Chương 8: Ta không phải nữ sắc lang

Ta luôn rất tò mò, khu vực cấm nam nhân như Lưu Ly Cung, động vật giống đực như Hàn Thanh tại sao có thể tiến vào. Trải qua ta nhiều lần hỏi thăm, mới biết, thì ra Hàn Thanh chính là nhân vật anh hùng truyền kỳ hoàng gia cứu vãn cả cuộc chiến tranh trong truyền thuyết. Yo, không tệ a, đồng hương đúng là trộn lẫn thật trâu bò nha!

Mà sự tích chiến tranh của hắn, quả thực bị truyền tụng thành một bộ thần thoại xưa, nghe nói hắn ngay cả từ đường cũng đều có rồi, đang lúc tráng niên, đã phải hưởng thụ vạn dân hương khói, mỗi ngày bị xông khói như vậy, cũng không biết hắn chịu nổi không.

Dĩ nhiên, những thứ này cùng việc hắn có thể tự do ra vào Lưu Ly Cung, ngay cả nửa mao tiền quan hệ cũng không có, thực sự trở thành giấy thông hành của hắn, trừ tình đồng chí hữu nghị cách mạng cùng Lưu Ly Cung cung chủ đương nhiệm Đại Lâu Nhi ra, còn có chính là Lưu Ly Cung cung chủ đời trước Thượng Quan Hiểu đặc lệnh.

Nghe nói, Hàn Thanh còn từng ở Lưu Ly Cung trụ một đoạn thời gian, giúp các tỷ muội Lưu Ly Cung làm một ít đại sự, vì vậy lấy được tôn trọng của toàn thể các tỷ muội Lưu Ly Cung, loại bỏ hắn khỏi hàng ngũ động vật giống đực cấm đi lại ở đây. Không dám tưởng tượng, nếu Hàn Thanh biết, tôn trọng của các tỷ muội Lưu Ly Cung, ở trong mắt các nàng, chính là hắn ngay cả một động vật giống đực cũng không tính, hắn sẽ là biểu tình như thế nào.

Nói tới Lưu Ly Cung cung chủ đời trước Thượng Quan Hiểu, không khỏi không nói nàng cũng là một thế gian vưu vật quyến rũ dị thường, thậm chí so với Đại Lâu Nhi còn tăng thêm một bậc. Thần linh nha! So với Đại Lâu Nhi còn tăng thêm một bậc là khái niệm gì nha, Lưu Ly Cung này là nơi vưu vật bán sỉ sao? Vậy ta càng phải ôm chặt bắp đùi, cọ ké hỷ khí a!

Thượng Quan Hiểu võ công cao thâm khó lường, đồng thời cũng cùng hoàng thất của Thần quốc và Ly quốc có quan hệ lớn lao, thậm chí có thể chi phối quân đội Ly quốc, quả thực chính là một truyền kỳ của Lưu Ly Cung. Một đời nàng vô cùng thần bí, thu mấy người đệ tử, mà quan môn đệ tử cũng chỉ có một mình Đại Lâu Nhi, đáng tiếc là, từ sau khi nàng đem vị trí Lưu Ly Cung cung chủ truyền cho Đại Lâu Nhi, liền im hơi lặng tiếng, ai cũng không tìm được tung tích. Mà những đệ tử ban đầu kia của nàng, cũng chỉ còn lại Đại Lâu Nhi, Hạ Thiên cùng Tiểu Hoàn Tử. Nhưng cho dù như vậy, cũng không tí ti ảnh hưởng lực hiệu triệu của nàng trên giang hồ, Lưu Ly Cung cùng một số địa phương, nàng là nguyên lão cấp cao a!

Ai nói nữ tử không bằng nam! Các ngươi nhìn xem! Từng người ở Lưu Ly Cung, quả thực đều là nữ tử kiểu mẫu nha! Bất kể các ngươi có phục hay không, dù sao ta là phục rồi. Ta phải áp sát các nàng, nhanh chóng gia nhập tổ chức, không cầu thay đổi thế giới, chỉ cầu thêm một phần tiền vốn để theo đuổi tự do.

Mắt thấy thời gian ngày lại qua ngày, mà ta vẫn là chẳng làm nên trò trống gì. Võ công? Võ công không học được. Lâu Nhi? Lâu Nhi không đến gần được. Ta không khỏi bắt đầu có chút gấp gáp.

Vì vậy, ở một buổi đêm trăng thanh gió mát, ta một thân một mình mò đến tẩm điện Đại Lâu Nhi.

Ai nha mẹ nha! Ta về sau cũng không dám lại như vậy a! Nhất định quy củ, đàng hoàng hỏi vấn đề, cũng không thần bí cái gì nữa. Nơi này không có hảo lão sư ôn nhu dịu dàng đầy tớ của nhân dân, chỉ có nữ hán tử đao thật thương thật nha! Những thứ tướng mạo cái gì đó, đều là mây bay, nữ hán tử ra tay một cái, ngươi mới biết có hay không!

Ta đây mới vừa một bước vào phạm vi lãnh địa của nàng, liền bị vô tình công kích, ách, có lẽ có vài người thích gọi nó là cạm bẫy dịu dàng.

