🖼️ Chương này có nội dung ảnh, vui lòng xem trên
Phiên bản đầy đủ Ta là Đại Lâu Nhi, là Lưu Ly Cung cung chủ, sư phụ ta là Lưu Ly Cung tiền nhiệm cung chủ Thượng Quan Hiểu, cũng là một trong năm người trong trưởng lão hội đương nhiệm của Lưu Ly Cung, ta luôn luôn vô cùng kính yêu nàng, trước nay chưa từng thay đổi.
Ta là một cô nhi, từ nhỏ đã được sư phụ thu dưỡng, trở thành quan môn đệ tử duy nhất của nàng, cũng luôn luôn được nàng xem như người nối nghiệp tới bồi dưỡng, có thể nói, sư phụ chính là thân nhân duy nhất của ta trên đời này. Tuy rằng, nàng đối ta yêu cầu dị thường nghiêm khắc, nhưng mà, nàng cũng là người thương yêu ta nhất trên đời này. Nhiều năm qua như vậy, nàng luôn luôn thật lòng đối đãi ta, may mà ta cũng chưa từng làm nàng thất vọng.
Chúng ta sinh hoạt ở một tòa cung điện lưu ly xinh đẹp dị thường, bốn phía kề sơn dựa thủy giống như tiên cảnh. Môn phái chúng ta lịch sử lâu đời, chỉ chiêu nữ tử, nhóm tổ sư bà bà các thế hệ, luyện chế rất nhiều trận pháp lợi hại, bố trí ở bên ngoài môn phái, phòng ngừa người ngoài tiến vào, nhất là nam tử. Cũng chính bởi vì như vậy, chúng ta mới có thể trôi qua cuộc sống chẳng khác nào thần tiên đoạn tuyệt thế gian. Đối với điều này, chúng ta đều mang lòng cảm kích.
Từ khi bước vào Lưu Ly Cung một khắc kia, chúng ta liền được truyền thụ rất nhiều chuyện không tốt liên quan tới nam tử, hơn nữa cung quy quy định, người Lưu Ly Cung không cho phép gả chồng, nhất là cung chủ, hơn nữa một khi phát hiện người xúc phạm cung quy, trừng phạt nghiêm khắc đến mức ngươi không tưởng tượng nổi, bất kỳ ai, cũng không thể may mắn tránh khỏi. Cho nên chúng ta liền càng thêm đối nam tử, tránh như bò cạp.
Nếu như không có Hàn Thanh xuất hiện, có lẽ ta cả đời này, cũng cùng các đời môn nhân Lưu Ly Cung ôm ý tưởng giống nhau, ôm thành kiến đối nam nhân, tuân thủ cung quy nghiêm ngặt, không có cảm tình như cái xác biết đi nhợt nhạt sống qua ngày. Nhưng mà, hắn hết lần này tới lần khác liền xuất hiện.
Hắn như ánh sáng trong đêm tối, chiếu sáng sinh mệnh ta, để cho ta nhận thức được, hình ảnh nam tử hoàn toàn khác với tin đồn. Hắn không chỉ ưu tú, thậm chí còn xả thân cứu dân chúng toàn Thần quốc, khiến mọi người đều đối hắn tôn kính từ đáy lòng. Hắn cùng Lưu Ly Cung dây dưa rễ má, khiến hắn trở thành nam tử duy nhất có thể tự do ra vào Lưu Ly Cung.
Nhưng mà, chói mắt như hắn, lại cũng không thuộc về ta, hắn thuộc về một nữ tử tên là Tô Nguyệt cũng ưu tú chói mắt giống như vậy. Tuy rằng ta đã từng động ý niệm, nguyện ý vì hắn, xúc phạm cái gọi là cung quy, chịu đựng trừng phạt dọa người kia. Nhưng mà, hắn cuối cùng không phải duyên phận của ta. Cho dù ta vì hắn, trọng thương khó trị, kiêu ngạo của ta, cũng không cho phép ta lợi dụng những thứ này, làm ra bất kỳ chuyện cưỡng cầu nào. Bởi vì ta luôn luôn tin tưởng, của ngươi cuối cùng sẽ là của ngươi, không phải của ngươi, cưỡng cầu cũng không có tác dụng.
