🖼️ Chương này có nội dung ảnh, vui lòng xem trên
Phiên bản đầy đủ "Ách… Cái đó… Hắc hắc… Ha hả… Chúng ta không phải đều là quan môn đệ tử, học trò đóng cửa của sư phụ sao? Quan hệ độc nhất vô nhị như vậy, dĩ nhiên chính là thân thân sư muội đóng cửa lại rồi!" Ta không khỏi vừa đánh ha ha, vừa tùy tiện nói lời lừa bịp Đại Lâu Nhi. Nói xong, ta liền thí điên thí điên ngồi vào bên cạnh nàng, rót ly trà khác, tự mình uống. Ta ngốc mới cùng nàng nói thật, nói ta là nhất thời quên không đóng cửa miệng, đem thế giới nội tâm của hủ nữ bại lộ!
"Nga ~~ như vậy a! Hóa ra đóng cửa lại, sư muội đều là dùng để thân nha!" Đại Lâu Nhi như cũ duy trì động tác một tay chống má vừa rồi, lúc này một tay khác từ từ nâng lên, vô cùng nhàn nhã chơi chuông trên cổ tay, vân đạm phong khinh nói với ta.
(*) thân thân: là ruột thịt, thân thiết, hôn,…nói chung là từ này nhiều nghĩa, thích bóp méo kiểu gì cũng được"Phụt!" Ta trong nháy mắt bị kí©h thí©ɧ một hớp nước trà phun ra ngoài, mặt mờ mịt quay đầu nhìn về phía Đại Lâu Nhi. Hoàn hảo không có cùng Đại Lâu Nhi ngồi mặt đối mặt, nếu không, ta không dám cam đoan sau khi phun xong, ta còn có mạng hay không.
Chòi má! Đại Lâu Nhi từ lúc nào trở nên não động thần kỳ như vậy nha! Quả thực so với ta còn đen tối hơn a! Tiếp tục như vậy nữa, ta thật là chống đỡ không nổi nha! Ai đó mau tới nói cho ta, đây không thật sự là Đại Lâu Nhi! Hết thảy đều là huyễn thính!
"Hm? Thân thân sư muội của ta, ngươi đây là thế nào nha? Chẳng lẽ ta nói không đúng?" Đại Lâu Nhi nhìn ta tự tiếu phi tiếu nói, ý vị ranh mãnh trong mắt kia, quả thực đều sắp tràn đi ra.
"A ha! Mà… sư tỷ ngươi còn không có nói cho ta, sư phụ tại sao muốn ngươi thưởng ta một cái búng trán nha?" Ta vội vàng đổi chủ đề, làm bộ làm tịch rót tiếp cho Đại Lâu Nhi một ly trà. Rất rõ ràng, cái đề tài này tuyệt đối tiến hành không nổi nữa. Hôm nay thật là đạp cứt chó, nữ thanh niên thời đại mới như ta, cái gì cũng đã gặp qua, lại để cho so không bằng một người cổ đại! Aiz, xem ra vẫn là lịch duyệt không đủ, da mặt không đủ dày nha!
"Nga ~~ ngươi thật không biết?" Đại Lâu Nhi liếc xéo ta một cái, phong tình trong mắt tự nhiên toát ra, ta bị dọa cho trong lòng run run một cái. Bất quá, may mà nàng cũng không lại định khó xử ta, chậm rãi khoan thai bưng lên ly trà ta vừa rót, coi như là chấp nhận ta xin tha, ngữ khí uể oải nói.
"Thật không biết!" Ta nghe vậy, đem đầu gật như gà con mổ thóc.
"Bốp!" một tiếng vang lên, ta còn chưa kịp thấy rõ động tác người trước mắt, cái trán đáng thương liền lại vô tình bị đánh một cái.
"Ai nha má ơi! Sư tỷ, đau!" Ta lập tức phản xạ có điều kiện dùng hai tay bưng kín trán, vừa gật gù lúc lắc kêu rên, vừa dùng ánh mắt đáng thương rưng rưng liếc trộm "hung thủ" nghiêm trang nhàn nhã uống trà trước mặt ta.
Ô đê ma ma! Hôm nay thần tượng đây là gõ nghiện sao?! Mặc dù đối với việc thần tượng nguyện ý chủ động cùng ta tiến hành "tiếp xúc thân mật" ấm áp như vậy, trong lòng ta kỳ thực rất tung tăng. Nhưng mà, hu hu ~~ ta có thể đổi một loại phương thức khác hay không nha? Ta không khoái cái trò này a!
