Chương 68: Ai cho phép các ngươi ném ám khí

Sự thực chứng minh, quả nhiên đứa nhỏ biết khóc sẽ có sữa ăn a! Không có việc gì cầu nguyện nhiều vào, vẫn là có hiệu quả. Thấy không, thần nhân cứu tràng, lập tức liền xuất hiện rồi kìa ——

"Ha ha, ta nói, cô gái này không tệ đấy! Nhìn dáng vẻ thủy linh kìa! Này, bé gái, ngươi nghĩ kỹ đi nga, nếu ngươi thật không vừa ý tiểu tử bất lực của Tống gia, hiện tại đổi ý vẫn còn kịp yo!" Chỉ thấy lão đầu râu bạc vừa nãy kia ngồi lệch trên ghế, tay cầm một trái táo ở nơi đó nhàm chán gặm, ánh mắt phiêu tới Minh Tâm, xem cuộc vui không sợ lớn chuyện khuyến khích nói.

Hu hu ~~ cuối cùng cũng đến một nhân vật thiện lương thúc đẩy câu chuyện phát triển nha! Nếu không thì, chỉ một mình ta ở nơi đó cuống cuồng, bao mệt mỏi a! Nghe lời này của hắn, ta thật hận không thể xông lên phía trước, hung hăng thơm một ngụm lên trán hắn, để bày tỏ lòng cảm kích a! Minh Tâm, nhanh! Mượn sườn núi a!

"Ta nói, Nguyên lão đầu! Nói kiểu gì vậy nha, ngươi thật là! Hôm nay ta là người được chúc thọ nà, ngươi lại không thể nín một chút sao! Ta đây còn chưa đặt vào trong đất, ngươi đã ở trước mặt ta loại bỏ cháu ta?! Có bản lãnh, để cho người ta cũng vừa ý cháu trai ngươi a!" Tống gia lão tổ tông gặp phải lão đầu râu bạc này, liền trong nháy mắt mất uy nghi, hoàn toàn không cùng một kênh với ngày thường, giống như bị đốt pháo, quay đầu hướng về hắn toàn lực nổ súng.

Lão đầu râu bạc bĩu môi một cái, rất là nhàm chán duỗi người, rốp rốp một chút lại cắn trái táo trong tay một ngụm rất lớn, hàm hồ nói không rõ: "Không có biện pháp a, ta người này chính là quá thành thật, trong miệng không nhịn được lời nha! Đã nhiều năm như vậy, nếu có thể kìm nén được, đã sớm nén, còn cần chờ tới bây giờ sao?"

"Ngươi…" Tống gia lão tổ tông còn muốn nói chút gì, lại như đột nhiên nghĩ đến cái gì, đảo tròng mắt một vòng, đột nhiên ngưng lời, lười tiếp tục để ý tới lão đầu râu bạc kia.

"Được rồi, được rồi! Hai ngươi liền bớt tranh cãi đi! Đã nhiều năm như vậy, vẫn không đổi được bệnh cũ vừa thấy mặt đã chống đối nha! Nơi này có nhiều vãn bối nhìn như vậy! Cũng không sợ người chê cười!" Phía hàng trên một lão giả tóc trắng xám lịch sự, nhìn hai người bất đắc dĩ lắc đầu một cái, rất vô ngữ nói.

Tống, Nguyên hai lão đầu tử, nghe vậy lập tức "lừ lừ" dùng mắt đao quét mắt toàn trường mấy lần, nhìn bọn hậu bối cả người mồ hôi lạnh chảy ròng a! Vài hậu bối tinh như thỏ, ánh mắt thu mau, ngược lại không có gì, chỉ là bị Nhị lão quét nhìn có chút không được tự nhiên; những kẻ chậm lụt chút, không kịp thu hồi ánh mắt, coi như thảm, sau khi bị uy hϊếp đe dọa không tiếng động, còn trắng trợn bị mắt đao băm thành trăm mảnh nha!

"Ha ha, được rồi, được rồi, hai vị nha! Các ngươi không thể tiếp tục như vậy nữa nga, như vậy sẽ hù đám con nít nga!" Phong Mạch thành chủ nhìn thần sắc các vãn bối trên thọ yến, không khỏi mở miệng thay bọn họ giải vây.