Bất kể như thế nào, tiêu sái rời khỏi, ta vẫn có thể cất giữ sự kiêu ngạo sắp sụp đổ cùng một chút tự ái đáng thương kia, để lại cho mình một chút quyền lợi tưởng nhớ tình yêu của riêng mình. Thật tiêu sái cũng được, giả tiêu sái cũng được, kết quả đều là giống nhau. Phần nội thương không hóa giải được, cũng sẽ vì vậy trở thành ấn ký cùng hồi ức vừa cay đắng lại ngọt ngào của ta. Ta vốn cho là, một đời này, ta sẽ không còn rung động nữa, ta sẽ yên lặng hoài niệm, trông giữ phần hồi ức kia, cô độc sống quãng đời còn lại, ta cho rằng mình sẽ không bao giờ gặp phải cái gọi là tình yêu, cái gọi là lưỡng tình tương duyệt.
Nhưng mà, ta sai rồi. Trời cao ngược lại đối ta không tệ, để cho ta trong năm tháng cô tịch dài dằng dặc, vẫn có thể gặp phải người đặc biệt nhất đó. Là nàng, để cho ta nguyên bản cuộc sống như giếng cạn không gợn sóng, một lần nữa trở nên tươi mới; là nàng, để cho sinh mệnh vô cùng nhợt nhạt của ta, từ đây trở nên rực rỡ tươi đẹp nhiều màu. Phải, ngươi không có nghe lầm, là "Nàng" mà không phải là "Hắn".
Ta hoàn toàn không nghĩ tới, nữ tử đang say ngủ cùng ta đồng bệnh tương liên kia, bởi vì ta một thoáng nhân từ cứu giúp, như một sự ký thác ta dùng để tưởng nhớ tình cảm trong quá khứ, một sự gởi gắm có cũng được không có cũng được, sau khi tỉnh dậy lại sẽ biến thành người không thể thiếu khuyết nhất trong cuộc đời ta, là duyên phận mệnh trung chú định của ta! Nếu sớm biết như vậy, ta nhất định sẽ không để nàng một mình vượt qua từng buổi đêm cô đơn băng lãnh kia, ta sẽ đối nàng như châu như bảo, để cho nàng mỗi một bình minh, đều trong ánh mắt mong chờ của ta, chậm rãi tỉnh lại.
Ta luôn luôn nghĩ, có phải trong cõi u minh tự có thiên ý. Nàng là do người kia muốn ta cứu, nàng trước kia, cũng không phải chưa từng tiếp xúc, nhưng bây giờ người một lần nữa tỉnh lại này, giống như giấy trắng tinh khiết, cùng trước kia hoàn toàn bất đồng, nào còn có nửa điểm bóng dáng "họa hại kinh đô" ban đầu, lại cùng người nọ, có khí tức giống nhau khó mà diễn tả.
Ta cũng từng mê man qua, có phải ta đem hai người có tròng mắt trong suốt giống nhau, ở trong lòng ta làm lẫn lộn, đến mức ta không hiểu rõ bản thân tình cảm, đem nàng coi thành một vật thay thế. Nhưng mà, sau đó ta mới phát hiện, hắn là hắn, nàng là nàng, trong lòng ta phân rất rõ ràng, làm sao có thể không minh bạch? Chẳng qua ban đầu không muốn tin tưởng mà thôi.
Lần đầu tiên chú ý tới nàng, là sau khi nàng lần nữa thanh tỉnh trở lại, chúng ta lần đầu tiên gặp mặt. Khi đó, nghe nói nàng mất đi tất cả trí nhớ, nhìn thấy ta, lại so với nhìn thấy Hàn Thanh còn kích động hơn, thậm chí đối với ta, làm ra một bộ dáng khinh bạc mà chỉ có những nam tử bên ngoài nhìn thấy ta mới sẽ làm ra.
Nhưng mà nàng rõ ràng là nữ nha! Làm sao sẽ như vậy? Ta cũng lười suy nghĩ! Bất quá bộ dáng ngây ngô ngớ ngẩn kia, ngược lại cũng thật thú vị! Có điều, nếu nàng có thể dành thời gian lau sạch những thứ nước miếng lấp lánh bên khóe miệng, có lẽ sẽ càng khả ái! Về phần nàng ngày đó nói chút lời linh tinh gì đó, ta cũng lười so đo, coi như nàng tỉnh táo không lâu, hồ ngôn loạn ngữ đi! Nếu không, ta sẽ nhức đầu!
