với mình quả thật không có gì để nói, hoàn toàn xứng đáng với sự tin tưởng của mình.
Tuyết Băng Tuyền bận tối mắt mà vẫn thong dong uống linh tửu, nụ cười dịu dàng đại khí: "Bảo vệ tiểu sư đệ trưởng thành là lẽ đương nhiên, nhưng tình cảm lớn như vậy, chẳng lẽ tiểu sư đệ không nên có sự đáp lại sao?"
Tần Mộc Lăng trầm ngâm nói: "Tu vi của đệ hiện giờ còn thấp, bàn chuyện này còn quá sớm, cho nên chỉ có thể hứa sau này ắt sẽ báo đáp. Ừm, nếu các tỷ không yên tâm, đệ lập lời thề đại đạo cũng không phải là không thể xem xét."
Sắc mặt Kỳ Nhã Lan hơi lúng túng: "Lời thề đại đạo thì thôi đi, đương nhiên là chúng ta tin tưởng tiểu sư đệ, thực ra cũng không phải là chúng ta tham lam báo đáp của đệ đâu..."
Khóe môi Tuyết Băng Tuyền hơi cong lên, nụ cười dịu dàng và điềm tĩnh: "Chỉ cần tương lai tiểu sư đệ đừng quên rằng các sư tỷ đã đối xử tốt với đệ là đã không uổng phí công sức tâm huyết chúng ta bỏ ra rồi."
Trong lòng Lạc Uyển Khanh chỉ thấy buồn cười, đại sư tỷ thận trọng, nhị sư tỷ khẩu phật tâm xà, tam sư tỷ kiêu ngạo, đến thời khắc mấu chốt thì mỗi người đều ngại không dám mở miệng, đến cuối cùng chẳng phải là có lợi cho chính mình hay sao?
Chuyện như thế này từ trước đến nay đều là nhanh tay thì còn, chậm tay thì hết, vì để ý đến hình tượng mà bỏ lỡ cơ hội ngàn năm khó gặp này, e rằng cả Hồng Mông Thánh Nhân trong truyền thuyết cũng không biến ra được thuốc hối hận.
Nàng cũng không vòng vo, lập tức đưa ra một quyển sách ngọc ánh sáng mờ ảo, ráng đỏ rực rỡ, dưới ánh mắt khó tin của các sư tỷ, vỗ xuống trước mặt Tần Mộc Lăng.
"Ký vào đây, tiểu sư đệ sau này là người của tỷ rồi!"
Sắc mặt Lạc Uyển Khanh thản nhiên, đường hoàng tuyên bố: "Sau này bất kể đệ cần tài nguyên gì, Vu tộc chúng ta đều có thể cung cấp đầy đủ, đảm bảo đệ có thể chứng đạo trường sinh hoàn hảo nhất! Thế nào?"
Tần Mộc Lăng: "..."
Nội dung trong sách ngọc không phức tạp, chính là hôn thư, chỉ cần ký vào đó, mình và vị công chúa Vu tộc này sẽ có hôn ước theo pháp lý, đồng thời được toàn bộ cao tầng Vu tộc công nhận.
Nói một cách đơn giản, đây chính là cơ hội nằm ngửa tu tiên, từ nay về sau, Tần Mộc Lăng có thể cùng Lạc Uyển Khanh làm mà luận đạo, ban ngày... phi thăng, trở thành đạo lữ bản mệnh danh xứng với thực.