Ta vạn vạn không ngờ được, ta lại có một cái "xuyên hữu" như vậy! Thậm chí đều đưa ma trảo về phía đồng bào! Đây quả thực chính là sỉ nhục của người hiện đại chúng ta, đất đá trôi của giới chuyển kiếp a! Chẳng lẽ hắn xuyên tới để thực hiện mộng đẹp tam thê tứ thϊếp? Hắn không thấy có lỗi với thần tiên tỷ tỷ sao?! Còn có thể có chút truy cầu hay không?! Ta trước kia sao không phát hiện, huynh đệ này lại có tâm tư như vậy? Đến cả ta mà hắn cũng hạ khẩu được! Hắn chẳng lẽ không sợ linh hồn ta là cái đại hán hôi chân sao?!
Ta tuy rằng như cũ duy trì tư thế trợn mắt há hốc mồm, nhưng mà phản ứng bản năng vẫn không thể tránh khỏi, giơ tay lên sít sao níu chặt cổ áo vốn coi như kín, toàn thân không nhịn được run bần bật, nhìn thật là buồn nôn! Bất quá cái điệu bộ này diễn không tồi, giống hệt cái tiểu bạch thỏ mặc người khi dễ!
Lại nói, ta thật đúng là có chút sợ! Tựa hồ ta lúc này, hoàn toàn quên mất ta đã sớm bước lên hàng ngũ võ lâm cao thủ, hiện tại nói thế nào đi nữa chắc cũng là người khác sợ ta, mà không phải ta sợ người khác. Hay quên, thật là một thói quen xấu nha!
Hồi lâu, hoàn hồn lại, ta rất là bất nhã nâng lên một ngón tay út, tượng trưng móc móc lỗ tai, ho nhẹ một cái căng cổ họng, hòa hoãn bầu không khí một chút, sau đó nhìn hắn thanh âm hơi có vẻ run rẩy hỏi: "Ngươi nói gì?!"
Nghe vậy, Hàn Thanh từ từ xoay đầu lại, dùng một loại ánh mắt phức tạp khó có thể dùng lời diễn tả nhìn ta, dừng lại một chút, sau đó thanh âm khô khốc hướng về ta nói: "Ta nói, chúng ta thành thân đi!"
"…" Tốt bụng cho ngươi thêm một cơ hội vãn hồi hình ảnh, ngươi lại không chịu? Ngươi là bị thế giới cổ đại phồn hoa dao động hoa mắt, quyết tâm muốn làm tra nam đúng không?! Aiz, huynh đệ, xem ra ngươi hết cứu rồi! Ta hung hăng nuốt nước miếng một cái, quỷ thần xui khiến não rút nói với hắn: "Cho nên… ngươi đây là muốn cùng ta nɠɵạı ŧìиɧ?!"
"…" Hàn Thanh nhìn ta biểu tình táo bón, khóe miệng không tự chủ rút rút hai cái, sau đó rất là uất ức hướng về ta từng chữ từng câu nói: "Chúng ta đây là NHẬN! CHỨNG! HÔN! Là phải bày tiệc cưới!"
"Cho nên… ngươi đây là muốn thừa dịp thần tiên tỷ tỷ mang thai, quang minh chính đại 'ăn vụng'?! Còn ngôn từ chính nghĩa như vậy?" Ta như cũ rất mất não máy móc mở miệng nói. Đừng hỏi tại sao ta ngây ngô như vậy, cái này quá làm ta kinh hãi, đến mức thứ đồ chơi chỉ số thông minh hoàn toàn rớt hết, ta bị hù sợ đến sinh hoạt cũng sắp không thể tự lo liệu, ngươi còn trông cậy ta có thể nói ra cái gì?!
"…" Hàn Thanh dường như bị lời của ta, hung hăng nghẹn một chút, chỉ thấy hắn yên lặng nhắm hai mắt lại, hít một hơi thật sâu, sau đó đột nhiên mở mắt, ánh mắt sáng quắc nhìn ta, cắn răng nghiến lợi nói: "Stop! Ngươi trước cái gì cũng đừng nói, nghe ta hảo hảo cùng ngươi nói một chút thế cục bên ngoài hiện tại, ngươi mới quyết định có muốn cùng ta thành thân hay không, có thể không?"