Ta không biết ta lúc đó dây thần kinh nào không đúng, lại thầm chấp nhận chuyện nàng ở lại Lưu Ly Cung. Phải biết, Lưu Ly Cung rất ít để cho người ngoài lưu lại nha, càng huống chi người ngoài này, còn tiếng tăm lừng lẫy như vậy —— "Hỗn Thế Ma Vương" a! Có lẽ trong cõi u minh đã có dẫn dắt, có lẽ là thói quen không đành lòng cự tuyệt Hàn Thanh, dù sao cuối cùng kết quả là nàng lưu lại.
Lúc ấy ta, cũng không biết cái quyết định này có chính xác hay không, chỉ là bỗng dưng cảm thấy, nếu lưu lại nàng, vậy sau này những ngày ở Lưu Ly Cung, chắc hẳn sẽ không lại nhàm chán như vậy nữa. Nguyên lai, ta mà lại sẽ có ý tưởng như vậy nha!
May mà nàng cũng không để cho ta thất vọng, những ngày có nàng ở, Lưu Ly Cung đích xác là có thêm rất nhiều tiếng cười nói, xảy ra rất nhiều chuyện thú vị trước kia chưa từng có. Dĩ nhiên, chuyện lần đó nàng nhìn lén ta tắm, không tính trong những chuyện thú vị này.
Ta cũng không biết nàng có phải cố ý hay không, nếu như phải, vậy hứng thú yêu thích của nàng, đúng là thật sự rất đặc biệt nha! Ta phải cân nhắc thật kỹ, có cần nhắc nhở các đệ tử hay không. Bất kể như thế nào, nếu nàng đã bị ta bắt quả tang rình coi, ta liền căn cứ nguyên tắc không chịu thiệt, quyết định phải hảo hảo trêu chọc một chút.
Ta biết nàng vẫn đang luôn trộm học võ công Lưu Ly Cung, chỉ là ngày thường ta mở một mắt nhắm một mắt làm như không thấy mà thôi, dù sao tất cả đều là chút da lông, trộm học thì trộm học đi, chẳng có gì đáng ngại. Cũng không ngờ đến, nàng lại một chút cũng không học được! Ngược lại thật đúng là bớt lo nha! Ta gạt nàng nói, nàng sở dĩ không học được là bởi vì không có tâm pháp Lưu Ly Cung, vậy mà nàng lại tin thật! Còn mặt dày mày dạn muốn bái nhập Lưu Ly Cung, thậm chí lạy ta làm thầy. Kỳ thực nguyên nhân thực sự nàng không học được, trừ ngốc ra, còn bởi vì võ công Lưu Ly Cung cùng nội lực nguyên bản của nàng tương khắc, nhất định phải chỉnh sửa bằng bí pháp Lưu Ly Cung, mới có thể dung hợp.
Nói đến bí pháp, trong đầu ta tựa hồ có một đạo ánh sáng thoáng qua, bất quá cũng chỉ trong nháy mắt, ta liền tự giễu lắc đầu. Liên quan tới nội thương của ta, ta trước nay cũng chưa hề tận lực nghĩ muốn loại trừ, thậm chí còn có một chút bỗng dưng muốn lưu lại, dẫu sao, nó đối với ta mà nói, vẫn luôn có ý nghĩa đặc thù, hết thảy tùy duyên là được.
A, bái ta làm sư? Nàng ngược lại thật dám nghĩ a! Thế gian này không biết có bao nhiêu người thiên tư thông minh, muốn cướp lạy ta làm thầy! Bất quá, ta ngược lại không ngại thu nàng, dẫu sao có một khai tâm quả như vậy ở bên, kỳ thực cũng rất không tệ. Nhưng mà, vừa nghĩ tới mỗi ngày phải bị một nữ tử tuổi ngang ngửa ta kêu làm sư phụ, ta liền cảm giác hoảng sợ trong lòng! Vẫn là thôi đi!
Tuy rằng ta cự tuyệt nàng, nàng lại cũng không nản lòng nhụt chí, con ngươi đen nhánh kia, ra sức ở nơi đó loạn chuyển, cũng không biết đang suy nghĩ gì. Ta vốn là ôm tâm tư tiếp tục đùa giỡn nàng một chút, từ từ đến gần nàng, đồng thời cũng muốn xuyên qua cặp mắt sạch sẽ trong suốt kia, nhìn rõ trong lòng nàng rốt cuộc đang suy nghĩ gì? Là thật mất trí nhớ, hay chỉ là đang trốn tránh?
