Chương 3: Ta sai rồi

Nữ bá vương? Là đang gọi ta sao? Ta mặt đầy mơ hồ nhìn chung quanh, hình như nơi này cũng chỉ có một mình ta ở, không phải ta còn có thể là ai. Cái ngoại hiệu này đúng là lấy thật tùy tiện nha, đáng thương ta tay nhỏ chân teo, lại phải mê muội lương tâm nhận cái danh hiệu thô bạo khí phách như vậy. Được, chỉ cần không phải kêu ta là vương bát nữ (n rùa đen), ta liền cám ơn trời đất, chắp vá một chút cũng được không nên kén chọn!

Ta bĩu môi một cái, không tự chủ được đưa mắt tập trung vào đùi gà trên tay, càng xem, ánh mắt lại càng đăm đăm, tựa hồ có một loại lực lượng thần bí, đầu độc miệng ta đến gần nó, bụng cũng đúng lúc tấu lên khúc nhạc vui sướиɠ, đang mong đợi một thời khắc sắp đến.

Dấu răng dễ thấy trên đùi gà, nhắc nhở ta không nên tới gần, nhưng mà ngặt nỗi, lý trí không biết từ lúc nào đã sớm thoát đi. Miệng ta, theo quỹ tích đã định, hai điểm một đường xích lại gần đùi gà. Trong mắt ta, chỉ còn đùi gà không ngừng phóng đại. Lỗ mũi ta, chỉ có mùi thơm càng ngày càng đậm hơn. Lúc này, ngươi nếu hỏi ta họ gì, ta đoán chừng cũng sẽ không chút do dự trả lời họ "Đùi gà", làm gì còn nhớ nổi thứ khác, không chảy ra nước miếng, đã là vô cùng tốt.

Nhưng mà thế sự thường thường tràn đầy vô hạn chuyển biến, thời điểm ta há to mồm cách đùi gà trong tay chỉ còn chưa đầy một li, tiếng thét chói tai lanh lảnh quen thuộc phá vỡ chân trời, lại lần nữa vang lên, chỉ là lần này, thay thế một chút nội dung tiếng thét —— "Đùi gà là của ta!"

Ta còn chưa kịp tiêu hóa những lời này, liền cảm giác mắt hoa một cái, sau đó liền thấy một đồ vật như dải vải trắng, bao lấy đùi gà trong tay ta, hướng phương xa nhanh chóng bay đi. Mẹ nó! Ta vội vàng ngậm miệng, "ực" một cái nuốt nước miếng, tránh khỏi cảnh tượng xấu hổ nước miếng chảy xuống.

Nhìn tay phải bóng loáng trở nên trống trơn, trong lòng ta không khỏi có một loại cảm giác buồn bã mất mát. Trong miệng trống trơn, trong lòng cũng trống trơn, ngay cả dạ dày đều ê ẩm, đồng thời, trụ trì chùa lục phủ ngũ tạng còn không quên vô cùng ủy khuất lên tiếng tố cáo hành động làm người tức lộn ruột này, ta thật rất muốn niệm một lần đoạn thoại trữ tình lưu danh thiên cổ kia—— Đã từng có một cái đùi gà ở ngay trước mặt ta, nhưng ta không biết quý trọng… Aiz!

(*) Nhái câu thoi ni tiếng trong phim Đi Thoi Tây Du ca Châu Tinh Trì: Đã từng có một tình yêu chân thành ở ngay trước mặt ta nhưng ta không biết quý trọng

Ta ai oán dị thường hướng về phía cửa giương mắt nhìn lên —— ôi chao, "Oppa" lại trở lại rồi, hơn nữa còn mang theo mấy "Đại oppa" thân người vóc dáng càng mảnh khảnh thon dài hơn, biểu diễn trực tiếp tiết mục đôi đũa lệch. Bọn họ cứ như vậy đồng loạt mặc lụa mỏng màu trắng, đứng ở bên trong vầng sáng ảo mộng, chậc chậc, khỏi phải nói bổ mắt bao nhiêu. Éo, "Đại oppa"? Cây đũa cao? Ta mãnh liệt hoàn hồn, lúc này mới ý thức được cái gọi là "Đại oppa", chỉ bất quá cùng ta đứng ngang nhau, còn cái "Oppa" ban đầu kia, rõ ràng chính là bộ dáng con nít a!

Trời nà! Chẳng lẽ trong đầu ta toàn chứa kẹo đường sao? Người lớn trẻ con cũng không phân rõ a? Còn oppa? Thật là con mẹ nó óc hạt dưa, đây rõ ràng là một đám nữ tử xinh đẹp đeo vải màn mà! Vừa nhìn đã thấy sóng lớn mãnh liệt kìa, sao có thể là oppa! Dù có là ở Thái, cũng không gọi oppa như này a! Thật sự là đập chết đầu chó! Ta vậy mà bị trang phục của đứa bé kia đánh lừa, vào trước là chủ cho rằng khi ngồi nàng cao hơn ta, nên chính là cao hơn ta, từng bước một thúc đẩy nhận thức của ta cùng thực tế kém đến 108 ngàn dặm a! Quả nhiên mộng tưởng quá đẫy đà, thực tế quá xương cốt nha, giờ thì xương cốt đều thành tro cốt rồi, tính sao giờ a? Ai bảo vừa rồi mở mắt thoắt cái nhìn ảo mộng như vậy nha! Aiz, trách ta sao, ai bảo trang phục của các nàng quái dị như vậy nha!

Chỉ thấy một nữ tử vải màn dị thường thanh tú, dắt đứa con nít tay cầm đùi gà vừa rồi, cùng mọi người từ từ đi tới chỗ ta. Vừa đi còn vừa nói: "Ồ, nàng thật sự tỉnh lại a! Đáng tiếc sư tỷ cùng An Nhạc Vương phi đều không ở đây, nếu không, chắc có thể làm các nàng cao hứng hơn một chút."

