Ta đi theo thân ảnh Đại Lâu Nhi, từ từ đi qua một đoạn đường rất dài, đến nỗi rốt cuộc đi đường nào, đi qua chút kiến trúc gì, ta tuyệt đối đầy mặt mơ hồ. Không tại sao cả, ngươi hiểu mà, ai sẽ lại bỏ qua thứ làm ngươi cảnh đẹp ý vui hơn nữa còn xa cách đã lâu không nhìn, để đi xem những thứ cảnh vật không quan trọng mỗi ngày đều có thể thấy kia!
Khi nàng dừng bước lại, ta mới giật mình hiểu ra, chúng ta cư nhiên đến một nơi an tĩnh ta trước nay chưa từng tới. Hoàn cảnh chung quanh đẹp đẽ tĩnh mịch, mùi hoa xông vào mũi, mấy gian phòng đơn giản bằng gỗ nhưng không mất phong cách, xếp thành hàng đứng lặng trước mặt ta, cửa phòng đóng chặt, an tĩnh không tiếng động. Để cho ta đột nhiên có một loại ảo giác, đó chính là —— ta tuyệt đối là đi một con đường giả, cái này sao có thể là bên trong thanh lâu a! Họa phong rõ ràng không đúng mà!
Ta không khỏi trợn to hai mắt, mặt đầy mong đợi nhìn Đại Lâu Nhi, hy vọng lúc này nàng có thể nói với ta chút gì đó, để giải trừ nghi ngờ trong lòng ta. Ai biết, nàng đúng là nói chuyện với ta, nhưng lại để cho nghi ngờ trong lòng không giảm mà tăng.
"Ngươi vào đi thôi, bên trong có người đang đợi ngươi." Đại Lâu Nhi nhìn ta, ánh mắt sâu kín nói. Vòng xoáy sâu thẳm trong mắt nàng để cho ta dị thường quen thuộc, tựa hồ đang chuyển động nhanh hơn, làm người liếc mắt nhìn liền sẽ bị hút vào ảo giác.
Ta hung hăng nuốt nước miếng một cái, trong mắt hiện lên ánh mắt cầu khẩn, nhìn về Đại Lâu Nhi. Không được a! Sau cửa có quái thú, thật là đáng sợ nha! Làm sao cảm giác như muốn đem ta bán vậy, muốn cho ta đi vào làm một giao dịch không thể miêu tả a! Có thể không vào hay không nha, ta không đáng tiền! Hay là, nếu không thì… đem ta bán cho ngươi giá một mao tiền được không!
Nhưng mà, nhưng mà không có cái rắm gì dùng! Bất kể ánh mắt ta để lộ ra bao nhiêu tình cảm vô tội, đáng thương, ăn vạ, làm nũng, Đại Lâu Nhi đều trực tiếp dùng ánh mắt cấp ta một câu trả lời thống nhất —— Nhanh lên! Ta rất bận!
"…" Trái tim pha lê của ta a! "Xoảng" một phát, bể hoàn toàn.
Ta che ngực, quả thực bi thương không cưỡng lại được. Gắng gượng tinh thần tới, dè dặt cẩn thận đẩy ra cửa gỗ trước mặt, giống như lỗ đen vậy.
"Kẽo kẹt" một tiếng, thanh âm làm người nghe toàn thân nổi da gà, vang vọng thật lâu trong không khí, để cho ta có một loại cảm giác ta đang xem phim kinh dị. Hoàn hảo bây giờ là ban ngày, trời cũng không có đen, cũng không có mây đen che mặt trời trong truyền thuyết, ngược lại là ban ngày ban mặt, để cho ta thoáng có chút can đảm, nếu không, ta cũng không dám bảo đảm ta có thể nhấc chân chạy hay không a! Đừng trách ta, ta trời sinh sợ quỷ, không chữa được!
Vốn cho rằng đập vào mi mắt sẽ là một chuyện kinh khủng như thế nào đó, cũng không từng nghĩ, lại là cái gì cũng không có?! Ta chỉ đành phải bước vào bên trong phòng. Ta mới vừa vào cửa, phía sau cửa liền "rầm" một tiếng, nặng nề đóng sau lưng ta.
Ta ngẫm nghĩ lần này chắc tiến vào chủ đề "mật thất khủng bố" rồi chứ gì? Lại không nghĩ rằng sẽ là một bộ quang cảnh như vậy. Ách, kỳ thực từ một loại ý nghĩa nào đó mà nói, quả thật cũng có thể tính là thuộc về phim kinh dị, chỉ xem định nghĩa "phim kinh dị" của ngươi là như thế nào.
Chỉ thấy, cách ta hơn mười bước chân, một nữ tử da thịt trắng nõn, quần áo hở hang, tư thái yêu kiều, nằm ngang ở trên giường, hơi nhắm mắt, giống như là ngủ, đối việc ta đến không phản ứng chút nào.