Nhưng, cuối cùng ta vẫn kết thúc trong thất bại, ta hoàn toàn không nhìn thấy đáp án ta muốn, thậm chí trong thoáng chốc, thiếu chút nữa đem bản thân, vùi lấp vào bên trong phần trong suốt kia. Aiz, ta đây là thế nào? Chẳng lẽ là nhiều ngày chưa từng luyện tập mị hoặc tâm pháp, tâm phòng lại lui bước đến trình độ như vậy? Hay là nội thương tăng thêm, công pháp cắn trả? Hẳn không nha!
Bất quá, còn không chờ ta từ trong hoảng hốt lấy lại tinh thần, nàng cũng đã thua trận, nàng quả nhiên là không chịu nổi đùa giỡn a! Mới một chút như vậy, đã bắt đầu mặt đỏ tim đập, hồ ngôn loạn ngữ lên, còn nói cái gì "dây giày lỏng", "dây giày" ở đâu a? Nàng lần đó thụ thương, xác định chỉ là mất trí nhớ, mà không phải cũng đem đầu cùng nhau đánh hư? Nếu không vì sao bỗng chốc biến hóa lớn như vậy, cử chỉ còn quái dị như vậy?
Rất nhanh, nàng liền dùng hành động thực tế nói cho ta, óc hạt dưa của nàng cũng không có hư mất, ngược lại trở nên càng cơ trí. Về chuyện cùng nhau đi trước trợ giúp Minh Tâm, trừ những lời nói bậy nói bạ kia ra, từng cái lý do nàng dùng để thuyết phục người, ngược lại vẫn thật đem Hạ Thiên các nàng hù dọa sửng sốt một chút. Aiz, đi thì đi đi! Dù sao ta cũng không muốn bỏ lại nàng, suy cho cùng, trừ việc nàng ý đồ xấu nhiều, có thể bày mưu tính kế ra, thân phận nàng không chừng thật đúng là có thể giúp được!
Chúng ta cứ như vậy, một đường hướng Nguyệt Quang Thành đi. Nàng ngược lại hoàn toàn không bớt lo, cùng Hạ Thiên giống như là đời trước có thù, một đường sảo sảo nháo nháo, không thấy hai người này sống chung hòa bình được bữa nào. Bất quá, nhìn nàng bộ dáng lem luốc đầu bù tóc rối mà không tự biết, vẻ mặt trầm ổn ta nhiều năm công lực luyện thành, thiếu chút nữa liền phá công, quả thật làm người không khỏi tức cười a!
Không biết từ lúc nào, nội tâm ta nguyên bản trống trải yên tĩnh, hồ nước đọng gợn sóng không sợ hãi kia, cũng từ từ trở nên tươi mát thoải mái, sinh cơ dồi dào. Nàng tựa hồ có một loại ma lực, để cho người chỉ cần tới gần một chút, liền sẽ bị nàng toàn thân sinh cơ bừng bừng lây nhiếm, giống như một lần nữa có được sinh mạng. Chẳng qua lúc đó ta, cũng không phát hiện được nhanh như vậy mà thôi, chỉ là đơn thuần cảm thấy, có nàng ở bên người, cũng là lựa chọn không tồi a!
Ta vốn cho rằng, trải qua nhiều như vậy, ta đã không còn là ta trước kia, không tuỳ hứng xung động nữa, không lại tùy ý làm bậy, trở nên ẩn nhẫn, trở nên lấy đại cuộc làm trọng. Nhưng mà, có chút đồ vật chôn sâu trong máu, cũng không phải dễ dàng thay đổi nha! Sau khi biết toàn bộ những chuyện Minh Tâm gặp phải, ta vẫn là không nhịn được đối Tống Nham hạ thủ, hung hăng đánh hắn một trận. Hoàn toàn quên mất ban đầu là ai nói, không thể vì nhất thời sảng khoái, không thể xử lý chuyện này chỉ đơn giản như vậy. Dĩ nhiên, đây là kết quả sau khi ta khắc chế bản thân, nếu không, theo như tính tình trước kia của ta, thế nào cũng phải lập tức gọt sống hắn cho bằng được!
Nghe Giang Ly đưa chủ ý, ta tựa như nhìn thấy bản thân đã từng, gợi lên nhàn nhạt hồi ức. Quỷ thần xui khiến, lại đồng ý chủ ý của nàng, thậm chí còn nguyện ý giúp nàng, đi phối hợp hành động. Phải biết, đây là hoàn toàn vi phạm, ý tưởng tốc chiến tốc thắng lúc ấy trong lòng ta nha! Aiz, mà thôi, dù sao từ khi tiếp nhận vị trí cung chủ tới nay, cũng đã lâu không vui vẻ hồ nháo như vậy, các nàng muốn nháo, vậy thì liền nháo đi!
