Khi Cổ Niệm tỉnh táo lại, nàng luôn cảm thấy mình đã trải qua một giấc mơ dài và kỳ lạ, nàng không thể nhớ rõ những cảnh tượng khác trong giấc mơ, nhưng nàng mơ hồ nhớ được vị sư tỷ như tiên nữ kia ôm mặt mình hôn thật sâu.
Cổ Niệm mở mắt ra, đúng lúc bắt gặp ánh mắt của Phù Đàn.
Bốn mắt nhìn nhau, Cổ Niệm nghĩ đến bức tranh trong mơ, không khỏi đỏ mặt.
Phù Đàn nhìn vẻ mặt ngại ngùng của nàng với vẻ mong đợi: “Niệm Niệm, muội ...?” Hắn tự hỏi liệu Cổ Niệm có nhớ không.
Cổ Niệm vặn người và phát hiện ra rằng mình đang được Phù Đàn ôm trong tay, hắn giữ chặt nó đến nỗi lúc đầu Cổ Niệm không phản ứng gì. Cổ Niệm đỡ đầu nhìn chính mình, quần áo trên người chỉnh tề chỉnh tề, ấm áp tựa như vừa mới bị đàn hương sấy khô.
"Sư tỷ, cám ơn. Rõ ràng tỷ là muốn muội tu luyện tốt, muội có phải lại kéo chân sau?" Cổ Niệm nói.
Ngay khi những lời này nói ra, nàng thấy trong mắt Phù Đàn mờ đi một tia sáng.
Cổ Niệm không biết tâm trạng của Phù Đàn, chỉ cho là mình đã nói đúng rồi, mím môi xấu hổ, "Sư tỷ, hãy để muội xuống, tỷ không cần phải chăm sóc cho sư muội không có tu vị như ta”
Hắn lại ôm nàng chặt hơn nữa, " Niệm Niệm, đừng nói về bản thân như vậy, tu vi của muội đã tăng gấp năm lần chỉ trong vài ngày, điều mà người thường không thể làm được."
Cổ Niệm có vẻ hơi kinh ngạc nhìn Phù Đàn, nhìn thấy sư tỷ đang nhìn chằm chằm nàng với một nụ cười nhẹ, không biết là do thời tiết hay là do ảo giác của chính nàng ta, Cổ Niệm luôn cảm thấy sư tỷ nhìn nàng với một loại tình cảm sâu sắc, như là xoa nát ánh sao giấu ở trong mắt.
Phù Đàn gọi con rồng khổng lồ và ôm cô ngồi lên. Cả cuộc hành trình không có ý muốn đặt cô xuống dưới.
Cổ Niệm chỉ có thể dựa vào trong lòng ngực sư tỷ, cảm thấy lo lắng và ngại ngùng vì một lý do nào đó.
Cổ Niệm cố gắng chuyển hướng sự chú ý của mình, nhưng lại để ý đến bộ ngực phẳng lì của sư tỷ.
Đại sư tỷ cái gì cũng tốt, ngoại hình không ai sánh bằng, nhưng mà sao ngực lép nhỉ? Đúng là thượng đế công bằng.
Cổ Niệm ngẩng đầu yên lặng nhìn Phù Đàn, chỉ thấy trước mắt Phù Đàn quai hàm rõ ràng, trong lúc thao túng con rồng khổng lồ, hắn thỉnh thoảng nhìn xuống nàng.
Lợi dụng lúc Phù Đàn không để ý, Cổ Niệm lặng lẽ dùng mu bàn tay sờ vào ngực sư tỷ, vờ như không có chuyện gì, thật là phẳng lặng!
Nàng quay đầu lại và nhìn chằm chằm vào nơi đó trong sự ngạc nhiên, và sau đó quay lại sau khi giữ lại bình tĩnh, nhưng nàng đã không kịp đề phòng đối diện ánh mắt của Phù Đàn.
Xong đời rồi, đây chắc là tử huyệt của sư tỷ, tỷ ấy không cho phép để ai chú ý đến bộ ngực phẳng lì của mình, Cổ Niệm nghĩ.
Bất ngờ, Phù Đàn nở một nụ cười đầy ẩn ý,
rồi đưa tay sờ đầu nàng.
“Niệm Niệm nếu quan tâm đến tỷ, sau này hãy cùng tỷ ngủ đi.” Phù Đàn thấp giọng nói.
Cổ Niệm sững sờ một lúc, bất giác chớp mắt, cảnh vật xung quanh đã thay đổi, sắc trời đã trở lại nguyên dạng Vô Thượng Lâu, có vô số cánh hoa rơi theo gió đυ.ng vào người.
Nàng muốn đưa tay lên để bắt những cánh hoa, nhưng Phù Đàn đã làm phép và nhẹ nhàng thổi bay nó đi.
"Niệm Niệm không muốn à? Lúc trước không phải lén lút ngủ với ta à, bây giờ lại không muốn sao?" Phù Đàn hỏi.
Cổ Niệm nhìn dáng vẻ phi thường cùng lời nói dịu dàng của Phù Đàn, trong lòng lại xuất hiện cảm giác tim đập loạn nhịp, "Đại sư tỷ, muội ... muội không thích ngủ một mình, nhưng muội ..." Cổ Niệm còn chưa nói xong, Phù Đàn đánh gãy nàng, vì ngăn cản nàng cự tuyệt: ” Niệm Niệm sợ tối đúng không?”
Cổ Niệm không khỏi hít một hơi, ủ rũ nói như một đứa trẻ đã làm sai điều gì đó: "Muội sợ bóng tối, nhưng muội ..." Cổ Niệm thừa nhận: "Muội không biết tại sao khi nhìn thấy tỷ hôm nay, muội luôn lo lắng và nhảy dựng lên. Muội sợ rằng mình sẽ làm phiền sư tỷ. "
Phù Đàn nhìn thấy Cổ Niệm chỉ vào trên ngực mình, còn nói ra lo lắng kinh hoàng, trái tim đột nhiên đập mạnh vài cái, cả người vui sướиɠ. Hắn hận không thể ôm cô vào ngực hôn mạnh, nó cho nàng chính mình mới là người bị mê hoặc.