"Ừ." Ta lại rất nhát gan bị dáng điệu hắn làm sợ hết hồn, len lén đem người rúc về phía sau, vô cùng ngoan ngoãn ngồi trên ghế, nháy mắt to dị thường vô tội, ánh mắt lấp lánh nhìn hắn, chờ đợi hắn tiếp tục, giống như là đứa bé ngoan chờ người lớn kể chuyện chìm vào giấc ngủ, một chút lực sát thương cũng không có. Nhưng mà, trong lòng không ngừng hướng về phía hắn giương nanh múa vuốt gào lên: Dù cho ngươi có nói ba hoa chích choè đến mấy, muốn lão nương cùng ngươi thành thân? Ngươi nằm mộng đi? Không có cửa đâu!
"Hừ ~~" Hàn Thanh lấy được đáp án của ta xong, hung hăng thở phào, sau đó rủ xuống mí mắt, thanh âm trầm thấp bắt đầu nói: "Khoảng thời gian này, ta tin tưởng ngươi đối với tình huống thân thể ngươi xuyên tới này, chắc hẳn hiểu được kha khá đi. Ngươi bây giờ là con gái Thần quốc hộ quốc tướng quân Giang Ly; là huyết mạch duy nhất của quân sự thế gia Giang gia địa vị cao quý, cùng hoàng thất Thần quốc đời đời giao hảo; đồng thời cũng là nữ anh hùng rải huyết sa trường trong tâm khảm Thần quốc dân chúng."
"Phần vinh dự gia tộc cùng chiến công này, đặt lên người ngươi, có thể mang cho ngươi chỗ tốt gì tự nhiên không cần nói nhiều, nhưng mà, trách nhiệm cùng trói buộc kèm theo, cũng tất không thể thiếu. Nếu như phụ thân ngươi thân thể như cũ cường tráng, huynh trường ngươi còn ở nhân thế, ngươi được cha huynh che chở, thì còn có thể đi làm một thiếu nữ ngây thơ vui vẻ u mê, không cần đυ.ng chạm những thứ… bóng tối bên ngoài kia, hết thảy, tự có bọn họ tới thay ngươi che mưa chắn gió, bảo hộ ngươi an toàn. Nhưng mà, chuyện trên đời cuối cùng sẽ không viên mãn như vậy, ngươi như cũ khó thoát túc mệnh(*) thuộc về 'Giang Ly'. Hiện tại, ngươi chính là Giang Ly, Giang Ly chính là ngươi! Ngươi, chỉ có thể gả cho huyết mạch dòng chính của hoàng tộc ta, tuyệt không thể điều đình!"
(*) túc mệnh: số mệnh đã được chỉ địnhMá ơi! Huynh đệ, cái trò này là ngươi học ai a? Ta vừa nghe, ngược lại thật giống như có chuyện như vậy. Bất quá, suy nghĩ cổ lỗ sĩ này của ngươi, thật là không thể thực hiện nga! Cô lương ta hiện tại là cao thủ võ lâm, chỗ nào không thể chạy a? Còn cần ai che chở a? Chớ làm ta giống như một cô nhi thiếu tình thương đáng thương hề hề nha! Cô lương ta ai cũng không dựa, dựa bản thân!
"Ừ, chẳng lẽ ta không gả thì không được sao? Ta không ngại làm dân độc thân nha!" Ta nhất thời không nhịn được, nhìn Hàn Thanh yếu yếu mở miệng. Vừa nói xong, liền vô cùng chột dạ cúi đầu. Sorry, sorry, ta phạm quy! Không nên nói leo! Nhưng mà, ta thật sự không chuẩn bị gả chồng, chuẩn bị trông giữ Đại Lâu Nhi qua một đời là được rồi nha! Với lại, không gả chồng không phải chuyện gì cũng xong sao?