Chỉ là, không ngờ tới nàng lại có bản lãnh như vậy, lại đem Minh Tâm đã vô hứng thú sống, kí©h thí©ɧ phấn chấn làm lại từ đâu. Điều này không khỏi, làm cho ta tò mò, cũng để cho ta từ trong thâm tâm muốn đối nàng nói một tiếng cám ơn, cảm ơn nàng thật lòng giúp đỡ cố nhân của ta. Dĩ nhiên, ta cũng đúng là làm như vậy. Nhưng mà, mỗi lần cùng nàng tiếp xúc khoảng cách gần, bao giờ cũng sẽ đưa tới ta tò mò sâu hơn, ta một lần nữa không nhịn được nhích tới gần cặp mắt trong suốt kia, muốn nghiên cứu một phen. Kết quả, lại đem nàng hù chạy, còn để cho nàng sau đó ra sức né ta mấy ngày. Phì~~ ta cũng không phải lão hổ, làm gì tránh ta nha! Nàng đúng là thật thú vị, lại để cho hứng thú ta đối với nàng, càng ngày càng đậm hơn nha!
Trước nay chưa từng biết, nàng lại có tài hoa như vậy! Nàng lâm nguy không loạn thay thế Minh Tâm, hát một ca khúc không biết tên, lại còn êm tai như vậy, thắng qua rất nhiều danh khúc trên thế gian này. Không hiểu sao, nghe một chút, lòng ta, lại cũng nổi lên nhàn nhạt đau thương.
Vốn dĩ cho rằng, nàng chẳng qua là dạy Minh Tâm một ít ca khúc bình thường, nên không để ý quá nhiều, lại không nghĩ tới là một bài hát hay như vậy. Đang lúc ta muốn đi tìm nàng, từ trong thâm tâm khen ngợi nàng một lần, lại đúng lúc gặp nàng hồ ngôn loạn ngữ lừa gạt người khác chuyện thân phận. Người xấu này, rõ ràng đều bị người nhận ra, còn ở nơi đó mở mắt nói mò, lừa đảo tiểu cô nương người ta! Ta lại nổi lên tâm tư đùa giỡn, thời điểm nàng đã sắp thành công, lành lạnh ném một câu nói, vạch trần nàng, để cho nàng không giả bộ được nữa!
Nhìn bộ dáng quẫn bách khi lời nói dối bị phơi bày, ta lại bỗng dưng vô cùng vui vẻ. Dĩ nhiên, trên mặt vẫn không động thanh sắc, nên quyến rũ thì quyến rũ, nên tỉnh bơ thì tỉnh bơ, thời điểm nên cười một chút cũng không nín, nghiêm trang yên lặng nhìn tràng kịch hay này.
Lúc này ta, chưa phát hiện, những thứ nguyên bản đã thất lạc trong năm tháng, quên mất trong những gì từng trải, những thứ ta cho rằng đã sớm cách ta mà đi, chôn giấu dưới đầm nước đọng trong lòng, những thứ nghịch ngợm, tùy hứng, những thứ tâm tình sinh động, chính đang từng điểm từng điểm trở về trong thân thể ta. Lòng ta, tựa hồ không lại cô độc vắng lạnh như vậy nữa.
Ta không biết sư phụ tới lúc nào, khi nàng biết ta vì chuyện Minh Tâm sư tỷ, ném xuống nội vụ trong cung mà tới, nàng rất là tức giận. Nhưng ta biết, nàng kỳ thực không phải thật tức giận, cũng chỉ làm ra vẻ mà thôi. Không biết tại sao, nàng cấp ta an bài rất nhiều chuyện, để cho ta không thể không tạm thời ném xuống hết thảy nơi này, toàn tâm toàn ý tới xử lý chuyện nàng giao phó. Bất quá may mà, thời gian không phải rất dài. Nhưng ta luôn có cảm giác, nàng là cố ý tách ta đi.
Loại cảm giác này, cũng ở thời điểm nàng cùng ta nói, đối Giang Ly có hứng thú, thông qua nhiều ngày quan sát, muốn thu nàng làm quan môn đệ tử, lấy được kiểm chứng. Quả nhiên! Ta lại đối kết quả như vậy, cũng không cảm thấy kháng cự, nội tâm lại còn có một chút vui mừng nho nhỏ. Nhưng mà, cung quy của Lưu Ly Cung, Giang Ly thật có thể giữ vững sao? Ta không khỏi có chút hơi lo lắng.