Sao mà tiểu sư muội nhà người ta, đều là được bưng trong lòng bàn tay, sủng vào trong ngực, đến ta nơi này liền biến dạng nha? Ta lần này rốt cuộc biết, đồ vật "nhà người ta", là có bao nhiêu bị người hận a! Ta vì ta từ nhỏ đến lớn làm nhiều năm "con nhà người ta" như vậy mà thật sâu tự trách! Ta hối cải!
"Ngươi cũng đừng nhìn ta, đây cũng là sư phụ giao phó. Ngươi lần này biết nguyên nhân bị đánh rồi đi!" Đại Lâu Nhi buồn cười nhìn ta, vừa thưởng thức trà trong tay, vừa không mặn không nhạt nói. Nhìn cái dáng lười biếng kia của nàng, nếu không phải ta tinh mắt, thật đúng là không phát hiện được vừa rồi chính là nàng hạ thủ nha! Quả nhiên, husky biết cắn người sẽ không kêu a! A phì! Thần tượng ta làm sao có thể là husky?! Có cũng sẽ là cái loại cao lãnh kinh diễm.
"…" Ta biết cái đếch gì nha! Sao nơi nơi đều là Thượng Quan Hiểu a? Nàng là thần toán tử sao? Tiên tri biết trước nhiều như vậy, bấm một cái một cái chuẩn?! Nhưng mà, ta có ngu mấy đi nữa, lúc này cũng biết, nếu ta lại dám nói một chữ "Không", "ma búng" của Đại Lâu Nhi, liền sẽ không chút lưu tình một lần nữa rơi xuống! Hu hu ~~ ta xin lỗi Mạnh tử lão nhân gia a, uy vũ của ta lập tức phải khuất phục rồi!
(*) Mạnh Tử viết: "Đại trượng phu, giàu sang không hoang da^ʍ, nghèo hèn không đổi chí, uy vũ không khuất phục. " -_-"Ừ, đúng là trẻ con dễ dạy!" Đại Lâu Nhi đầy mắt ý cười nhìn ta, nhẹ nhàng gật đầu một cái, ngữ khí thản nhiên nói.
"…" Vấn đề là ngươi dạy cái gì nha? Búng trán mười tám thức? Ta không khỏi lệ rơi đầy mặt.
"Con khỉ ham chơi nhà ngươi, là nên hảo hảo dạy dỗ một chút! Tuy nói chuyện của Minh Tâm, sư phụ toàn quyền giao cho ngươi đi làm, nhưng mà nếu ngươi lại tiếp tục nháo như vậy, Tống Nham tiểu tử kia thế nào cũng phải bị ngươi chơi giận cho mà xem! Đến khi đó, lại phải đi tìm cách, không chừng còn lãng phí bao nhiêu thời gian." Đại Lâu Nhi nhẹ nhàng đứng dậy, từ từ hướng cửa viện, vừa đi vừa nói.
"Chúng ta ở chỗ này lưu lại thời gian cũng đủ dài rồi, môn phái còn rất nhiều chuyện cần phải đi xử lý, ngươi cũng cần gia nhập môn phái bí địa hảo hảo tu tập một chút công pháp bổn môn. Sư muội… vẫn là tốc chiến tốc thắng đi!" Đến khi Đại Lâu Nhi đem những lời này nói xong, bóng dáng nàng cũng đã biến mất ở khúc cua, ta không khỏi nhìn địa phương nơi bóng dáng nàng vừa biến mất ngơ ngác xuất thần.
Aiz! Thần tượng đây là đang giục thêm chương mới nha! Được! Thần tượng trên hết, chúng ta xắn tay áo lên vọt tới trước đi!
Vì vậy, ta kêu lại người bạn nhỏ ban nãy tới bẩm báo, luôn luôn ở góc tường làm trạng thái "ẩn thân" xem kịch ăn hạt dưa, kêu nàng hồi bẩm Tống Nham, nói là Mộng Yên cô nương đồng ý hắn mời, bất quá địa điểm, phải do chúng ta tới định, sau này sẽ sai người báo cho hắn biết.
Đến khi ta bên này hết thảy đều an bài thỏa đáng, Minh Tâm liền chậm rãi khoan thai từ trong phòng lắc lư đi ra, nếu không phải nàng bộ dáng thấp thỏm, ta thật đúng là hoài nghi nàng có phải là "nghe chân tường số hai" hay không.
Ta vừa an ủi Minh Tâm, vừa dựa vào sinh hoạt mấy năm này của nàng cùng Tống Nham, đối với sở thích thói quen của Tống Nham, cộng thêm kỹ năng kịch tình… máu chó max level vượt hiện đại của ta, thiết kế ra một bộ kế hoạch tác chiến giả đυ.ng oppa, A phì, là kế hoạch tác chiến giả đυ.ng tra nam.