Kỳ thực, ta biết, đâu có đơn giản như vậy. Triều đình vạn ác kia cong queo uốn lượn, chỉ cần dính vào bờ tường, cũng đừng nghĩ đơn giản vui vẻ thoát thân. Chỉ là bên trong tư tâm cảm thấy, bản thân nếu như đần một chút, giả làm không biết, không phải là, hết thảy liền thật có thể trở nên đơn giản hơn một chút sao?
"Ngươi cảm thấy, cổ nhân có thể hiểu được suy nghĩ của chúng ta? Có thể tin tưởng ngươi thật sự là dân độc thân? Có thể nghe theo ngươi thuận miệng nói như vậy?" Hàn Thanh từ từ ngước mắt lên, nhìn ta vô ngữ nói.
Nghe vậy, ta rất vô tội hướng hắn nháy hai cái, cặp mắt to gạt người không đền mạng kia, không tiếng động cùng hắn nói: "Ngươi đoán xem!"
"…" Hàn Thanh thấy ta bộ dáng này, tức giận trợn trắng mắt, hướng về ta nói: "Ngươi nghĩ đến là đẹp!"
"Ta kỳ thực có thể viết giấy cam đoan!" Ta hết sức cố gắng thuyết phục hắn, cũng thuyết phục bản thân, đi tin tưởng một câu nói dị thường đơn bạc này.
"…" Hàn Thanh trực tiếp im lặng nhìn trời, hít một hơi thật sâu sau, mới cúi đầu xuống, nhìn ta như nhìn kẻ ngu nói: "Ngươi dù có xuất gia làm ni cô cũng vô ích!"
"…" Thật sao, một đầu tóc đen nhánh xinh đẹp này, ta còn không có ý định vứt bỏ nha! Đoán chừng giữ tóc tu hành ngươi cũng không đồng ý! Kỳ thực, nếu như chủ trì am ni cô không phải Đại Lâu Nhi, ta nghĩ đoán chừng ta cũng không hứng thú lắm.
"Giang gia thế đại trung liệt, vì Thần quốc trú đóng biên cương, quên mất sống chết, cùng hoàng gia tình cảm thâm hậu, giống như huynh đệ thủ túc. Đồng thời Giang gia địa vị cao quý, sức ảnh hưởng cùng lực hiệu triệu ở Thần quốc, lớn đến mức ngươi không cách nào tưởng tượng được. Hoàng gia mặc dù có thể dễ dàng tha thứ con mãnh hổ nằm cạnh giường, hơn nữa mỗi đời đều ủy thác trách nhiệm nặng nề, không chút nào chèn ép, trừ việc cùng Giang gia quan hệ quả thật tốt ra, còn có một nguyên nhân rất trọng yếu, đó chính là —— "
"Giang gia mỗi đời đều là nam tử, vô cùng trùng hợp còn là nhất mạch đơn truyền, người khôn giữ mình, Giang gia luôn luôn để bản thân cô lập với triều thần cùng môn phiệt thế gia, cũng chưa từng cùng hoàng thất thông hôn, hoàn toàn không liên quan đến bất kỳ đảng tranh hay phân phối lợi ích nào. Như vậy, liền vô hình trung cùng hoàng gia đạt thành một loại ăn ý, không mảy may ảnh hưởng thăng bằng quyền lợi hiện hữu."
"Nhưng mà, sự cân bằng này hết lần này tới lần khác ở thế hệ này sắp bị phá vỡ. Nguyên nhân là Giang gia đời này ra một nữ tử, vốn dĩ đây là chuyện không quan trọng, đối với Giang gia luôn luôn không có con gái mà nói thậm chí là một loại trời cao quá mức ban ân, cho nên người Giang gia đối nữ tử này cũng thật sự là đau đến tận xương tủy. Nhưng chuyện này đặt bên trong các nhà tranh đoạt quyền lợi, thì lại không phải đơn giản như vậy. Nữ tử không thể so với nam tử, cuối cùng sẽ phải gả đi nhà khác. Vậy thì, nơi quy tụ của nữ tử này, chính là một mối quan hệ liên lạc với Giang gia, bất cứ thế lực gia tộc nào lấy được mối quan hệ này, đối Thần quốc, đối hoàng gia, đều là một tai họa ngầm, xử lý không tốt một cái, rất dễ dàng tạo thành hiềm khích giữa Giang gia cùng hoàng gia, làm giang sơn bất ổn."
