Khu vực bế quan tọa lạc ở sau núi của phủ thành chủ, là một quần thể viện lạc rộng lớn.
Ở đây có hàng trăm phòng tu luyện, được chia thành tám cấp bậc từ cao đến thấp. Trong đó, chỉ có hai phòng tu luyện tốt nhất, một phòng phải luôn để trống để sử dụng khi cần thiết, và phòng còn lại hiện đang thuộc về Tần Mộc Lăng.
Trước cổng viện lạc.
Hai đệ tử ngoại môn dùng ngọc phù trong tay mở cấm pháp, dẫn Tần Mộc Lăng và Kỳ Nhã Lan đi vào.
Đi qua trần nhà chạm trổ, mở thêm hai tầng cấm pháp nữa mới vào đến phòng tu luyện. Nơi đây là một động phủ nhỏ được bố trí tỉ mỉ, từ mặt tường đến gạch lát nền, cùng với mái vòm đều được làm từ các loại châu ngọc tinh thạch, trông lấp lánh bảo quang, linh khí dồi dào.
Nhưng theo lời giải thích của Kỳ Nhã Lan, mỗi vật liệu ở đây đều không phải là vật phàm, chúng có tác dụng ôn dưỡng khí huyết, tôi luyện tạp chất, tĩnh tâm định thần, chống lại các loại tâm ma, vô cùng thích hợp cho cả tu luyện ngộ đạo hay phục hồi vết thương.
Trong phòng không có đồ đạc gì thừa thãi, trống không, ngoại trừ chiếc giường mây noãn ngọc vạn năm đặt ở chính giữa thì không có vật gì khác.
Hai đệ tử ngoại môn phóng ra linh quyết một cách thành tạo, khởi động tất cả các pháp trận tụ linh. Chỉ chốc lát sau, làn sương trắng nhẹ nhàng tuôn ra từ trên mái vòm và bốn bức tường tựa như khói, dần dần tràn ngập khắp không gian, đó gần như là trạng thái lòng hóa của linh khí, mơ hồ mang theo hơi thở thơm dịu của cỏ cây.
Theo lời Kỳ Nhã Lan, bên trong linh vụ này có trộn lẫn rất nhiều tinh hoa linh dược, có thể nâng cao hiệu quả tu luyện bế quan, không có gì lạ khi nơi này lại được ưa chuộng như vậy.
Khi linh khí trong phòng đạt đến một nồng độ nhất định, pháp trận tụ linh sẽ tạm thời ngừng hoạt động.
“... Tần sư huynh, vậy chúng ta đi đây, có việc gì có thể dùng pháp trận truyền âm để triệu tập chúng ta.” Hai đệ tử ngoại môn nhỏ nhẹ dặn dò Tần Mộc Lăng.
“Làm phiền hai vị sư muội rồi.”
Tần Mộc Lăng nói rồi đưa cho mỗi người một viên bổ nguyên đan để tạ ơn.
Một trong hai thiếu nữ còn muốn nói gì đó, nhưng nhìn thấy vẻ mặt lạnh lùng và khí thế dọa người của Kỳ Nhã Lan ở bên cạnh, cuối cùng đành phải nhịn lại, lặng lẽ cúi chào rồi lui ra ngoài.
Ra khỏi viện lạc, sắc mặt của hai đệ tử ngoại môn trở nên hơi buồn bực.
“Làm sao đây? Vẫn chưa tìm được cơ hội nói chuyện riêng với Tần sư huynh.” Một thiếu nữ thì thầm.
“Kỳ Nhã Lan sư tỷ cũng thật là… Bế quan tu luyện mà cũng phải ở bên cạnh canh giữ. Rõ ràng chỉ là sư đệ thôi, đâu phải đạo lữ của tỷ ấy, cần gì phải theo sát như vậy?” Vẻ mặt của thiếu nữ còn lại hơi bất bình.
“Không còn cách nào khác, chỉ đành chờ cơ hội lần sau thôi.”