Sư phụ cùng ta nói, nàng muốn ta đi lấy một đồ vật hữu ích cho kinh mạch bị hư hại của Giang Ly, làm lễ vật đưa cho Giang Ly. Trong đầu ta, phản ứng đầu tiên chính là thù du quả, chỉ có nó, mới là thứ cần thiết nhất trên thế gian đối với kinh mạch của Giang Ly.
Thời điểm ta nói ra cái đáp án này, trong mắt sư phụ chẳng biết tại sao, lại lóe lên ánh sáng ta chưa từng xem hiểu, cười hỏi ta, vì sao không cần thù du đan có sẵn trong cung, mà phải mạo hiểm đi lấy thù du quả. Ta đương nhiên trả lời: "Sư phụ thu tân quan môn đệ tử, tặng quà dĩ nhiên phải đưa tốt nhất!"
Sư phụ cười hết sức quỷ dị vỗ vỗ bả vai ta, nói: "Đi đi!"
Ta liền đầy mặt không hiểu ra sao thật sự đi lấy. Bất quá thù du quả này, quả thật là lấy được chật vật vô cùng, nếu ta không có nội thương, ung dung mà ngắt, dĩ nhiên không thành vấn đề. Nhưng mà, ta hiện nay, hết lần này tới lần khác là một bộ dáng miệng hùm gan sứa, nhưng đã đáp ứng thì nhất định phải thực hiện! Liều cái giá bị thương, cuối cùng vẫn để cho ta hái được.
Lúc ta thu được vật vào tay, dáng vẻ chật vật trở lại, khôi phục trang phục dĩ vãng, xuất hiện ở trước mặt nàng, đem thù du quả đưa vào miệng nàng xong, nàng… nàng… nàng thậm chí ngay cả phương thức vận công cơ bản nhất của võ giả đều quên hết, còn hỏi ta đan điền ở nơi nào? Ta thiếu chút nữa liền bị nàng chọc giận đến nội thương tái phát, đây, chính là quan môn đệ tử sư phụ ngàn chọn vạn chọn nha!
Ta điều chỉnh tốt tâm tình, muốn nàng cởϊ áσ ngoài, vô cùng kiên nhẫn thay nàng chỉ rõ đường đi vận khí, ta có thể rất rõ ràng cảm giác được, dưới tầng vải thật mỏng kia, da thịt nóng bỏng cùng tiếng tim đập như đánh trống. Ta lại không hiểu sao cũng khẩn trương theo, nhiệt độ đầu ngón tay, kịch liệt lên cao.
Ta cường trang trấn định tiếp tục thay nàng vẽ ra đường đi trên người, nhưng nhịp tim ta, lại trong lúc vô tình bị tiếng tim đập của nàng lây nhiễm. Trên mặt, thậm chí cũng từ từ phát nóng lên. Rốt cuộc là chuyện gì? Chẳng lẽ là nội thương hoàn toàn bùng nổ, cuối cùng thể lực chống đỡ hết nổi muốn ngã xuống? Lại không giống lắm nha!
Nhưng mà, lúc này, ta phải chống trụ, giúp Giang Ly vận chuyển nội lực tiêu hóa thù du quả mới được a! Nếu không, thù du quả này coi như lãng phí, lần sau Giang Ly muốn tu bổ kinh mạch hư hại, coi như thù du quả cũng vô dụng nha!
Ta ngưng thần vận khí, đem nội lực truyền vào trong cơ thể Giang Ly, trợ giúp nàng tiêu hóa thù du quả. Nhưng tiếng tim đập kỳ quái này, lại giống như ma âm quanh quẩn màng nhĩ ta, vẫy không đi. Chờ thật vất vả giúp nàng tiêu hóa xong, nàng lại nói với ta: "Có thể lại một lần nữa sao?"
"!!!" Nàng xem thù du quả này là kẹo đường sao?! Hay là cho rằng ta chịu đựng nội thương độ khí giúp nàng là để cho vui?!
Ta cố nén xung động muốn một chưởng vỗ chết nàng, kiên nhẫn giải thích thù du quả một lần, sau đó nghe nàng nói bậy nói bạ một trận, cuối cùng có thể trở về yên lặng chữa thương rồi a. Aiz, xem ra ta càng ngày càng không bình tĩnh! Mấy năm này, ta còn là lần đầu tiên muốn đập chết một người, hơn nữa cuối cùng còn không có hạ thủ a! Xem ra, ta phải hảo hảo lần nữa rèn luyện tâm tính nha!
