Quay lại sân của sư tỷ, Cổ Niệm nhìn Phù Đàn thu hồi con thú cưỡi vào trong túi gấm.
Nàng bắt đầu nghĩ đến nhiệm vụ tìm ra vai ác mà hệ thống đã nói lúc đầu, bây giờ nàng chỉ có thể đi bằng đôi chân của mình, ngày thường nàng chỉ có thể dựa vào sư tỷ, không thể tự mình hành động. Phải tìm một cách thuận tiện để tìm hiểu môi trường xung quanh càng sớm càng tốt mới được.
Nghĩ đến đây, nàng nhịn không được hỏi: “Sư tỷ, khi nào thì muội có thể có thú cưỡi riêng?”
Phù Đàn sững sờ một lúc, thú cưỡi của hắn chính là năm đó đại chiến Tam giới. Trận pháp phong ấn thần thú ma thú bị phá hỏng, tự chạy ra. Hắn tình cờ gặp được và đã trừng phạt thu phục nó làm thú cưỡi.
Nhưng một người bình thường làm thế nào để có được thú cưỡi?
Phù Đàn nghĩ ngợi một lúc, "Muội có thể mua những con hạc phổ biến nhất ở Quảng Vật Các bằng linh thạch, nhưng nếu muốn những con thú cưỡi khác, muội phải tìm chúng trong các loại bí cảnh hay kì ngộ.”
Đôi mắt của Cổ Niệm ảm đạm hơn. Nàng là giả thuyết là một người rất lười biếng và là gánh nặng, bí cảnh nhất định không có phần nàng, mua tiên hạc vẫn nằm trong phạm vi cân nhắc, nhưng linh thạch đều là thu được từ thi đấu hoặc nhiệm vụ, nhưng nàng không có.
Phù Đàn vỗ đầu Cổ Niệm: “Niệm Niệm, tương lai ta sẽ tìm một con thú cưỡi tốt cho muội.”
Cổ Niệm ngẩng đầu nhìn Phù Đàn lắc đầu: “Muội không cần thú cưỡi tốt, chỉ cần một con tiên hạc thông thường thôi là đủ rồi, từ bây giờ muội sẽ cùng sư tỷ và sư phụ luyện tập thật tốt, cố gắng thành công kiếm linh thạch càng sớm càng tốt.”
Phù Đàn nhìn vào đôi mắt kiên nghị của Cổ Niệm, không nhịn được hơi cong môi lên.
Hắn từ trong bộ đồ móc ra một túi linh thạch, trực tiếp nhét vào trong tay Cổ Niệm, cười nói: "Cần gì phiền toái như vậy, muội có thể dùng hết linh thạch của ta, không riêng gì con tiên hạc quèn, muội nhìn đến cái gì thích có thể mua. ”
Cổ Niệm nhìn vào chiếc túi nặng nề, cảm thấy nó nóng bỏng trên tay, và tròn mắt ngạc nhiên. Hoàn thành nhiệm vụ cấp cao chỉ được tặng ba viên linh thạch một lần mà thôi, sư tỷ, túi đầy này quá cường điệu rồi! Nàng vội vàng muốn trả lại cho Phù Đàn: "Sư tỷ! Muội làm sao có thể sử dụng linh thạch của tỷi! Điều này tuyệt đối không thể."
Phù Đàn có vẻ hơi bất lực khi Cổ Niệm quá lo lắng. Linh thạch Vô Thượng Lâu là một thứ không đáng giá tiền, và nếu lấy một nguyên thạch trong dinh thự của hắn ra có thể đổi lấy vô số linh thạch. Chỉ là Niệm Niệm không biết điều này, cộng thêm căn cơ tu luyện trước đây của nàng luôn ở dưới đáy, nàng không có cơ hội tiếp xúc với linh thạch.
Phù Đàn nhìn xuống Cổ Niệm, và nói với một giọng không thể xen vào: "Muội cất thứ này đi. Nếu muội muốn có một con thú cưỡi ngay bây giờ, chúng ta có thể đến Quảng Vật Các."
Cổ Niệm nói "À", chưa kịp phản ứng lại đã bị Phù Đàn đưa lên thú cưỡi một lần nữa, và trong vài giây, bọn họ đã đến được Quảng Vật Các.
Quảng Vật Các rất lớn, chắc nó là nơi kinh doanh duy nhất trong Vô Thượng Lâu, tường thành cao ngất trong mây xây bằng ngọc thạch, trước cổng lớn nhiều tu sĩ khác nhau đi đi lại lại.
Cổ Niệm và Phù Đàn bước vào, nhìn đến mấy pho tượng cao mấy mét, cầu thang và các gian hàng rắc rối phức tạp và mỗi loại đồ vật ở một gian hàng khác nhau.
Sau khi đi vòng quanh nhiều lần mới tìm được chỗ bán hạc, Cổ Niệm đã chọn được một con màu trắng như tuyết, Phù Đàn đã mua nó cho nàng và giúp nàng bỏ vào túi gấm.
Hai người đang định đi trở về, nhưng lại nghe thấy một giọng nói không thân thiện từ phía sau: “Đang muốn đi tìm các ngươi, thế nhưng lại gặp ở đây.”
Quay đầu nhìn lại, họ thấy một người đàn ông đứng tuổi đầu đội mão, dáng người nặng nề, mặc áo bào tím. .
"Phù Đàn, các ngươi đã ra tay làm bị thương hai đệ tử của môn phái chúng ta. Ta vẫn chưa yêu cầu một lời giải thích."