Mẹ nó! Đây là đang giỡn chơi ta sao?! Thật là khủng khϊếp nga! Hàng này lại là Nghiêu a di! Nàng có gì đáng giá để Đại Lâu Nhi đối đãi như vậy chứ? Nàng đây là chờ đến buồn ngủ, hay là muốn diễn một màn mỹ nhân ngủ trong rừng, A phì, là tiết mục "răng hô ngủ trong rừng" nha? Nghĩ nghĩ cũng để cho người cảm thấy, như vậy mà còn không kinh khủng sao?! Nếu quả thật muốn ta tới hôn, ta lựa chọn go die!
Khi ta ở trong đầu thiên nhân giao chiến còn chưa được bao lâu, Nghiêu a di liền chậm rãi mở mắt, sau đó liền thấy nàng nhẹ nhàng duỗi người, vô cùng lười biếng nhìn ta một cái, tiếp đó một tay che miệng, nhàn nhạt ngáp một cái.
Trong lúc nhất thời, ta lại có một loại ảo giác chính mắt thấy được trăm hoa đua nở, tựa hồ ngay cả ánh mặt trời đều trở nên minh diễm, không khí đều trở nên càng thêm mát mẻ. Rõ ràng, Nghiêu a di vẫn là cái Nghiêu a di kia a! Nhưng mà quanh thân khí chất, cùng với không khí toàn thân, lại rõ ràng không giống dĩ vãng, ngay cả cái khuôn mặt giống nhau như đúc kia, đại răng hô vui vẻ nhảy vọt kia, cũng đều vô hình trung mang theo một loại phong hoa khó mà ức chế, mơ hồ tản ra một loại ý vị rất là đặc biệt, lại không cách nào hình dung.
Méo, thật là gặp quỷ! Nhất định là ta mở cửa phương thức không đúng, hoặc giả là hôm nay ta ra cửa mang theo đôi mắt giả. Mẹ nó! Từ lúc nào Nghiêu a di đều trở nên tuyệt đại phong hoa như vậy nha! Bảo những cô gái thanh xuân như chúng ta sống thế nào a! Hơn nữa ta lại não rút ra có thoáng trong chớp mắt, cảm thấy khí tràng của nàng thậm chí vượt qua Đại Lâu Nhi, đem cái loại mị hoặc tự nóng mà sinh, thuyết minh đến xuất thần nhập hóa.
Chẳng lẽ đây thật ra là Nghiêu a di giả? Nghiêu a di trước kia đã sớm bị cắt cổ, đây là Đại Lâu Nhi mẹ nàng giả trang? Hoặc là chị nàng? Em nàng? Dì nàng? Nhưng mà… hình như cũng chưa nghe nói qua Đại Lâu Nhi có thân thích a!
"Làm sao? Thấy ta ngươi kinh ngạc lắm sao?" "Nghiêu a di" tự tiếu phi tiếu nhìn ta, rất là nghiền ngẫm nói.
"Ách… Ha… Sao có thể?!" Ta mạnh hít một hơi, rất là cứng ngắc nhìn nàng nói. Không biết tại sao, luôn cảm thấy thanh âm nàng, ngữ khí nàng làm ta có một loại cảm giác bỗng dưng quen thuộc, lại bởi vì cũng coi như từng có mấy lần cùng nàng giao tiếp, liền cũng lười đi suy nghĩ nhiều, ứng phó trước mắt lại nói sau.
"Vậy thì tốt! Ta đã sớm nói, ta nhớ kỹ ngươi yo. Đầu năm nay, người có thể để cho ta nhớ kỹ, không nhiều lắm nha." "Nghiêu a di" nhẹ nhàng nâng lên một tay, chống đầu, hướng về ta sâu kín nói.
"…" Ta có thể cầu ngài quên sao? Sao ta cứ mãi có một loại dự cảm xấu? Cầu ngươi đừng nhìn ta như vậy, có được hay không nha, ta quả thực bị ngươi nhìn rợn cả tóc gáy!
"Vốn dĩ, ngươi là con gái của cố nhân, hiện tại còn là một cây độc đinh trong nhà, ta không nên nổi ý niệm thu ngươi làm đồ đệ, cũng tiện để hắn kéo dài một tia huyết mạch. Nhưng mà, không ngăn được ta càng xem ngươi càng thích nha! Chậc chậc, tính tình này! Vậy mà lại hợp tâm ý ta đến không thể diễn tả được, nếu sớm phát hiện ngươi tính tình như vậy, ta đã sớm đem ngươi bắt đi, cũng sẽ không… Aiz, thật là khó làm à!" "Nghiêu a di" nhìn ta rất là từ ái nói.