Nghe nàng hết lần này tới lần khác kêu ta sư tỷ, nhìn nàng mặt mày vui vẻ sáng sủa rực rỡ, ta lại rất vui thích, tựa hồ trong lòng bởi vì nụ cười của nàng, mà trở nên ấm áp. Phần ấm áp này, thật sự là đã lâu không gặp! Thời gian trước kia, nó cũng đã từng xuất hiện bên trong sinh mệnh ta a! Chỉ là không biết, ta đem nó quên ở cái góc thời gian nào rồi.
Sau đó, sư phụ kêu ta đi trừng phạt Giang Ly ham chơi, phương thức trừng phạt lại là gõ trán nàng. Ừ, cái phương thức này ta thích! Khi ta thấy nàng đưa ánh mắt đáng thương rưng rưng nhìn ta xin tha, tâm tình lại vui vẻ trước đó chưa từng có. Mặc dù biết nàng rõ ràng là giả bộ đáng thương, nhưng ta chính là bỗng dưng vô cùng hưởng thụ. Ha ha, trước kia sao không biết, ta lại còn có khuynh hướng ngược đãi như vậy a! Sư muội, con đường sau này, ta thật thay ngươi lo lắng nha!
Đúng như ta suy đoán, sau khi chuyện Minh Tâm trần ai lạc định, sư phụ quả nhiên bỏ gánh mà đi, đem Giang Ly tiểu sư muội này giao cho ta, bản thân dạo chơi tứ hải. Aiz, sư phụ quả nhiên là sư phụ, ngay cả lười biếng đều danh chính ngôn thuận như vậy! Bất quá hoàn hảo, tiểu sư muội này nhìn cũng không tệ lắm! Ta tin tưởng, ta hẳn dạy lên cũng sẽ không cảm thấy nhàm chán!
Chúng ta trở lại Lưu Ly Cung sau đó, bởi vì thân phận thay đổi, Giang Ly từ đó liền càng thêm phóng túng, quả thực so với người từ nhỏ sinh hoạt ở Lưu Ly Cung như ta, còn xem Lưu Ly Cung như nhà hơn! Chỉ thiếu chút nữa leo nóc dỡ ngói, leo cây móc trứng chim!
Bất quá, không biết tại sao, càng cùng nàng đến gần, liền càng phát hiện trên người nàng có một thứ rất hấp dẫn ta. Thứ này cụ thể là cái gì, ta lại không nói ra được. Chỉ biết, mỗi lần cùng nàng ở cùng một chỗ, ta bao giờ cũng có thể buông xuống tất cả mệt mỏi cùng không vui, nội tâm trở nên bình tĩnh, thậm chí còn mang điểm vui vẻ, mang điểm tung tăng. Từ từ, ta vậy mà sẽ đối loại cảm giác này, trở nên lệ thuộc.
Duy nhất không đủ thích ý, chính là công lực của Giang Ly luôn luôn không thấy tăng trưởng. Kỳ thực ta biết, vẫn là bởi vì vấn đề nội công nàng tu tập từ nhỏ cùng công pháp Lưu Ly Cung xung đột, biện pháp tốt nhất, chính là ta cùng nàng cùng nhau tu tập bí pháp của Lưu Ly Cung. Như vậy, vừa có thể giúp nàng đả thông xương khớp, công lực đột nhiên tăng mạnh, vừa có thể giúp ta chữa nội thương, tăng trưởng công lực, chúng ta liền sẽ đạt tới một cái kết quả cùng thắng.
Sư phụ không phải không cùng ta đề cập, nhưng mà, cái nội thương này… Ta còn chưa làm kỹ chuẩn bị muốn bỏ qua nó. Nội tâm ta, tựa hồ vẫn còn có một chút không thôi, đối với ngày trước, đối với đã từng, mặc dù không còn mãnh liệt như trước kia nữa, nhưng mà, thứ đã thói quen, há có thể nói chữa liền chữa khỏi?
Ta lại không đành lòng nhìn nàng bởi vì tu luyện không có kết quả mà thương tâm, cho nên, cũng chỉ có thể lui mà cầu thứ nhì, mang nàng đi ao thánh thủy.