Hai lão tiểu tử kia, nghe lời này, mới bất đắc dĩ mỗi người thu hồi ánh mắt, như không có chuyện gì, làm chuyện của mình. Ví dụ như Tống gia lão tổ tông dị thường cẩn thận sửa lại một chút y phục trên người, Nguyên lão đầu tử thì vô cùng nghiêm túc ngắm trái táo đã bị gặm hư hao hoàn toàn trong tay, làm như thưởng thức một kiện tác phẩm nghệ thuật vậy. Đám vãn bối vừa rồi như nghẹn trong cổ họng, giờ mới thở phào nhẹ nhõm, len lén xoa xoa mồ hôi lạnh trên trán.

Cái này là cái gì cùng cái gì đó! Hai lão già này, sao lại so với hình ảnh những lão tổ tông thế gia cao cao tại thượng, vô cùng uy nghiêm trong truyền thuyết, nghiêm trọng không khớp như vậy a! Xem đem những thứ hậu bối kia dọa kìa! Hại ta đều bị liên luỵ, mạc danh kỳ diệu lo lắng đề phòng một hồi! Ta làm sao cảm giác ta giống như vào cái thọ yến của giả xã hội thượng lưu a! Nguyên Phương, ngươi thấy thế nào (*)?

(*) Câu mà Địch Nhân Kiệt nói với Nguyên Phương trong mt mu đi thoi hài trên tạp chí TQ. Đưc dân mng TQ quen ming dùng rt nhiu khi gặp gì đó thắc mắc.

Trải qua đoạn nhạc đệm ngắn này hòa hoãn, Minh Tâm giống như là cuối cùng hạ được quyết tâm, nhẹ nhàng thở dài, hướng về phía Tống gia lão tổ tông cúi người thi lễ một cái, sau đó đem thân thể ưỡn thẳng tắp thẳng tắp, ngữ khí thản nhiên nói: "Khởi bẩm lão tổ tông, nhận được Tống gia công tử yêu mến, chưa từng ghét bỏ tiểu nữ tử thân phận đê tiện, nguyện ý cưới tiểu nữ tử làm vợ. Tiểu nữ tử vốn nên kết cỏ ngậm vành, để báo phần tình nghĩa này của Tống công tử. Ngặt nỗi hai chữ nhân duyên, vốn là không thể cưỡng cầu, trưởng bối trong nhà cũng luôn luôn dặn dò, hy vọng tiểu nữ tìm một người tình đầu ý hợp, tương thủ cả đời này. Không cầu đại phú đại quý, chỉ cầu phu xướng phụ tùy."

"Nga ~~ nghe ngươi nói như vậy, ngươi không hề vừa ý cháu trai ta rồi! Cùng cháu ta cùng một chỗ chính là cưỡng cầu ngươi, chính là lấy thế đè người rồi! Vậy ngươi vừa nãy trước mặt mọi người lột xuống khăn che mặt, nói là gặp lương nhân có thể phó thác cả đời, chẳng lẽ những thứ này đều là trêu đùa mọi người sao?" Tống gia lão tổ tông nghe vậy, ánh mắt sắc bén nhìn Minh Tâm, từng chữ từng câu nói. Uy áp bên trong, là người đều có thể cảm giác được.

Người Tống gia nghe vậy đều tạm thời buông tâm xuống, trong lòng bị dung nhan của Minh Tâm kéo lên nghi hoặc, bắt đầu tập trung tinh thần yên lặng chú ý tới tràng đối thoại này. Dĩ nhiên, trừ Tống Nham tê liệt ngồi một bên, như cũ chìm trong khϊếp sợ chưa hoàn hồn lại. Tiểu tử này, chẳng lẽ bị người âm thầm ám hại, trúng định thân chú sao! Nếu không tại sao lâu như vậy, đều vẫn là cái dạng ngốc này a! Đừng để cho kịch còn chưa mở tràng, hắn liền bị sợ choáng váng nha! Vậy thì không có một chút thú vị nào!

Mà Nguyên gia lão đầu râu bạc kia, nghe lời này, cũng không tiếp tục quan sát "tác phẩm nghệ thuật" trong tay hắn nữa, thay đổi tư thái lười biếng trước đó, ngồi thẳng dáng người, hai mắt sáng lên không ngừng ở giữa người Tống gia cùng Minh Tâm qua lại quét nhìn, chỉ kém không xông lên phía trước kêu gào trợ uy.