“Ta thấy khó đó, người ở bên cạnh sư huynh không phải là đại sư tỷ thì cũng là tỷ ấy, sau này có lẽ còn thêm cả Lạc Uyển Khanh, còn đâu cơ hội cho gia chủ của chúng ta nữa?”
“Xem ra bí mật mà Tần sư huynh che giấu trên người không nhỏ đâu, nếu không thì sao các trưởng lão bên phía chưởng giáo lại coi trọng huynh ấy như vậy? Muốn lôi kéo huynh ấy về phía mình e là không dễ dàng gì.”
“Thôi, chuyện này không phải việc chúng ta cần phải suy xét, trở về báo cáo với Kim trưởng lão đi.”
…
Trong phòng tu luyện.
Tần Mộc Lăng ngồi xuống giường mây, sau đó, Kỳ Nhã Lan cũng đến và ngồi đối diện hắn.
“Đúng rồi, tính tình của Tứ sư tỷ thế nào vậy?” Tần Mộc Lăng đột nhiên hỏi một câu.
Kỳ Nhã Lan hơi ngẩn ra: “Tại sao lại hỏi câu này?”
“Chẳng phải đệ lo lắng sau này các tỷ lại xảy ra mâu thuẫn sao? Giống như lúc trước tỷ với Đại sư tỷ …”
Tần Mộc Lăng hơi bất đắc dĩ, nói thầm.
Kỳ Nhã Lan đỏ mặt: “Lần này sẽ không đâu, sư tôn đã nói rõ quan hệ lợi hại với chúng ta rồi, nên việc đệ lo lắng sẽ không xảy ra.”
“Như vậy thì tốt.”
Tần Mộc Lăng thở dài, khua tay lấy hết tất cả Quỷ Vực Ách La Đằng trong vòng không gian ra, còn có các loại dược thảo thân củ, kỳ hoa..., chất thành một đống nhỏ trên sàn nhà trước mặt.
Những dây Quỷ Vực Ách La Đằng vẫn còn sức sống dường như cảm nhận được mối nguy đang đến gần, lập tức bắt đầu điên cuồng vặn vẹo giãy giụa, phun ra từng đợt sương máu, lâm râm vang lên những tiếng gào rú kỳ lạ chói tai tại phương diện tinh thần.
“Chết cũng đã chết rồi, còn không an phận như vậy?”
Kỳ Nhã Lan hừ một tiếng, xung quanh xuất hiện vô số luồng kiếm khí sắc bén. Ngay lập tức, trên bề mặt những dây ma đằng không an phận kia xuất hiện vô số đường cắt mịn màng, bị chặt thành hàng chục đoạn nhỏ, chất lỏng đỏ tươi như máu tuôn ra từ mặt cắt, cuộc tấn công tinh thần quỷ dị này ngừng lại.
Tần Mộc Lăng thúc đẩy linh lực trong cơ thể, dòng khí màu xanh cuồn cuộn khuếch tán ra, bao trùm lấy các tài nguyên. Mấy chục giây sau, vô số tinh khí màu xanh tím rất nhỏ bốc lên, từ từ chảy vào cơ thể hắn.
Đôi mắt đẹp của Kỳ Nhã Lan ở bên cạnh nhìn không chớp mắt. Lượng ma khí và các tạp chất độc hại trong đám linh dược linh thực này không có phản ứng, chỉ có phần tinh túy nhất của sự sống và linh khí được tiểu sư đệ hấp thụ, có thể thấy thiên phú của hắn thật sự không tầm thường.
Bởi vì lần này đều là vật chết, không cần đưa lại căn nguyên linh cơ một cách sòng phẳng, chỉ cần cướp đoạt toàn bộ sức sống trong một lần là được, vì vậy thu hoạch của Tần Mộc Lăng nhiều hơn so với những lần trước một chút.
Nửa canh giờ sau, chỉ còn lại một lớp bã đen kịt thật dày trên sàn nhà. Kỳ Nhã Lan suy nghĩ một chút, một luồng khí lưu vọt tới, cuốn những cặn bã kịch độc này vào trong góc, nén lại rồi đóng vào một khối hàn băng lớn, sau đó cho vào vòng không gian, chờ khi kết thúc bế quan sẽ mang ra ngoài vứt bỏ.