"Hừ! Hạ Thiên sư tỷ, nàng là một người xấu, là nữ bá vương, vừa rồi còn muốn ăn chân gà nướng của ta, ta không thích nàng!" Tiểu hài tử kia dị thường nghiêm túc kiểm tra đùi gà trong tay, mặt khinh bỉ ngẩng đầu, phẫn nộ trợn mắt nhìn ta một cái.

"Ta…" Ta thật sự oan uổng a! Rõ ràng là chính ngươi đem đùi gà ném tới có được hay không! Ta ngay cả đυ.ng miệng một cái cũng chưa đυ.ng được a! Ngươi còn vừa nói vừa nhìn như vậy, cái mặt già của ta thật là ném mất hết a! Mà khoan, cái đùi gà kia của ngươi là đồ chơi chứa công nghệ cao gì sao? Sao ta còn không thấy rõ, đã trở lại trên tay ngươi tinh chuẩn không lệch a? Lại không có chút sai số nào luôn? Ngươi canh giờ chuẩn như vậy làm gì a! Tốt xấu gì cũng để cho ta cắn một ngụm đã nha! Đây rốt cuộc là địa phương quỷ gì a? Lại còn phỉ báng ta, ta muốn tố cáo các ngươi lừa bán người nga!

"Tiểu Hoàn Tử, ta cùng ngươi nói bao nhiêu lần rồi, ngươi hiện tại đều đã là sư thúc người ta, không thể trong mắt chỉ có chân gà nướng a! Trang nghiêm! Trang nghiêm! Có hiểu hay không a!" Nữ tử thanh tú được gọi Hạ Thiên kia, tận tình khuyên bảo hướng về đứa bé kia nói.

"Trong mắt ta rõ ràng vẫn có gà nướng mà." Đứa con nít được gọi Tiểu Hoàn Tử, cúi đầu ngập ngừng nói.

"Hử? Ngươi nói gì?" Hạ Thiên giả vờ uy nghiêm phủi mắt Tiểu Hoàn Tử, hướng về nàng lành lạnh nói, đồng thời cũng không thả chậm bước chân tới gần ta.

"A ha! Hạ Thiên sư tỷ dạy phải, Tiểu Hoàn Tử biết rồi! Nhất định lấy thân làm mẫu mực, trở thành gương sáng cho tất cả sư chất." Tiểu Hoàn Tử soạt một cái nâng đầu lên, đổi vẻ mặt vô tội, hướng về người tên Hạ Thiên bắt đầu bán manh.

Fuck! Vậy cũng được sao?! Quả nhiên ảnh hậu thường xuất thân ngôi sao nhí a!

Các nàng đi tới trước mặt ta, định định nhìn ta. Người tên Hạ Thiên, cầm lên cổ tay ta, yên lặng một chút, sau đó hướng về ta nói: "Ừ, mạch tượng có vẻ cũng không tệ, Giang Ly, ngươi cảm giác thế nào?"

Cái gì? Bán tương (đồng âm)?! Mẹ nó, nơi này chẳng lẽ thật sự là cái loại địa phương bán gì đó?! Ta nên làm cái gì? Ta nên làm cái gì! Giang Ly? Các bà cô yo, các ngươi có phải nhận lầm người a? Các ngươi nếu thật cưỡng bách ta, ta… ta… ta thà chết không theo nha!

Ta không khỏi sít sao nắm cổ áo, cũng không đoái hoài gì việc trên tay có dầu hay không. Nhưng mà, vải màn này vẫn là đặc biệt sạch nha! Các ngươi có phải cố ý không a!

"Ừ? Giang Ly, ngươi làm sao vậy? Có chỗ nào không thoải mái?" Hạ Thiên nhẹ nhàng nhíu nhíu lông mày đẹp, mặt lo lắng hỏi.

"Cái kia, ta nghĩ các ngươi nhận lầm người rồi, ta không tên Giang Ly, ta tên Văn Hương, ta ngủ nhầm giường, các ngươi để ta đi đi!" Ta hung hăng nuốt nước miếng một cái, ở trong lòng không ngừng cổ động bản thân, sau đó mặt nhát nhát nhìn nàng nói.

Cũng không nghĩ, bởi vì những lời này, đem tất cả các nàng đều chấn kinh đến tột đỉnh. Hồi lâu, Hạ Thiên mới hoàn hồn lại, vẫn nói: "Chẳng lẽ là bị bệnh mất trí? Nghe nói người bị bệnh mất trí, phải không ngừng dùng một mảnh gỗ đập vào đầu hoặc là cho thuốc mạnh ra sức lăn lộn mới có thể khôi phục." Nói xong, một đám người ánh mắt lấp lánh nhìn ta, ta bỗng dưng cảm giác có một chút khí tức nguy hiểm.

Ta… Ngươi nghe ai nói nha! Quả nhiên cái gì thanh tú xinh đẹp đều là mây bay, đều không có nghĩa là người này sẽ có phẩm chất ôn nhu hiền lành, đám chó sói khoác da dê các ngươi! Ai nha má ơi! Đại tỷ, ta sai rồi, ta sợ ngươi không được sao! Cầu xin ngài, đừng nghĩ cách lăn lộn ta được không? Đừng nói là kêu Giang Ly, cho dù kêu ta Giang Nhất Yến cũng được a!

Ta không khỏi rất không cốt khí bị kinh sợ, cũng không nghĩ chính là từ giờ trở đi, mở ra cánh cửa lớn để ta về sau tự mình cất cánh, giải phóng thiên tính trong một nhân sinh hoàn toàn khác…