Chương 83: Ta hôn nàng

Đợi hồi lâu, cũng không thấy Đại Lâu Nhi có động tác gì tiến thêm một bước, ta liền thoáng tráng lá gan, hơi đem hai mắt mở ra một kẽ hở, rất là cứng ngắc từ từ quay đầu, nhìn về phía Đại Lâu Nhi bên cạnh ta ——

Được rồi! Người ta căn bản không có nửa điểm khuynh hướng muốn tỉnh lại!

Chỉ thấy Đại Lâu Nhi hiện tại, thân thể đang hướng về phía ta, nằm nghiêng trên giường, một cánh tay rất tùy ý khoác lên cổ ta, lẳng lặng như vậy, khoảng cách gần, cùng ta mặt đối mặt ngủ trước mặt ta. Ta tin tưởng, giờ phút này khoảng cách giữa mặt ta và mặt nàng, tuyệt đối sẽ không vượt qua hai bàn tay, đến mức lông măng cực nhỏ trên mặt nàng, cũng có thể trọn vẹn rơi vào trong mắt ta.

Phía trước, cặp mắt to câu hồn nhϊếp phách của nàng sít sao nhắm lại, lông mi thật dài bị ánh sáng trong phòng, ánh chiếu thành hai cánh bướm xinh đẹp tối màu, phản chiếu vào gương mặt trắng nõn tinh xảo, vì nàng tăng thêm một loại mỹ lệ khác. Sóng mũi cao xinh xắn, cánh mũi hơi phập phồng. Đôi môi hồng mịn vô cùng tự nhiên hơi hướng cong lên, có một loại cảm giác hoàn toàn khác với bình thường, để cho người có một cỗ xung động bỗng dưng muốn đi đến gần một chút, gần thêm một chút nữa, càng đến gần một chút. Một luồng tóc đen nhánh nhu thuận, rất là nghịch ngợm từ tóc nàng rủ xuống, lướt qua gò má, khóe miệng, cằm, cuối cùng rơi vào trên giường…

Không hiểu sao, nhìn một chút, ta liền buông xuống tâm tình nguyên bản khẩn trương, ngay cả tiếng tim đập vang như đánh trống, cũng từ từ xu hướng bình tĩnh. Ta không tự chủ dần dần mở to hai mắt, cứ như vậy si ngốc nhìn cảnh sắc phía trước, ngay cả thân thể lúc nào quay lại, hoàn toàn cùng nàng nằm nghiêng tương đối, cũng không biết.

Hô hấp thanh mỏng, đánh vào trên mặt ta, ngứa ngáy; có mùi thơm dễ ngửi quen thuộc bay tới, quanh quẩn chóp mũi, lấp đầy nội tâm ta, để cho lòng ta, cũng trở nên ngứa ngáy.

Ở bên trong không khí an tĩnh tốt đẹp như vậy, ta đột nhiên nhẹ nhàng giơ tay lên, thay Đại Lâu Nhi vén lên luồng tóc nghịch ngợm trên mặt, đem nó ôn nhu phất tới sau ót nàng. Trong lúc lơ đãng, chạm tới làn da trên mặt dị thường trơn nhẵn, từ đây, liền bùng phát không thể thu thập…

Ngón tay ta, từ từ đảo qua lông mày xinh đẹp, lông mi mềm mại, sóng mũi cao cao, cuối cùng dừng lại trên cặp môi làm ta không ngừng hướng về. Ta hết lần này tới lần khác dùng ngón tay ôn nhu mô tả hình môi nàng, dị thường nghiêm cẩn quan sát cánh môi non mềm, phảng phất như một tín đồ trung thành, đang quỳ lạy thần minh, hiến tế linh hồn mình.

Ta đầu óc trống rỗng, dần dần như quỷ thần xui khiến, đáp lại phần dụ hoặc dưới đáy lòng mà cánh môi nàng đối với ta, liền thật sự hướng tới nó, đến gần một chút, gần thêm một chút nữa, càng đến gần một chút. Cho đến hai môi giáp nhau, một dòng điện vừa quen thuộc vừa xa lạ kí©h thí©ɧ cảm giác toàn thân, để cho kẻ trầm mê như ta chốc lát thanh tỉnh.