"Dĩ nhiên không phải trêu đùa mọi người, trên thọ yến đúng là có lương nhân trong lòng tiểu nữ, khăn che mặt của tiểu nữ cũng là vì hắn mà tháo. Về phần Tống công tử… Tiểu nữ đối hắn có chỉ là tình cảm bằng hữu, là cảm kích, chưa nói tới vừa ý hay không vừa ý, càng không thể nói lấy thế đè người." Minh Tâm rũ thấp mặt mày, trả lời đúng mực.

Trong sân thanh niên nghe vậy đều giống như đánh máu gà, ngồi thẳng thân thể, đè nén nội tâm tâm tình kích động, không dám ở trên mặt biểu hiện quá mức rõ ràng, ngộ nhỡ lương nhân trong miệng vị "Mộng Yên cô nương" xinh đẹp vô song này, vừa vặn chính là bản thân, vậy coi như kiếm đại phát nha! Cho dù bỏ rơi vợ con, cũng không phải không thể cân nhắc! Nhưng mà, kết quả chính là, hoàn toàn là bọn họ suy nghĩ nhiều!

Mà Nguyên lão đầu tử lại là kích động nhất hiện trường, cái mặt già nua kia thậm chí so với đám vị thành niên trong sân còn đỏ hơn. Lúc ta còn cho rằng lão tiểu tử này có phải là đang mong đợi mùa xuân thứ hai không thì, chỉ thấy hắn ở nơi mọi người không chú ý, hung hăng đá mấy cước lên đứa cháu trai biểu hiện hơi có vẻ kém cỏi bên cạnh hắn, đám cháu trai liền lập tức ý chí chiến đấu dâng trào lên, ta giờ mới hiểu ý đồ chân thực của hắn.

Không biết tại sao, chuyện đến nơi này, ta mới thật âm thầm thở phào nhẹ nhõm. Trước đó ta cứ mãi có một loại ảo giác, cảm thấy Minh Tâm kỳ thực là muốn dùng một loại phương thức khác lên tiếng, cũng không phải dựa theo kế hoạch nguyên bản. Hoàn hảo hiện tại hết thảy nhìn qua, cùng dự trù vẫn là khác nhau không lớn. Ta còn chưa kịp ung dung bao lâu, liền bị một loại tâm tình khẩn trương chiếm dẫn, bắt đầu mắt nháy cũng không nháy nhìn chằm chằm mấy nhân vật mấu chốt trước mặt.

"Lương nhân trong miệng tỷ tỷ kia, lại là người nào?" Phong Thanh nha đầu này nhìn mọi người lại mắc kẹt, liền không nhịn được mở miệng thúc đẩy kịch tình một phen, nói xong, đón ánh mắt hơi có vẻ quở trách của Phong Mạch thành chủ, rất là ngại ngùng le lưỡi một cái, rúc đầu không lên tiếng nữa.

Nhưng mà, những nét mặt hưng phấn của quần chúng ăn dưa trên thọ yến, cũng không có ý trách cứ nàng, thậm chí hận không thể cấp nàng ban phần thưởng, bày tỏ tán dương.

Con bà nó! Bà cô yo! Ngươi có phải quên cái gì? Ta thật không nên cho ngươi nhìn trước vở kịch mà! Phải biết, ở trong mắt mọi người, vị "lương nhân" mà "Mộng Yên cô nương" sắp công bố này, chính là người mà ngươi trước đó mới vừa bày tỏ không lâu, cầu mà không được, rung động nghìn vạn thiếu nữ, người gặp người yêu hoa gặp hoa nở, tại hạ bất tài ta đây a! Bao sảng khoái nha! Tha thứ cho ta tiện miệng, nhìn cái mặt ngươi len lén hưng phấn kia, dạ dày ta liền co rút đến phát mỏi a! Đạo diễn, đem hàng này kéo đi, ta không nhận thức nàng!