Ta thề, ta thật sự là vô cùng khiêm tốn đi thỉnh giáo vấn đề, tuyệt đối không tồn tâm tư gì không tốt, cũng không phải có mưu đồ khác gì, quỷ mới biết nàng lúc này đang tắm a! Đều là nữ hài tử, cái gì nàng có mà ta không có a! Nhiều nhất cũng chỉ là to nhỏ khác nhau mà thôi! Ta sao có thể là nữ sắc lang được! Trước kia ta muốn nhìn cái gì mà không được a, có lần nào không phải quang minh chính đại đâu, cần gì phải cố ý chuyển kiếp tới ở chỗ này lén lén lút lút? Ta trận đánh này chịu thật đặc biệt oan a! Mấu chốt là, ta còn không thấy gì cả!!! Ách, có lẽ đây mới là điểm chính.

Chỉ thấy, ta mới vừa mở ra cửa sổ nàng, đi đôi với một trận chuông reo thanh thúy, liền bị một dải lụa thơm ngát mang theo giọt nước, hoa hoa lệ lệ đánh bay ra ngoài, sau đó cái mông, cùng đại địa tiếp xúc thân mật trượt một đoạn khoảng cách thật dài, ách, khả năng trung gian còn bất giác bị toạc. Tuy rằng cũng không trọng thương gì, nhưng mà, lại đối cái mông cùng tâm linh của ta tạo thành vạn điểm thương hại, không cần nhìn ta cũng biết, quần nhất định là mài phá, nếu không sao cảm giác vừa rát lại vừa lạnh hiu hiu.

Cho nên, đến khi lực quán tính vừa kết thúc, ta liền nhanh chóng nhảy bắn lên, vừa nhảy, vừa rất không văn nhã bắt đầu xoa nắn hai khối thịt ba chỉ đáng thương.

Con bà nó! Thật muốn chửi tục nha! Đang yên đang lành, có cửa lớn không đi, hết lần này tới lần khác muốn theo đuổi cái gì phi phàm lên sân khấu, ăn no rửng mỡ đi học người ta nhảy cái gì cửa sổ a! Giờ thì xong chưa, đúng là lên sân khấu không giống bình thường, lại còn trả giá một cái quần cùng hai khối thịt ba chỉ, đồng thời còn ở trong lòng Đại Lâu Nhi để lại một con dấu nữ lưu manh. Hu hu ~~ ta… ta… ta sống không được nữa!

"Người nào!" Từ phòng Đại Lâu Nhi truyền ra một thanh âm lạnh lùng, rất rõ ràng, nàng tức giận.

"Là… Là ta… Giang Ly." Ta vừa xoa thịt ba chỉ chột dạ đáp trả, vừa bất đắc dĩ bước chân quái dị đi tới phòng Đại Lâu Nhi. Không có biện pháp, không phải ta không muốn đi tiêu sái, chỉ là, đau a!

Trời mới biết, ta thật muốn đáp lại một câu: "Không phải là ta!" Nhưng mà, vô số huyết lệ sử của Lưu Ly Cung nói cho ta, làm người vẫn là thành thật chút thì tốt hơn, nếu không, ta phải trả giá đắt, không chỉ hai khối thịt ba chỉ đơn giản như vậy nha.

Thời điểm ta tiến vào phòng Đại Lâu Nhi, mới vừa ngước mắt lên, liền không tự chủ được hung hăng nuốt nước miếng một cái. Xong rồi, chức vụ nữ sắc lang, nữ lưu manh, ta đời này đừng hòng nghĩ tháo xuống, bởi vì ta lại hoàn toàn không thể dời mắt a!

Đầu tiên đập vào mi mắt, là nàng toàn thân bọc áo choàng tắm màu trắng, vóc người uyển chuyển ở phía dưới áo choàng như ẩn như hiện, tóc ướt tí tách, tự nhiên rũ ở sau lưng nàng, đem đầu vai nhuộm ướt một mảng lớn, vì vậy xương quai xanh hấp dẫn tinh xảo kia, cùng với màu da oánh bạch liền càng rõ ràng. Trên mặt nàng không thoa nửa điểm son phấn, lại không tí ti ảnh hưởng dung nhan tuyệt thế của nàng, ấn ký giữa trán đỏ tươi hình ngọn lửa, cũng nhảy dị thường khoan khoái.

Nàng vẻ mặt hờ hững ngồi trên ghế, một tay bưng tách trà, một tay ưu nhã cầm nắp trà, nhẹ phẩy trà lơ lửng phía trên nước trà, dị thường cao lãnh mở miệng nhỏ uống trà.

Mỹ nữ quả nhiên là mỹ nữ nha, mặt mộc cũng đẹp như vậy! Thật rất bổ mắt yo! Rút đi tầng trang điểm trần thế phù hoa, dưới sự che chở của bóng đêm, thả bay chân chính bản thân, hiện lộ vẻ chân thực, kỳ thực, cũng là càng có mị lực đi!

Bất quá, không biết có phải là ta ảo giác, ta luôn cảm thấy, cởi ra trang điểm che chắn, nàng không cao ngạo quyến rũ như thường ngày, lại vô cớ nhiều một phần cô đơn cùng tịch mịch, tựa như đứa trẻ không nhà để về, cấp bách cần được ấm áp được sủng ái, nhưng bây giờ lại không thể không dùng kiên cường, che lấp bản thân yếu ớt. Nàng như vậy, để cho người càng muốn đi đến gần.

Ta nghĩ, ta nhất định điên rồi, nữ hài tử tập trung cả người mỹ mạo, trí khôn, võ công, địa vị như nàng, làm sao có thể sẽ có tâm tình như vậy? Nàng quả thực chính là thần tượng của ta! Nếu nàng đi thu thập vài ba thứ đồ vật linh tinh gì đó, đoán chừng đều có thể triệu hồi thần long, phi thăng thành tiên luôn.