Ta trợn to hai mắt, hỏa tốc lui trở về chỗ cũ, nhưng lại không dám động tác biên độ quá lớn, từ đó thức tỉnh Đại Lâu Nhi. Nhịp tim ta như sấm, ta hoàn toàn không nghĩ tới ta lại… ta vậy mà sẽ thừa dịp Đại Lâu Nhi ngủ, không qua nàng đồng ý, liền làm ra chuyện… chuyện làm người ta tức lộn ruột (tuyệt vời) như vậy! Ta… Ta… Ta hóa ra cũng là một cầm thú (tình thánh) nha! Thật là biết người biết mặt không biết lòng a! Không biết, nếu Đại Lâu Nhi biết chuyện này, có thể vì vậy mà xa lánh ta hay không? Làm như vậy, không phải tư lợi bội ước, phá hư tinh thần từ trước tới nay ta vô cùng tôn sùng là "luôn luôn ở bên cạnh nàng bồi bạn là được" sao?

Ta không phải một người có lòng tham, nhưng mà, ở bên cạnh nàng, mỗi ngày nhìn nàng, cùng nàng thỏa thích cười nói, cùng nàng chung giường mà ngủ. Dần dần, ta cũng thay đổi, trở nên lòng tham, trở nên không phải bản thân, muốn càng đến gần, càng cảm thụ vẻ đẹp của nàng, phong tình của nàng, thần bí của nàng, dành cho nàng tất cả ấm áp có và có thể có, thậm chí nhiều hơn. Từ từ không lại thỏa mãn với chỉ đơn giản lẳng lặng nhìn nàng như vậy nữa… Ta muốn… muốn cùng nàng nắm tay nhau đồng hành, muốn cùng nàng nương tựa lẫn nhau, muốn cùng nàng bạc đầu đến già, muốn… trở thành người độc nhất vô nhị trong lòng nàng.

Ha ha, ta có phải bỗng chốc trở nên quá lòng tham? Đây quả thực là đòi hỏi hơi nhiều nha! Ta có tài đức gì, có thể được trời cao ban tặng như vậy?!

Trong chớp nhoáng này, tràn vào trong đầu ta, tư tưởng, tâm tình, cùng với tất cả những gì ta và Đại Lâu Nhi cùng nhau trải qua, và cả tình cảm luôn luôn đè nén nay đã bộc phát của ta đối với nàng, làm đầu ta, khó chịu như có mười ngàn cây kim đồng thời đâm vào.

Ta đột nhiên vô cùng nghĩ mà sợ, nếu không phải bởi vì "xuyên hữu" của ta đúng lúc là Hàn Thanh, hắn ở quốc gia này có thân phận cùng năng lực trâu bò như vậy, nguyên chủ thân thể này lại cùng vợ chồng bọn họ sớm có giao tình sâu như vậy, hắn nguyện ý cùng ta làm một trận hôn nhân hữu danh vô thực, vậy thì, ta rất có thể liền phải thật sự đi vào hậu cung "ăn thịt người không nhả xương" trong truyền thuyết, giương mắt trông giữ cái gọi là trung niên mỹ đại thúc, cô độc quãng đời còn lại. Cuối cùng, thậm chí khuất phục cường quyền, ngay cả bản thân trinh tiết đều bán đi…

Dĩ nhiên, những thứ linh tinh này, đều không phải trọng yếu như vậy, trọng yếu nhất chính là, ta rất có thể không thể giống như bây giờ ở lại bên cạnh Đại Lâu Nhi. Cái này, mới là trí mạng nhất! Thậm chí nghĩ nghĩ thôi, cũng cảm thấy khó chịu! Từ lúc nào mà, ta lại…