Từ ái?! Ta không có hoa mắt đi?! Tuổi tâm linh của ngài bao lớn rồi, mới có thể dùng ánh mắt "từ ái" đến nhìn ta nha! Không muốn thu thì không cần thu a! Ta còn không nhận ngươi thì sao! Ngươi lấy ở đâu nhiều tự tin như vậy! Ngươi không phải là nên trước cùng ta tự giới thiệu mình sao? Bất quá, nói thật, nếu ta có một sư phụ lớn lên như ngươi, ta kỳ thực là không muốn! Không phải kỳ thị đồng bào răng hô, chủ yếu là nhan cẩu thương không dậy nổi nha! Cầu không cay mắt!
"Vốn dĩ ta đã thoái ẩn giang hồ, không muốn lại thu đồ đệ nữa, nhưng mà ngươi xuất hiện, làm ta lại dâng lên ý nguyện này, nếu không phải lần này lão bất tử kia bắt đầu ngấp nghé nhân tuyển đồ đệ của ta, ta không chừng còn phải quan sát ngươi nhiều hơn một chút! Bất quá mà, dù sao cũng đã quyết định muốn thu ngươi làm đồ đệ, thì thôi không cần quan tâm sớm muộn. Ngươi ngay bây giờ cấp ta dập đầu ba cái thật vang, coi như bái ta làm thầy, trở thành quan môn đệ tử của ta! Mấy cái gì lễ bái sư nha cái gì tế thiên, cũng đều miễn đi!" "Nghiêu a di" từ từ ngồi dậy, hơi ngước cằm, làm ra một bộ dáng ngước mắt nhìn xuống chúng sinh nhìn ta, giống như làm bao lớn hy sinh vậy, rất là kiêu ngạo nói.
"…" Ngươi có phải bị ngốc a?! Có người chào hàng như ngươi sao! Cần thiết làm ra một bộ biểu tình "tiện nghi cho ta", dùng lý do sứt sẹo như vậy tới lừa tình ta sao? Còn "lễ bái sư", "tế thiên"? Ta thấy là chưa tỉnh ngủ đi! Chưa tỉnh ngủ, ngươi ngược lại ngủ tiếp a! Ngươi tuyệt đối là suy nghĩ nhiều.
"Hử ~~ làm sao? Chẳng lẽ ngươi còn không muốn?" "Nghiêu a di" hơi kinh ngạc nhìn ta không nhúc nhích chút nào, ngốc lăng lăng hỏi.
Bingo! Đáp đúng rồi! Coi như ngươi thông minh! Ta sống chết muốn chui vào Lưu Ly Cung, làm sao có thể hai mắt bôi đen, tùy tiện tìm người liền bái sư được? Lần đầu tiên của ta phải bảo lưu cho một người Lưu Ly Cung nga! Ách, là lần đầu tiên bái sư!
Ta bĩu môi một cái, cho dù trong lòng còn có một chút xíu sợ hãi, nhưng mà trong vấn đề này ta tuyệt đối phải kiên trì kiên định không dao động lập trường.
"Ngươi nghĩ kỹ chưa nga! Cơ hội này, qua khỏi thôn này, liền không còn cái tiệm này nga!" "Nghiêu a di" hơi cong lên mép, nhìn ta giọng mang hấp dẫn nói.
"…" Đầu năm nay, chẳng lẽ thu đồ đệ đều là như vậy sao? Xem kẻ nào kẻ nấy gấp như khỉ kìa! Ta còn không biết ngươi là ai! Nếu là cái nhân yêu Thái quốc, ta còn lạy cái lông à!
Ta như cũ bộ dáng cao ngạo, nhất định không buông miệng, kỳ thực trong lòng thấp thỏm đến lợi hại. Chỉ sợ nàng một lời không hợp, hóa thân làm sói a!
"Aiz, vậy à ~~ vốn dĩ còn định cho Đại Lâu Nhi thu cái sư muội, cũng để cho nàng từ đây không cần bận rộn như vậy nữa, mọi việc đều có một người đáng tin tới trợ giúp. Aiz… Ai biết người ta lại không muốn a!" "Nghiêu a di" đột nhiên đảo tròng mắt một vòng, thở dài, rất là uể oải nói.
Gì? Đại Lâu Nhi!!!
"Sư phụ!" Ta nghe vậy, lấy đà chạy mấy bước, "phịch" một cái liền quỳ xuống, trượt một đoạn khoảng cách thật dài, cho đến khi trượt tới bên cạnh nàng, kéo tay nàng, nhìn nàng vô cùng chân thành, ngậm nước mắt vui mừng kêu.
Nói xong, "cộp cộp cộp " ba cái liền đem đầu bái xong rồi, cứ như sợ nàng sẽ đổi ý vậy. Xong! Lễ thành, đưa vào động phòng, ấy chết, là kết duyên sư đồ.
"Ha ha ha…" Nhìn ta trước sau phản ứng lớn như vậy, "Nghiêu a di" lại tựa như hết thảy đều như nàng đoán trước, rất là đắc ý cười toe toét, bật cười thẳng đến chảy nước mắt, mới chịu ngưng, ánh mắt sáng quắc nhìn ta, rất là vui vẻ yên tâm sờ đầu ta, kêu: "Hảo đồ nhi!"