Minh Tâm cũng bị cái kịch bản xảy ra dị số này, cả kinh sửng sốt một chút, sau đó biểu tình cổ quái vụиɠ ŧяộʍ liếc mắt Phong Thanh, tiếp tục giải phóng kỹ thuật diễn nhìn ta, thay đổi lãnh đạm ung dung trước đó, thâm tình thành khẩn hướng về ta nói: "Người lương nhân này, hắn không có thân phận hiển hách, cũng không có thân thể vĩ ngạn, hắn chỉ là một người bình phàm, hắn có một trái tim nóng bỏng, một phần tình cảm chân thành, một đời cố chấp chờ đợi. Hắn sẽ đối với ta ân cần hỏi han, sẽ cùng ta nương tựa lẫn nhau, sẽ cùng ta nắm tay nhau đến bạc đầu, nguyện hứa ta một đời một kiếp một đôi người."

Minh Tâm thanh âm nhẹ nhàng dễ nghe vang vọng trong mảnh thiên địa này, ánh mắt nàng đầy ắp tình cảm nhìn ta, làm cho ta không phân được là thật hay giả. Nàng giống như thật đang nhìn ta, đối ta nói những lời này, lại như xuyên thấu qua ta, nhìn về một bóng người hư ảo khác phía phương xa. Nàng nói chính là nghiêm túc như vậy, giàu chân tình như vậy, thậm chí lây nhiễm rất nhiều người có mặt. Mà ta, lại bị lời nàng nói ê ẩm trong lòng.

Aiz, hài tử đáng thương, trong lòng mỗi nữ hài đều có một cái mộng đẹp! Đó là ước mơ đối bạn lữ tương lai. Về sau hoặc là được thực hiện, hoặc là bị phá vỡ! Minh Tâm hiển nhiên là thuộc loại bị phá vỡ đến vô cùng hoàn toàn, còn tung tóe mảnh vụn thương tích khắp người.

Tuy rằng nàng nói rất hay, rất có lực kích động, tình cảm cũng rất đúng chỗ. Nhưng mà, ai tới nói cho ta nàng vì cái lông nào muốn thay đổi thoại a! Rõ ràng câu từ chúng ta thống nhất trước đó, cũng không phải như vậy nha! Ách, cũng chỉ là thoại của ta hơi tự luyến hơn một chút, đem ta khen càng hoàn mỹ hơn một chút. Hu hu ~~ đã bảo là bồi thường tâm nguyện nhiều năm không được ai bày tỏ mà?! Ngươi tiền hậu bất nhất như vậy thật sự tốt sao? Được rồi, có còn hơn không a! Ít nhất cũng coi như được thổ lộ nha! Quả thật cũng cảm động, ta có cần ý tứ một chút, làm ra biểu tình cảm động đến rơi nước mắt hay không? Nhưng mà không có gừng nơi tay a, làm sao đây?

Mặc dù không có chỉ đích danh, nhưng lúc này nếu ai còn không biết lương nhân trong miệng "Mộng Yên cô nương" là ta, vậy thì đầu hắn cũng quá không linh quang đi! Có thể được một đại mỹ nữ như vậy bày tỏ, ta thế nào cũng phải làm ra một bộ biểu tình kích động, như vậy mới không phụ lòng đông đảo quần chúng ăn dưa, mới không phụ lòng ta cực cực khổ khổ bày biện tuồng vui này a!

Nhưng mà, mới vừa đứng dậy, còn không chờ ta đem tâm tình kích động đã sớm tập luyện hảo hảo biểu hiện ra, liền bị một vật đột nhiên bay tới dọa cho toàn thân run lên một cái. Hoàn hảo lão nương ta lanh tay lẹ mắt, nếu không thế nào cũng bị ngộ thương cho xem!

Ai đây a, thật là! Có còn đạo đức hay không a! Ai cho phép các ngươi ném ám khí nha! Đập trúng ta thì không sao, nếu đập trúng hoa hoa thảo thảo, các ngươi bồi thường nổi sao?!

Chương 69: Ngươi vẫn luôn là Minh Tâm của Lưu Ly Cung

Ta cẩn thận nhìn một chút ―― nha! Cái gọi là "ám khí" lại là một trái táo bị gặm đến hư hao hoàn toàn! Ta nội tâm thực tan vỡ! Ta lập tức như có cảm ứng ngẩng đầu nhìn về phía địa phương Nguyên lão đầu ngồi. Quả nhiên! Ta giận đến nghiến răng ken két.