Aiz! Kỳ thực ta nguyện ý cùng Hàn Thanh giả thành thân, không phải ta sợ, không phải ta không thể trốn, cũng không phải ta vô tư đến mức sẽ vì "Giang gia" ngay cả mặt cũng chưa từng gặp một lần mà hy sinh, càng không phải ta đối Hàn Thanh tín nhiệm có bao nhiêu mù quáng đến mức chiến thắng hết thảy. Chỉ là, ta không nghĩ liên luỵ Đại Lâu Nhi, ta không muốn để cho nàng cùng với thứ mà nàng để ý, bởi vì ta, mà bị chút mảy may uy hϊếp cùng thương hại nào, cho dù chỉ một chút, cũng không được!

Không phải là không nghĩ tới, chuyến này ta đi, có lẽ cũng không đơn giản, thuận lợi như vậy, ta sẽ còn gặp phải những thứ triều đình ngổn ngang cùng những trói buộc ta phiền chán nhất, ta cũng rất có thể sẽ vì vậy hãm sâu trong đó, không thể thoát khỏi việc đối mặt các loại âm mưu bẩn thỉu. Những thứ này, đều không nói chuẩn được! Ta là một con chim nhỏ hướng về tự do, chỉ nguyện tung bay trong thiên địa rộng lớn. Nhưng mà, vì gương mặt say ngủ trước mắt, ta nguyện ý buông tha tự do, thúc thủ chịu trói, cho dù phải chờ ở bên trong nhà tù lấy nàng làm trung tâm mà ta tự tay xây nên, ta cũng không oán không hối.

Nghĩ như vậy, não bổ các loại kịch tình máu chó tranh đấu cung đình quyền quý sau khi ta rời đi, trong lòng ta liền lại bỗng dưng cảm thấy ê ẩm, làm như bản thân phải giấu nàng đi anh dũng hy sinh không bằng, mang một chút bi hùng, ta lại không kiềm hãm được lần nữa hôn lên.

Lần này, ta ước chừng ở trên môi nàng, dừng lại ít nhất một phút, hô hấp hơi thở cùng nàng hòa vào nhau, thậm chí trong lúc lơ đãng dùng đầu lưỡi nhanh chóng miêu tả một chút môi hình nàng.

Đến khi ta hơi cảm thấy thỏa mãn, dần dần lui về phía sau, mẹ nó, mới lui không tới hai cm khoảng cách, trước mặt ta Đại Lâu Nhi, liền đột nhiên mở mắt. Con mẹ nó cái đệt! Ta thiếu chút nữa sợ són đái! Nhìn nàng đôi mắt phát sáng, ta quả thực chấn kinh đến không cưỡng lại được!

Ta cứ như vậy toàn thân căng thẳng, cùng nàng lẳng lặng đối mặt thật lâu, thậm chí ngay cả hô hấp đều quên mất, như bị cặp mắt xinh đẹp hút hồn kia của nàng, thu đi hồn phách, bị lạc trong con ngươi sâu thẳm bóng tối. Thẳng đến khi, Đại Lâu Nhi như không có chuyện gì xảy ra, thu hồi cánh tay khoác lên cổ ta, từ từ chuyển thân thể, biến thành tư thế nằm ngửa, ta mới dám thoáng bắt đầu thở bình thường.

Ai nha má ơi! Thiếu chút nữa chết ngộp ta! Nếu nàng còn duy trì cái tư thái cùng ta đối mặt vừa rồi, không dời đi ánh mắt, ta không phải là trở thành người đầu tiên nín thở đến chết ngộp từ cổ chí kim cả trong và ngoài nước sao nha!

Chưa kể, nàng là lúc nào tỉnh lại nha! Ta vừa rồi đối nàng làm những thứ kia, nàng có biết hay không nha? Ta rốt cuộc có bị bắt quả tang hay không yo? Nàng chẳng lẽ… sẽ không phải là toàn bộ hành trình nằm xem ta ăn đậu hũ nàng đi?! Nếu quả thật như vậy, vậy, nàng cũng quá bình tĩnh đi?! Hay là, nàng thật sự chỉ vừa tỉnh, đối với việc ta trước đó làm ác không biết gì cả? Vậy sao nàng không đợi ta lui về xong hẵng tỉnh nha! Bi thảm!