Mấy lần đầu Minh Tâm cùng Tống Nham hẹn hò khoảng cách gần, Minh Tâm còn có chút không buông ra, không cầm ra được khí tràng "Mộng Yên cô nương" vang dội nghìn vạn thiếu nam, hoàn hảo có khối "bảng hiệu khăn che mặt" cản trở, nếu không, còn không biết làm thành cái dạng gì! Ta không thể không vừa làm cha vừa làm mẹ, a không đúng, là vừa làʍ t̠ìиɦ địch vừa hóa nha hoàn, bầu bạn chung quanh vị "Mộng Yên cô nương" này. Rảnh rỗi làm việc lặt vặt, đưa cái chiến thư, khăn tay gì đó sống động bầu không khí, nhanh chóng cứu tràng. Hoàn hảo đại não ta kháng áp lực mạnh mẽ, làm việc cũng mạch lạc rõ ràng, nếu không, ta không chừng liền hỗn loạn nhân vật, dùng thân phận tình địch đi đưa khăn tay cho Tống Nham! Chậc chậc, hình ảnh thật đẹp, quả thực không cách nào tưởng tượng a!
Ở chỗ này, ta không thể không cảm ơn vị sư phụ Thượng Quan Hiểu không làm chút chính sự nào của ta kia, nếu không phải nàng ngày đó não rút chạy tới nhìn ta, ta còn không tìm được người đến giúp ta dịch dung! Bất quá, ta quả thực là thẹn với đông đảo hương thân phụ lão chuyển kiếp tới nha! Tay nghề thủ pháp dịch dung tuyệt diệu được xưng là "hóa trang có thể so với giải phẩu thẫm mỹ" của nàng, ta ngược lại không học được, lại đem tuyệt kỹ "hóa trang có thể so với hủy dung" có một không hai, tự học mò được chút da lông. Cái này cũng làm ta nghiêm trọng hoài nghi nàng, liệu có đối chuyên môn của mình tồn tại thành phần phóng đại hay không, dẫu sao nàng có tiền án mà! Hoàn hảo ta yêu cầu không cao, dứt khoát cũng chỉ giả trang cái nha hoàn, cho dù là kỹ năng ngang hàng với da lông, cũng đủ dùng rồi.
Cứ một tới hai lùi như vậy, đè sở thích Tống Nham, lại không mất tiểu ngạo kiều đặc biệt của "Mộng Yên cô nương", cảm tình kinh lịch của Tống Nham cùng "Mộng Yên cô nương", tự nhiên là thuận buồm xuôi gió, nước chảy thành sông, chỉ thiếu chút nữa tư định chung thân. Cũng làm Tống Nham tiểu tử kia kích động đến mức, quả thực cho rằng trời cao rủ lòng thương xót, ban cho hắn một mệnh trung chú định, đối với chuyện không sớm gặp được "Mộng Yên cô nương", sâu sắc bày tỏ tiếc than.
Cùng với việc Minh Tâm cùng Tống Nham sống chung với nhau càng ngày càng tự nhiên, càng ngày càng hòa hợp, sau khi trở lại thanh lâu tiểu viện, thời gian Minh Tâm ngẩn người cũng càng dài, tinh thần cũng càng ngày càng hoảng hốt. Có lúc, trừ dựa theo kế hoạch cùng Tống Nham gặp mặt, hoặc là ở trong thanh lâu tiếp tục lên sân khấu, tụ tập chút nhân khí, chế tạo điểm đề tài, thời gian khác, nàng bao giờ cũng nhìn cây đại thụ ngoài cửa sổ, không nói một lời, ngồi xuống chính là cả mấy canh giờ. Cái này làm chúng ta rất lo lắng, lại cũng đều hiểu, đây là tư tưởng của chính nàng, phải tự nàng đi nghĩ thông suốt, người khác không thể ra sức.
Cho nên, mỗi thời điểm nàng ngẩn người, chúng ta không khỏi than thở, yên lặng đi ra. Dĩ nhiên, có một người ngoại lệ, đó chính là Thương Nguyệt Đà chủ. Nàng bao giờ cũng yên lặng đứng ở trong góc viện, nhìn về phía Minh Tâm, phụng bồi nàng cùng nhau ngẩn người.