Nàng lại tiếp tục tâm tính vô lại, mọi việc đều không thiếu được muốn đùa bỡn công phu miệng lưỡi. Khi ta đem nàng ném vào ao thánh thủy, nhìn nàng ở trong ao tháo y cởi buộc, ta vậy mà sẽ bỗng dưng tim đập nhanh hơn. Tình huống gì đây? Trước kia cũng không phải không nhìn thấy đồng môn sư tỷ muội tắm gội nha! Cũng không thấy ta toàn thân không được tự nhiên như vậy nha! Làm sao vừa đến nàng nơi này, ta liền toàn thân càng thêm cổ quái rồi? Chẳng lẽ nội thương này, lại ảnh hưởng ta tới mức đó? Nhưng mà, hẳn không nha! Bình thường đều hảo hảo, cũng không đến nỗi gặp phải tình huống tương tự như vậy đi?!
Ta dời đi ánh mắt, làm bộ như không để ý dùng bàn chân, ở ao thánh thủy nghịch nước, kỳ thực chẳng qua là để bình phục lại suy nghĩ lung tung mà thôi. Này, quả thực là quá kỳ quái nha!
Rất lâu không nghe được tiếng nàng, ta từ từ ngẩng đầu lên, đập vào mi mắt chính là nàng ở trong ao, hai mắt nhắm nghiền, mặt đỏ bừng, trên mặt phơi bày ra một loại biểu tình tẩu hỏa nhập ma. Trong chớp nhoáng này, tim ta đều tựa như thót lên cổ họng, hoàn toàn quên mất chuyện ta không thể tiến vào ao thánh thủy, cái gì cũng không đoái hoài tới, "liền nhảy vào ao nước, dùng nội lực, giúp nàng vượt qua cửa ải khó.
Ta tin tưởng, coi như lúc ấy ta nhớ ra ta không thể tiến vào ao thánh thủy, ta vẫn sẽ nghĩa vô phản cố nhảy xuống như vậy, không tại sao, chỉ bởi vì đáy lòng có một thanh âm, luôn luôn gọi ta đi làm như vậy, nếu không, ta tựa hồ sẽ mất đi cái gì đó vô cùng trọng yếu.
Không biết từ lúc nào, tiểu sư muội này, lại ở trong lòng ta chiếm cứ địa vị trọng yếu như vậy, thậm chí có thể đánh động tới nước hồ đã sớm không gợn sóng trong lòng ta, dâng lên trận trận rung động.
Thánh thủy trong ao dị thường lạnh giá, chân khí xông vào da ta, đối ta tựa như một trận khốc hình, ở bên trong mỗi một khắc đồng hồ, nội thương của ta đều sẽ sâu hơn rất nhiều, huống chi là ta muốn ở trong đó vận chuyển nội lực giúp người khác khai thông nội công. Ta không biết ta ở bên trong ngây người bao nhiêu cái một khắc đồng hồ, nội thương ta rốt cuộc trở nên nghiêm trọng bao nhiêu, thân thể ta cũng sắp không chịu nổi, nhưng mà, ta biết ta không thể ngã xuống, bởi vì phía trước còn có một người, đang chờ ta đi cứu nàng. Chính là phần tín niệm không tên này, chống đỡ ta đến cuối cùng,
Thời điểm cơ thể nàng cuối cùng trở lại bình thường, nhìn nàng sống lưng trắng như tuyết, ta lại không tự chủ cong lên mép. Nàng không có việc gì, thật tốt!
Ta kéo thân thể lảo đảo muốn ngã, khó khăn đem nàng cùng ta đều lên bờ, còn chưa kịp nghỉ một hơi, một ngụm máu tươi liền không thể ức chế phun ra ngoài. Ta nhẹ nhàng lau mép, hòa hoãn hơi thở, mặc vào xiêm áo cho hai chúng ta.
Thời điểm mặc y phục, ngắm nhìn thân thể trắng như tuyết, ta lại bị nóng đến nhanh chóng dời đi tầm mắt, lúc này một cỗ máu tanh liền lại xông lên nơi cổ họng, bị ta cưỡng ép đè đi xuống, gò má cũng vì vậy đổi đỏ bừng. Ta thuận thế liếc nhìn vết sẹo khối sấm sét kia lưu lại trên người mình, sau đó nhẹ nhàng thở dài, bắt đầu chú tâm, dị thường nghiêm túc mặc vào xiêm áo cho chúng ta.
Đến khi thật vất vả làm xong những thứ này, ta liền chật vật mang nàng trở về cung điện.