Hu hu ~~ Đại Lâu Nhi, ngươi an tĩnh xoay người, cũng không nói chuyện, là mấy cái ý tứ nha? Ngươi rốt cuộc có biết hay không, cho một lời thống khoái nha!

Hồi lâu, chờ phần an tĩnh quỷ dị này ở trong không khí từ từ lên men sau, Đại Lâu Nhi như cũ duy trì tư thế mắt nhìn nóc giường, lúc này mới nhẹ nhàng mở miệng, thanh âm mang một phần lười biếng sau khi ngủ say: "Các ngươi trò chuyện lâu như vậy, là có chuyện gì không? Nếu như cần giúp đỡ, ngươi chỉ cần nói, không cần cố kỵ cái gì."

A?! Đại Lâu Nhi mở miệng lại không chút nào nói tới chuyện vừa phát sinh, ta thật không chắc được nàng là thật không biết, vẫn là giả không biết.

Nghe Đại Lâu Nhi nói, tất cả ủy khuất của ta trong nháy mắt ập lên đầu, hốc mắt đều bắt đầu từ từ nóng lên, thiếu chút nữa liền không nhịn được, cùng Đại Lâu Nhi khai báo hết, để nàng làm chủ cho ta. Ta mới không cần cùng Hàn Thanh giả kết hôn, có giả cũng không được, ta hết thảy tất cả đều chỉ có thể là của Đại Lâu Nhi, thân ta, tâm ta, tên ta.

Nhưng mà, mở miệng lại trở thành: "Không có việc gì, xem ngươi nói kìa, chúng ta có thể có chuyện gì? Nào có cái gì cố kỵ không để ý tới! Ta chính là vô pháp vô thiên mà! Ha hả! Chỉ là nhà ta thêm đứa em trai, Hàn Thanh kêu ta ngày mai cùng hắn cùng nhau lên đường, trở về chúc mừng mà thôi."

Vốn dĩ còn muốn nói chút gì, nhưng mà, mới nói tới chỗ này, ta liền miệng đầy vị đắng, thật sự là nói không ra. Kỳ thực, ta cũng muốn cùng nàng nói thẳng, ta phải quay về cùng Hàn Thanh đám cưới giả, hóa giải nguy cơ. Nhưng mà, ta sợ nàng lo lắng, sợ nàng khó xử, càng sợ hơn là nàng… đối hết thảy những thứ này không quan tâm chút nào, ta có phải đám cưới giả hay không cũng không quan trọng. Như vậy, càng để cho chính ta khó chịu.

Chẳng biết tại sao, ở trước mặt nàng, ta chính là nói không ra câu ta phải cùng người khác thành thân, giả cũng không được, cho dù nàng sớm muộn cũng biết, nhưng mà, ta chính là không muốn chính miệng cùng nàng nói ra mấy chữ này, nhìn thấy… tất cả phản ứng của nàng.

"Ừ." Hồi lâu, Đại Lâu Nhi nhẹ nhàng đáp lại ta một chữ, liền không nói thêm gì nữa.

Một đêm này, chúng ta cũng không có lại trò chuyện nữa, Đại Lâu Nhi vẫn dùng tư thế nằm ngửa ngủ thẳng tới trời sáng. Mà ta, thì luôn luôn duy trì bộ dáng nằm nghiêng như bây giờ, lẳng lặng nhìn gò má nàng, bất tri bất giác tiến vào mộng đẹp.

Sau đó trong giấc mộng, trong mộng không biết phát sinh cái gì, tựa hồ rất thê thảm, tuy rằng trời sáng ta liền không nhớ, nhưng ta lại là khóc mà tỉnh lại. Aiz, thật mất mặt nha! Một người ngủ cũng được đi, nhưng bây giờ là ngủ cùng Đại Lâu Nhi nha!