"Hơn nữa nữ tử này, bây giờ còn là người thừa kế hết thảy quyền lợi cùng vinh dự của Giang gia, lực hiệu triệu trong quân đội cũng vô cùng mạnh mẽ, địa vị trong lòng dân chúng cũng là cao lớn độc nhất vô nhị. Nếu như ngươi là hoàng đế quốc gia này, dĩ nhiên, điều kiện tiên quyết là ngươi tích cực tiến bộ giống như hoàng đế hiện tại, mà không phải tên hôn quân, ngươi sẽ đối đãi thế nào với một nữ tử như vậy, để vững chắc thế lực bản thân, bảo đảm giang sơn ổn định?" Nói xong, Hàn Thanh ánh mắt sáng quắc nhìn ta, ánh sáng trong mắt kia lúc sáng lúc tối, nhìn làm trong lòng ta vô cớ một trận hoảng.
"…" Éc? Đây là tiết tấu cho phép ta nói chen vào sao? Làm gì khách khí như vậy nha, ngươi tiếp tục nói cho hết đi không được sao? Còn chơi hỗ động cái gì nha!
Ta hung hăng nuốt nước miếng một cái, yếu yếu nói với hắn: "Thả nàng, để cho nàng từ đây mai danh ẩn tính, trời cao…"
"Hử?!" Hàn Thanh dựng đứng mi trừng một cái, mắt nhìn ta mang uy hϊếp kéo dài âm cuối, thành công ngăn cản ta nói bậy nói bạ.
Ta bất đắc dĩ thở dài, bĩu môi một cái, tức giận đem đề tài trở về, lạnh hiu hiu nói: "Bản thân thu nàng, đem nàng bỏ vào hậu cung bái! Nếu không nghe lời, làm một phát Hϊếp, TRƯỚC, Gϊếŧ, SAU cũng có thể nha!"
"…" Hàn Thanh một lần nữa trợn mắt nhìn ta, cũng không lại bắt ta trả lời vấn đề của hắn nữa. Chỉ thấy hắn, đem người xoài về phía sau, lại thay đổi tư thái nghiêm chỉnh vừa rồi, rất là lười biếng hướng về phía ta nói: "Hiện tại ta muốn nói cho ngươi tin tức tốt, ngươi có nghe hay không?"
Ai nha má ơi! Khí chất này chuyển đổi có chút lớn nha! Bất quá, nhìn cái đức hạnh này của hắn, chẳng lẽ là chuyện của ta đã giải quyết, hắn vừa rồi hoàn toàn là hù ta?! Mẹ nó!
Thấy ta không hề đáp lời, chỉ nhìn hắn trừng hai mắt, Hàn Thanh liền tự mình nói: "Đó chính là, chúc mừng ngươi, ngươi làm tỷ tỷ!"
Nà ní?!! Đây là tin tức tốt gì? Cho dù ta có lên chức mẹ, ở thời điểm này cũng không tính là cái gì tin tức tốt đi?! Huống chi là cha mẹ mà ta chưa từng gặp, cho ta thêm em út! Hay là ở đây có ẩn tình gì ta không biết?
Tiếp đó, Hàn Thanh nhìn ta mặt nghiền ngẫm nói: "Còn có một tin xấu, đó chính là —— rất bi thảm, ngươi có một người em trai!"
"…" Mẹ nó, ngươi giỡn chơi ta sao, có phải không?! Tin tức tốt cùng tin tức xấu, không chính là một cái tin tức sao?! Chớ khi dễ ngữ văn lão sư kiêm dạy thể dục của ta! Tuy rằng ta cũng không cảm thấy tin tức này ý nghĩa bao lớn, nhưng ngươi cũng không cần lấy ta trêu đùa như vậy đi? Không biết ta vừa mới bị cái tin tức "Ta phải gả cho hoàng gia" của ngươi, hù sợ thiếu chút nữa tiểu ra quần sao? Nói giỡn chơi cũng phải phân cái trường hợp đi?!