Méo! Sao bảo mỗi ngày nhật lý vạn kỵ, bận rộn chân không chạm đất?! Sao đến Minh Tâm nơi này một cái liền biến dạng nha! Ngươi cư nhiên còn có thời gian tới ngẩn người, ngắm phong cảnh! Ngươi thanh nhàn như vậy, những cô nương dưới trướng ngươi biết không? Ngươi không phụ lòng lão bản Đại Lâu Nhi phát tiền lương cho ngươi sao! Không được, xung động muốn tố cáo ngươi của ta, quả thực chao đảo như nước thủy triều a!
Nhưng mà, nhưng mà không có cái rắm gì dùng! Cường long không áp địa đầu xà! Ở trong địa bàn người ta, ta vẫn là kiềm chế chút đi!
Khoảng thời gian này, ta trôi qua cũng rất bực bội. Vì để tạo nên hiệu quả phía sau, ta không thể không ở trước mặt Tống Nham ra vẻ đáng thương. Mỗi khi hắn ở nơi công chúng, cùng chút tài tử giai nhân thổi phồng hắn cùng "Mộng Yên cô nương", tình đầu ý hợp, gặp nhau hận trễ như thế nào, bao giờ cũng mặt ngậm đắc ý liếc vị trí của ta một cái, mà ta, cũng luôn phải chậm chạp biểu hiện một chút ghen tị cùng phẫn nộ, chiều theo ý mọi người một chút.
Khi nào ta bị nghía đến phát phiền, đều sẽ cùng Phong Thanh, vô ý thức tú ân ái một hồi, kí©h thí©ɧ Tống Nham tiểu tử kia một tẹo. Méo, lão nương không phát uy, ngươi xem ta là hello kitty à!
Theo thời gian dời đổi, tặc tâm của Tống Nham đối Phong Thanh ngược lại cũng phai nhạt không ít. Tuy rằng, ánh mắt nhìn chúng ta xuất hiện chung trong một khung cảnh còn có chút không cam lòng, nhưng cũng không phải khó giải thoát như vậy nữa. Ngược lại, hắn đối "Mộng Yên cô nương" dụng tâm càng ngày càng tăng, có thể luôn luôn dễ dàng tha thứ cái khăn che mặt như "mọc cắm vào thịt" của "Mộng Yên cô nương", mà không đi cưỡng ép vạch trần, cùng nàng tiến hành yêu đương romantic, thậm chí vì nàng, không để ý bên ngoài đồn đãi, xài lại hình ảnh "trượng phu thâm tình" đã từng, hướng Tống gia lão tổ tông thỉnh nguyện, muốn kết hôn "Mộng Yên cô nương" làm vợ.
Nhưng mà, coi như Tống gia lão tổ tông đau đứa cháu ruột mấy đi nữa, cũng kéo không xuống mặt mũi để nhường một thanh lâu kỹ tử, trở thành tương lai chủ mẫu của Tống gia, đây là quan hệ đến mặt mũi cả gia tộc, không phải nói giỡn chơi a!
Bất quá, Tống Nham tiểu tử này, ngược lại thật đúng là tính tình cố chấp, nhiệt tình tới một cái, liền cái gì cũng chẳng ngó ngàng. La lối om sòm đùa giỡn thủ đoạn, đòi chết đòi sống, đủ loại chiêu thức đều ở trước mặt Tống gia lão tổ tông chơi qua một lần, hoàn toàn không giống người trưởng thành. Bất quá, Tống gia lão tổ tông cũng là thật thương đứa cháu ruột này, nghĩ đến có lẽ không mấy năm sau hắn nháo đủ rồi, lại sẽ tương tự như "Tân Ly phu nhân", không chấp nhất nữa, thái độ liền cũng hơi có chút dãn ra.
Tống Nham vừa thấy cơ hội tới, liền bén nhạy dị thường bắt đầu nghĩ cách dỗ Tống gia lão tổ tông vui vẻ, đến nỗi cha hắn tức thành hình dáng gì, vậy thì không phải chuyện hắn muốn xen vào, dù sao cha hắn đối hắn lại không thể trách! Vừa vặn Tống gia lão tổ tông đại thọ bảy mươi cũng ở mấy ngày này, Tống Nham liền muốn để cho "Mộng Yên cô nương" ở phía trên thọ yến của lão tổ tông lộ mặt, dỗ lão nhân gia vui vẻ, để cho mọi người xem thật kỹ một chút ánh mắt hắn. Nói không chừng nha, chuyện này cứ như vậy thành! Không thể không nói, đây đối với hai người bọn họ tu thành chánh quả mà nói, là cái cơ hội tuyệt cao nha!
Ừ, không tệ, đúng là một cơ hội tốt! Là cơ hội tốt bắt đầu tuồng kịch!