"A ha ha ha ha! Ta nói rồi mà! Cháu trai hắn không được, vẫn là chọn cháu ta được hơn a! Tiểu nữ oa, ánh mắt không tệ a! A ha ha ha ha!" Chỉ thấy Nguyên lão đầu nghe Minh Tâm nói xong, thoắt cái, kích động lấy "tác phẩm nghệ thuật" vẫn luôn ngắm nghía trong tay đều vứt, râu bạc trên khuôn mặt đỏ bừng đã sớm không ngừng run rẩy, hướng về phía Minh Tâm không ngừng gật đầu cười to.

"…" Ngài có phải hiểu lầm cái gì a? Người ta nói vừa ý cháu ngươi lúc nào nha? Người ta vừa ý, là cháu trai nhà người khác —— ta, có được hay không! A phì, quỷ mới là cháu trai! Ngài cũng không nhìn cho kỹ, bằng vào chất lượng mấy vị cháu trai nhà ngài, cũng không biết ngượng?! Xin đừng tự mình đa tình tự dát vàng lên mặt, có được hay không! Ngài đây trình độ mắt mờ cũng quá lợi hại đi!

"Ta nói, lão tiểu tử! Ngươi cũng quá không biết xấu hổ! Coi như người ta không chọn cháu ta, cũng chưa nói coi trọng cháu ngươi a! Có ai da mặt dày như ngươi, vội vàng túm đến cửa nhà mình như vậy sao? Huênh hoang khoác lác, cũng không sợ gió lớn quá, cuốn mất đầu lưỡi! Ta thấy a, ngươi là già đến hồ đồ rồi!" Tống gia lão tổ tông giờ thì lại không bình tĩnh, quay đầu hướng về Nguyên lão đầu, lập tức liền đốp chát qua. Ta coi như đã nhìn ra, hai người này, tuyệt đối là trời sinh không hợp mâm nha, ngồi cùng một chỗ không tổn hại đối phương đôi câu, tuyệt đối toàn thân không thoải mái a!

"Ha ha, Nguyên lão a, lần này ngươi đúng là nghe nhầm nga! tiểu Cô nương người ta, đúng là chưa nói vừa ý cháu trai ngươi, người ta vừa ý, là vị Văn tiểu huynh đệ tuổi trẻ tài cao này." Phong Mạch thành chủ cũng cười ha hả ở một bên tiếp lời. Đường gia trưởng bối tuy rằng không nói gì, nhưng cũng theo lời mỉm cười, không ngừng gật đầu phụ họa. Mọi người cũng đều hợp tình thế cười khan mấy tiếng, hoàn toàn đem lời nói kia của nguyên lão đầu, coi thành một câu nói đùa, nhưng cũng không dám làm hắn cảm thấy khó chịu.

Con bà nó! Rốt cuộc có người biết chủ trì công đạo, nhìn Nguyên lão đầu này ra sức chỉ hươu bảo ngựa, quả thực là không có thiên lý nha! Hu hu ~~ cảm ơn các vị gia gia trả lại ta một mảnh trời xanh quang đãng a!

"Ai nói ta lão hồ đồ?! Ta đây gọi là gừng càng già càng cay! Ta cũng không có nghe nhầm đi, tiểu nữ oa này vừa rồi rõ ràng chính là coi trọng cháu ta!" Nguyên lão đầu cũng mặc kệ mọi người có cho hắn bậc thang hay không, nói chung hắn không cảm kích, thứ hắn nhận định, liền chín con trâu đều kéo không trở lại. Còn không à, hơi bị nghi ngờ chút, hắn liền đỏ mặt tía tai ngồi thẳng người, còn kém nhảy lên, không ngừng gân giọng hô.

Mọi người đều đối hắn không biết nói gì, đối mặt lão đầu tử phái ngoan cố, chúng ta đại đa số thời điểm quả nhiên vẫn là bất lực nha! Các bạn nhỏ cũng không nhịn được trộm trợn trắng mắt, trong đó trợn đến rung động tâm can nhất khẳng định chính là ta rồi! Nhưng còn không chờ tròng trắng mắt ta trở về vị trí cũ, thiếu chút nữa bị lời kế tiếp của hắn, hù sợ đến nổ tung tròng mắt.

