Trong lịch sử của tông môn, ví dụ về việc đệ tử thân truyền của Chưởng giáo chí tôn trở thành Chưởng giáo đời tiếp theo thực sự không ít, nhưng không phải tất cả đều như vậy, nếu đệ tử của các phái khác quá xuất sắc, có cống hiến đủ lớn, áp chế hết các đối thủ của phái chưởng giáo, tự nhiên có thể lên ngồi ở vị trí cao nhất của tông môn .
Là người có tiếng nói nhất trong tông môn, từ trước đến nay đều chỉ chọn người mạnh nhất, xuất sắc nhất, bối cảnh xuất thân không thể trở thành quân bài quyết định tất cả.
Mục Doanh Hoa giao phó Tần Mộc Lăng cho đệ tử thân truyền của mình dạy dỗ bồi dưỡng, đương nhiên cũng có tâm tư này, hy vọng vị trí Chưởng giáo chí tôn đời sau không rơi vào tay các phái hệ khác, đảm bảo địa vị ưu thế của Tuyết Băng Tuyền.
Đương nhiên đứng trên lập trường của Tần Mộc Lăng, điều này cũng không có gì xấu, tương lai Vân Mộng Thiên Cung do Đại sư tỷ chủ trì, địa vị của hắn chắc chắn càng ngày càng cao, nếu người khác làm Chưởng giáo thì cũng không phải là tin tốt lành với hắn.
Tần Mộc Lăng gật đầu: “Nếu như vậy, đệ nhất định sẽ giúp sư tỷ đạt thành tâm nguyện.”
Tuyết Băng Tuyền cười híp mắt, nói: “Hiện giờ đệ còn chưa đột phá được cảnh giới Ngộ Huyền, nói thế hình như hơi sớm, ít nhất cũng phải đợi tu vi của đệ đuổi kịp ta, mới có khả năng giúp được chứ?”
“Thực ra không mất quá lâu.”
Tần Mộc Lăng không để tâm, tốc độ tu luyện của hắn vượt xa đệ tử chính tông thông thường, chỉ cần linh dược đủ, muốn nhanh chóng nâng cao tu vi không phải chuyện viển vông.
Tuyết Băng Tuyền hơi nghi hoặc quan sát hắn, nếu là người khác nói lời này, nàng ấy chỉ cho rằng đối phương đang nói khoác lác, không hề đáng tin, việc tăng tu vi không phải trò đùa, mỗi một chút tiến bộ đều phải khổ công tu luyện, tỉ mỉ rèn giũa, nhiều đệ tử bị kẹt ở một cửa ải nào đó không tiến thêm được một tấc cả đời cho đến khi chết già.
Nhưng hiển nhiên Tần Mộc Lăng thì khác, số mệnh, mệch cách, tư chất căn cốt của hắn cơ bản không thể nào đo lường theo lẽ thường.
“Nói ra, ta vẫn chưa rõ phương pháp tu luyện của đệ, sư tôn cũng chưa từng nhắc nhiều, hôm nay có thể để sư tỷ mở rộng tầm mắt chăng?” Tuyết Băng Tuyền cười hỏi.
“Được, đưa đệ đến dược viên đi, nhớ phải dọn dẹp trước.” Tần Mộc Lăng không từ chối.
Tuyết Băng Tuyền hơi ngẩn người, lập tức đồng ý, vung tay thu hồi pháp lực biến ảo, thân hình biến mất trong phòng tu luyện.
…
Chốc lát sau, nàng ấy trở lại, cởϊ áσ choàng tuyết trắng trên người khoác lên người Tần Mộc Lăng, quấn hắn thật kín kẽ , sau đó cùng nhau ngự kiếm ra cửa.
Dược viên thuộc tông môn khác rất nhiều so với dược viên do đệ tử chính tông tự quản lý, dược viên của tông môn là của chung toàn bộ Vân Mộng Thiên Cung, từng cỏ cây trong đó đều phải dùng công trạng đổi lấy; còn dược viên của đệ tử chính tông thì là tài sản tư hữu , có thể tự mình chi phối
Chẳng bao lâu, tại lưng chừng đỉnh Phượng Ca, theo Tuyết Băng Tuyền mở trận pháp phong cấm, một mảnh dược viên rộng hàng trăm mẫu hiện ra trước mắt Tần Mộc Lăng.
Trong dược viên, cảnh sắc rực rỡ muôn màu, hương thơm ngào ngạt, từng cây linh thảo linh dược đủ loại hình dạng với đủ loại công hiệu thần kỳ nối nhau thành hàng, số lượng lên đến hàng ngàn hàng vạn.
Những thứ này đều do Đại sư tỷ tự tay gieo hạt linh dược khi mới trở thành đệ tử chính tông, dẫn linh tuyền từ địa mạch lên để tưới tiêu, bày trận pháp hút linh khí, lại thêm máu của một số linh thú và đan dược cẩn thận bồi dưỡng, hàng loạt đệ tử tạp dịch ngày đêm chăm sóc kỹ lưỡng, trải qua nhiều năm mới được như ngày hôm nay.
Lúc này, tất cả đệ tử canh giữ ở đây đều đã bị Tuyết Băng Tuyền đuổi đi, một số trận pháp có chức năng giám sát cũng đã bị đóng, chỉ còn lại hai người là nàng ấy và Tần Mộc Lăng, cho dù phát sinh điều gì cũng không bị người ngoài biết được.
Tần Mộc Lăng tiến vào giữa đám linh dược, chọn đại một vị trí rồi khoanh chân ngồi xuống, bắt đầu thúc đẩy linh lực trong cơ thể.
Lập tức, lấy hắn làm trung tâm, từng luồng không khí như gió nhẹ phớt qua mặt xuất hiện, lan tỏa ra ngoài từng lớp một như sóng nước, trong dược viên nổi lên từng cơn lốc xoáy màu xanh.
Trong mắt Tuyết Băng Tuyền, lốc xoáy màu xanh ấy tản ra giữa những cây linh dược linh thảo, hóa thành những tia sáng lấp lánh, lặng lẽ thẩm thấu vào bên trong các loại linh thảo ấy, kích phát ra hào quang đủ màu sắc, hương thơm tự nhiên của linh thảo càng thêm nồng đậm.
Chốc lát sau, Tuyết Băng Tuyền liền thấy vô số tinh khí của linh thảo linh mộc màu xanh tím bị hút ra, hội tụ trên không thành một mảng sương mờ nhạt, tụ lại hướng về phía Tần Mộc Lăng, tràn vào cơ thể hắn như trăm sông đổ về một biển.
Linh lực trong cơ thể Tần Mộc Lăng tăng lên với tốc độ có thể thấy bằng mắt thường, nhưng linh thảo linh dược bị rút đi tinh hoa cũng không có dấu hiệu khô héo suy kiệt, từng sợi linh khí hỗn độn mảnh như tơ tỏa ra từ cơ thể Tần Mộc Lăng, quay lại những linh dược ấy, âm thầm chuyển hóa , tinh luyện nguyên khí của chúng.