“Được rồi, tiểu sư đệ, mau bắt đầu đi!”
Kỳ Nhã Lan vội vàng nói.
Tần Mộc Lăng gật đầu, nhắm mắt lại vận công. Những tinh túy của linh khí ở trong vùng sương không gian xung quanh dường như bị hấp dẫn, từng sợi từng sợi tụ lại, hòa vào cơ thể hắn, mang đến cảm giác mát mẻ và dễ chịu, toàn thân cảm thấy thoải mái và thỏa mãn nói không nên lời.
Sâu trong thức hải, hạt giống thần bí hơi xoay tròn, linh quang hỗn độn có số lượng nhiều hơn sinh ra từ trống rỗng, lại hòa làm một với căn nguyên thần hồn của hắn.
Chịu ảnh hưởng này, một vầng sáng âm u tinh khiết, thâm thúy linh động từ từ hiện ra xung quanh Tần Mộc Lăng, mở rộng đến phạm vi ba trượng, rồi dần dần ngưng tự ổn định lại, hóa thành một vòng ánh sáng sáng rực bao trùm cả hắn và Kỳ Nhã Lan.
Kỳ Nhã Lan kiềm chế sự kích động trong lòng, vội vàng nuốt vài viên linh đan, cũng nhắm mắt ngồi ngay ngắn, bắt đầu âm thầm vận tâm pháp.
Đây là khả năng Tần Mộc Lăng mới thức tỉnh sau khi đột phá cảnh giới Ngộ Huyền, một loại thiên phú thần thông chưa từng nghe thấy. Chỉ cần người khác ở trong vòng ánh sáng huyền bí của hắn khi hắn tĩnh tâm tu luyện, thì có thể bước vào trạng thái giác ngộ sâu sắc, hợp nhất với thiên nhân một cách dễ dàng.
Đối với các tu sĩ, giác ngộ sâu sắc mang lại lợi ích gì không cần phải nói thêm nữa. Nếu một tu sĩ có thể tự do vào trạng thái ngộ đạo hợp nhất thiên nhân này khi đang bế quan, tốc độ tăng tu vi chắc chắn sẽ nhanh đến mức khó tin, vượt xa những thiên tài và tinh anh thông thường hàng chục con phố.
Nếu sau này Tần Mộc Lăng bế quan tu luyện, các nàng có thể ở cạnh mà hưởng lợi như vậy, theo thời gian dài, đừng nói là tu vi tiến thêm một bước, mà ngay cả vượt qua chưởng giáo sư tôn cũng không phải là điều không tưởng.
Lúc trước, khi Tuyết Băng Tuyền và Kỳ Nhã Lan suýt nữa trở mặt vì Tần Mộc Lăng, không phải vì các nàng hành động lỗ mãng hay cố tình giả vờ, mà là vì lợi ích tiềm ẩn trên người vị tiểu sư đệ này thực sự quá lớn, không thể so sánh với các thiên tài địa bảo thông thường.
Với sự xuất hiện của u quang huyền bí, linh khí dạng sương trong không gian xung quanh như bị hấp dẫn, tốc độ di chuyển nhanh hơn rất nhiều, không lâu sau đã lấp đầy toàn bộ vòng ánh sáng, sau đó lại hòa nhập vào cơ thể của Tần Mộc Lăng và Kỳ Nhã Lan, tốc độ trong nháy mắt nhanh hơn gấp mười lần.
Cảm nhận được nồng độ linh khí trong không gian giảm mạnh, pháp trận tụ linh trên vách tường và dưới nền đất bắt đầu hoạt động trở lại, linh khí như khói như sương lại phun trào hội tụ kéo đến. Đến khi thời gian bế quan ba ngày kết thúc, pháp trận tụ linh đã liên tục phóng thích linh khí gần trăm lần.