"Nà! Văn cái gì tiểu tử cái gì đó bên kia, hắn chính là cháu ta! Các ngươi ai dám mê muội lương tâm nói, tiểu nữ oa này vừa ý không phải hắn, không phải cháu ta?!" Nguyên lão đầu vừa lấy ngón tay không ngừng đung đưa chỉ hướng ta, vừa trung khí mười phần hướng về tất cả mọi người nói.

"…" Ta khi nào nhiều thêm một ông nội a? Ta làm sao không biết?! Không ai leo thân thích như ngài vậy đâu nha! Còn có, cái gì gọi là "Văn cái gì tiểu tử cái gì đó"? Ngay cả tên ta là gì cũng không biết, còn muốn làm ông nội ta? Ngài còn chưa tỉnh ngủ đi! Hay là, ta kỳ thực là gặp phải một kẻ ăn vạ giàu nứt đố đổ vách?

Mọi người nghe vậy đều mặt mờ mịt qua lại nhìn ta và Nguyên lão đầu, xem cái bộ dáng trong nháy mắt hưng phấn kia, giống như phát hiện cái gì kinh thiên đại bí mật vậy, mặt hừng hực cháy ánh sáng bát quái, rõ ràng chính là nhận định ta là con riêng của Nguyên gia, mãnh liệt mong đợi diễn biến tiếp theo. Con mẹ ngươi! Họa phong rõ ràng không đúng a! Hôm nay tới nhận thân, không phải là Minh Tâm sao? Liên quan ta cái lông a! Thật là xui xẻo mà, đây không phải là lãng phí thời lượng sao?!

"Ta nhổ vào! Lão tiểu tử, ngươi đừng chỉ biết dát vàng lên mặt mình! Ngươi khi nào có đứa cháu như vậy, sao ta không biết?!" Tống gia lão tổ tông bừng sáng lên sân khấu, vô cùng châm chọc hướng về Nguyên lão đầu nói.

"Ta tại sao phải để cho ngươi biết?! Ngươi là Thiên vương lão tử sao? Chuyện gì cũng phải xin phép ngươi? Chẳng lẽ ngươi ngày xưa một đêm cùng tức phụ ngươi ngủ bao nhiêu hồi, ngươi cũng nói hết với ta?!" Nguyên lão trâu bò hướng về phía Tống gia lão tổ tông hét.

"Ngươi!!!" Tống gia lão tổ bị Nguyên lão đầu chọc đến hai mắt phát mông, thở hổn hển nói: "Hảo! Hảo! Hảo! Miệng ngươi lợi hại! Nhưng mà ngươi làm như mọi người đều dễ gạt như vậy sao? Ngươi nói phải thì phải a? Người ta đều còn chưa lên tiếng!"

Mọi người vừa nghe lời này, liền biết hôm nay có kịch hay nhìn. Mặc dù đối với lời của Nguyên lão, đều không phải quá tin tưởng, lại cũng không khỏi bị nội dung trong lời hắn làm cho tức cười, rối rít không nhịn được cười đứng xem cuộc nháo kịch này, đem ánh mắt chú ý tập trung đến trên người ta.

"…" Các ngươi phải tin tưởng ta, đây tuyệt đối không phải cảm giác vạn chúng chú mục sau khi được bày tỏ mà ta ban đầu mong mỏi a! Sao tùy tùy tiện tiện tới một lão đầu tử, là có thể đem kết cục chạy lên trời nha?! Còn nói ta là cháu trai ngươi? Cháu đại gia ngươi a!

"Ta lúc nào bảo muốn lừa bịp mọi người? Mà thôi! Ta liền nói cho ngươi đi! Chuyện này, kỳ thực mọi người đều đã chứng kiến. Ta cũng không có gì giấu giếm." Nguyên lão đầu một tay sờ râu bạc, một tay bưng ly nước rượu, rất là thích ý "ực" uống một hớp, không nhanh không chậm nói.

"…" Tình huống gì?! Ta làm sao cảm giác, hắn nói tuyệt đối không phải ta a! Chẳng lẽ đây là ta mộng du làm ra? Hay là ta đây người ngốc dễ gạt, "bị cháu trai"? Bất quá hoàn hảo, mặt mộng bức giống vậy, trừ ta, còn có tất cả quần chúng ăn dưa "bị chứng kiến" kia.

"Ta có một cháu trai kêu Nguyên Bảo, mọi người đều biết đi! Mấy ngày trước, cháu trai ta Nguyên Bảo, cùng bên kia cái gì gọi là cái gì Văn cái gì tiểu tử đó mới gặp mà như đã quen từ lâu, liền kết nghĩa kim lan. Tiểu tử này ngược lại cũng phúc hậu, không phải là ngày đó trong yến hội ở Úc Nhã sơn trang, còn rất rộng rãi đưa Nguyên Bảo một danh ngạch sao? Các ngươi nói, nếu không phải quan hệ tốt đến kết nghĩa kim lan, làm sao sẽ chịu đem danh ngạch trọng yếu như vậy tùy tiện tặng người? Như vậy tính ra, huynh đệ kết nghĩa của cháu ta, liền tự nhiên cũng là cháu ta rồi, các ngươi nói ta nói đúng không?!" Nguyên lão đầu mặt đắc ý hướng về mọi người hỏi.

"…" Hình như thật là có chuyện như vậy! Tuy rằng sự thực chiếm một nửa, tự ngươi bổ óc một nửa, bất quá ngươi nói rất có lý, ta không lời chống đỡ! Đoán chừng không có ai tin tưởng ta là nhất thời não rút, thuận tiện đưa. Nếu không, ta không dám cam đoan tối nay ta còn mạng đi ra ngoài hay không!

Mọi người nghe vậy, không khỏi xì xào bàn tán một trận, sau đó lộ ra một bộ biểu tình sâu sắc cho là đúng, tựa hồ đồng ý cách nói của Nguyên lão đầu. Ta một câu cũng không nói, cứ như vậy vui vẻ bị dán lên nhãn hiệu "cháu nhà người ta", điểm chính là ta vẫn không thể phản bác! Cái đệch! Có thể đổi một "ông nội" lợi hại hơn một chút, hoặc là nhan giá trị cao hơn chút hay không nha?! Cẩu nhan thương không dậy nổi mà!

"Hừ! Một thanh lâu nữ tử mà thôi, dù có coi trọng cháu trai ngươi thì thế nào!" Tống gia lão tổ tông tức phẩy tay áo một cái, quay mặt qua chỗ khác, vẫn còn không quên ném lời độc ác, để cho mặt mũi tốt hơn một chút, không để mình thua thiệt.

Nhưng mà Nguyên lão đầu tử người ta căn bản không để trong lòng, như cũ nên làm gì thì làm cái đó! Hắn cao hứng không ngừng vuốt râu cười to, còn ra sức hướng ta ném mị nhãn, ta bị hù sợ da gà trong nháy mắt nổi rớt đầy đất, lại không tiện phát tác, chỉ có thể trông mong hắn cười đến tự sặc nước miếng, nho nhỏ trừng phạt lão tiểu tử này một chút, hơn nữa yên lặng dời đi ánh mắt —— mắt không thấy cho lành!

Cũng không nghĩ, vừa quay đầu, lại trùng hợp đối mặt, biểu tình rõ ràng đang nén cười xem kịch vui của Phong Thanh. Mẹ nó! Nếu ta nhớ không lầm, lúc này ngươi không phải nên bởi vì có một đối thủ cạnh tranh mạnh mẽ, mà dị thường lo lắng sao? Nếu khắp thiên hạ này nhìn tình địch cùng ý trung nhân, đều dùng ánh mắt hân hoan khích lệ này của ngươi, thế giới có phải cũng không còn cái gọi là tương ái tương sát không nha?! Bà cô ta yo, ngươi không phải nên chú ý giả bộ chút lo âu hoặc là miễn cưỡng gắng cười vui sao nha! Hướng về phía ta nhe răng toét miệng, rốt cuộc là cái quỷ gì nha?!

May mà cõi đời này bao giờ cũng không thiếu chúa cứu tràng, nếu không bao nhiêu trận kịch hay, sẽ phải hủy trên tay mấy mặt hàng óc heo không bấm chiêu thức ra bài a! Vậy thì cõi đời này, sẽ hội tụ bao nhiêu nước mắt hối hận của biên kịch nha!

Nói thì chậm nhưng xảy ra rất nhanh! Đường gia công tử anh tuấn cao lớn, anh minh dị thường của chúng ta, thấy thời điểm không sai biệt lắm, liền ở chỗ ngồi ho nhẹ một tiếng, hướng về mọi người đang ngồi, chắp tay thi lễ, thanh âm thanh lãng nói: "Nếu chuyện đều đã đến mức này, vậy ta cũng sẽ không giấu diếm mọi người nữa! Vị 'Mộng Yên cô nương' này kỳ thực là ta… khụ khụ… muội muội ta! Ách, cũng chính là con gái riêng của cha ta."

"…" Không phải là biểu muội sao? Ngươi có phải bị ngu?! Hay là quên lời? Ta còn tưởng rằng rốt cuộc tới cái chuyên nghiệp, hóa ra lại thêm một tên quấy rối nha! Chẳng lẽ Thượng Quan Hiểu truyền lời cho ngươi truyền sai rồi? Chưa kể, ngươi trước đó còn cùng em gái ngươi du hồ, cái này có tính lσạи ɭυâи không? Còn con gái riêng? Xem cha ngươi vẻ mặt nuốt con ruồi kìa, nếu không phải ngươi đang ra sức dùng ánh mắt xin tha, đoán chừng hắn tuyệt đối muốn lật bàn, xắn tay áo lên cùng ngươi chửi nhau a! Thật hy vọng đừng để lại cho cha ngươi bóng ma tâm lý nha!

"Qua một thời gian ngắn, Đường gia chúng ta liền chuẩn bị để cho nàng nhận tổ quy tông, ngẫu nhiên hôm nay mọi người đều ở chỗ này, vậy thì trước đó cùng mọi người lên tiếng chiêu hô đi. Nếu muội muội này của ta đã trúng ý Văn tiểu huynh đệ, ta thân làm ca ca, tự nhiên cũng phải vì nàng làm chủ, thay nàng hỏi một tiếng, Văn tiểu huynh đệ, ngươi liệu có nguyện ý trở thành rể hiền Đường gia ta hay không nha? Bất quá, ta phải len lén nói cho ngươi một tiếng nga, mẹ vị em gái này của ta, thân phận không giống bình thường nga, ngươi cưới nàng, nhất định được ích lợi không nhỏ yo!"

"…" Xin nói với ta ngươi thật không phải cố ý! Tuy rằng ngươi nói như vậy cũng không đối phát triển sau này có ảnh hưởng không tốt gì, thậm chí coi như là trực tiếp "bốp bốp bốp" vả mặt Tống gia lão tổ tông. Nhưng mà, ngươi làm bậy như vậy, thật tốt sao? Nội tâm ta thật sự rất tan vỡ nha!

Ta không nhịn được khóe miệng rút rút hai cái, rất là cung kính hướng về phía hắn, khẽ chắp tay một cái coi như đáp lễ, sau đó đúng mực nói: "Chẳng dám xin, vốn mong chờ được như vậy."

Thọ yến lớn như vậy, bởi vì những lời này của ta, bầu không khí lại lần nữa trở nên sinh động. Giống như chúng ta mới là nhân vật chính tràng yến hội này vậy, trắng trợn đoạt danh tiếng lão thọ tinh người ta. Mọi người nghe vậy, biểu tình khác nhau. Có thay chúng ta cao hứng, có ánh mắt từ ái nhìn chúng ta, có ghen tị không dứt, có cười lạnh ngồi chờ nhìn cười nhạo, cũng có tò mò mong đợi, dĩ nhiên, còn có ánh mắt oán hận, tỷ như người Tống gia. Trong đó phản ứng lớn nhất, thuộc về người chẳng biết từ lúc nào phục hồi tinh thần lại, Tống Nham.

Chỉ thấy hắn giống như điên, ngồi xổm dưới đất không ngừng lui về phía sau, trong miệng lớn tiếng la hét: "Không đúng! Không đúng! Ngươi không phải là cái gì 'Mộng Yên cô nương', cũng không phải cái gì 'Tân Ly phu nhân', ngươi là Minh Tâm! Ngươi là Minh Tâm! Ngươi vẫn luôn là Minh Tâm của Lưu Ly Cung!"