Chương 1: Tiền trần vãng sự

Ta tên là Văn Hương, là văn hương trong "văn hương thức nữ nhân", mà không phải văn hương tiêu diệt côn trùng "nhang chống muỗi", tuy rằng ý nghĩa của hai từ này bắc tám cây sào tre đều đánh không tới nhau, nhưng mà ngặt nỗi phát âm giống nhau, ta cũng không khỏi cứ gặp người liền phải kiên nhẫn không phiền giải thích một lần sự khác nhau giữa hai từ này.

Ta năm nay 21 tuổi, là một manh muội tử vừa nhìn qua đã biết, chính là cái loại bé ngoan tiêu chuẩn thế kỷ 21 "học tập cho giỏi ngày ngày hướng lên". Từ nhỏ đến lớn, đều không làm chuyện gì xấu, ách, có lẽ đã từng có một chút ý tưởng, nhưng cũng không thật sự chuyển thành hành động, trước nay đều là quy củ, chuyện làm nhiều nhất chính là đỡ bà già băng qua đường, mang bạn nhỏ đi tìm mẹ.

Mẫu thượng đại nhân nói, thời điểm đi đường phải nhớ chậm rãi, thời điểm ăn cơm phải nhai kỹ nuốt chậm, thời điểm nói chuyện càng phải lời nói ôn tồn nhỏ nhẹ, thời điểm học tập còn phải chú tâm dồn chí…

Ta mỗi một hạng mục đều dựa theo nàng nói để làm, hơn nữa gắng đạt tới hoàn mỹ, quả thực chính là lấy sinh mệnh ra để diễn tả trong truyền thuyết. Cho nên, ở rất nhiều phương diện, ta chính là "con nhà người ta" —— học giỏi, tính cách hảo, dáng dấp hảo. Thậm chí vì để duy trì hình ảnh ngoan ngoãn này, ta lớn như vậy rồi, cùng người khác phái ngay cả cái tay nhỏ bé cũng chưa từng dắt lấy, chớ nói chi là yêu đương.

Nhưng trên thực tế, dưới cái xác bé ngoan, ta cũng có một trái tim không an phận. Trời mới biết, ta thống hận bao nhiêu bộ dáng ngoan ngoãn hiện nay của mình, ta vô cùng muốn vặt lấy cái mũ "con nhà người ta" này, hung hăng ném xuống đất ói hai bãi nước miếng đồng thời đạp lên hai chân, người nào thích thì cầm đi!

Trong cuộc sống, ta không chỉ một lần muốn bỏ gánh cút xéo, sau đó tận tình buông thả bản thân, giải phóng thiên tính, hưởng thụ cuộc sống, thuận tiện gào to một tiếng: Chạy đi! Thiếu niên!

Nhưng mà, nhưng mà không có cái rắm gì dùng! Khốn nỗi trên lưng luôn có hai tòa Ngũ Chỉ Sơn, mặc cho ta nhảy bắn hăng đến mấy, cũng vẫn không trốn thoát khỏi lòng bàn tay của bọn họ. Không phải không thể, mà là không muốn, không muốn nhìn thấy ánh mắt thất vọng cực kỳ của bọn họ, không muốn phụ lòng hy vọng tha thiết của bọn họ.

Có lẽ, ngươi sẽ đối ta khịt mũi coi thường. Nhưng mà, ngươi nếu cũng giống ta, từ vườn trẻ đến đại học đều ở cùng một thành phố, hơn nữa còn đều ở dưới mí mắt cha mẹ thử một chút, đến lúc đó xem ngươi còn cười được không!

Cho nên, ta dứt khoát vứt bỏ vùng vẫy, nhận mệnh đi làm tốt bé ngoan trong mắt người khác, đem chức vụ "con nhà người ta" làm càng thêm trời giận người oán. Đồng thời cũng không quên cấp bản thân âm thầm dành dụm chút khí lực, liền mong đợi ngày nào đó rời khỏi tầm mắt của hai ngọn Ngũ Chỉ Sơn, có thể khôi phục bản tính, phấn khởi truy đuổi, sau đó vượt qua những thiếu niên đang chạy băng băng ngoài kia.

Đến khi ta thật vất vả thử thực hiện tâm nguyện, chạy tới công tác ở địa phương không nhìn thấy được nhóm 'núi lớn' kia, nhưng thời gian nhàn rỗi còn chưa hưởng thụ được mấy ngày, liền gặp phải "lễ thất tịch lãng mạn" mỗi năm một lần.

Vốn dĩ mà, lễ thất tịch mỗi năm đều cùng vạn năm độc thân cẩu ta đây, không có nửa mao tiền quan hệ, ta tối đa chỉ ở trong lòng chua chua mà trôi qua, mua cho mình hộp sô cô la nguyên vị ăn một chút, muốn đắng chết bản thân. Aiz, không có biện pháp nha, hào quang "con nhà người ta", dưới ánh nhìn chằm chằm của nhóm 'núi lớn', thật sự là quá mạnh mẽ, bao giờ cũng khiến cho nhóm hoa đào chùn bước a!

Nhưng mà, đăng đăng đăng đăng! Năm nay lễ thất tịch đầu tiên sau khi rời khỏi nhóm 'núi lớn', lại có sư huynh buổi tối hẹn ta đi bờ sông ngắm cảnh! Ta trong nháy mắt cảm động lệ nóng doanh tròng. 21 năm a! Ta thật không dễ dàng! Ta tức thì cảm giác tiền đồ sáng lạng, dường như cái ngày vạn năm độc thân cẩu thoát độc thân đã cách không còn xa a! Oa ha ha! Thật đúng là cây dịch chuyển chết, người dịch chuyển sống, không đổi chỗ sống thế nào được, thành phố trước kia quả nhiên cùng ta không hợp bát tự, bất lợi cho ta phát triển, vẫn là địa phương mới tốt nha! Vừa đến, đã khác rồi a! Oa ha ha! Ta, ở chỗ này, chờ ngươi trở lại a, chờ ngươi trở lại, đi xem hoa đào nở…

Đêm lạnh như nước, ở dưới trời sao rực rỡ, ta còn chưa kịp cùng sư huynh đẹp trai bức người phát sinh chút gì, sư huynh đã bị một con muỗi tập kích tròng mắt. Ta noi theo tinh thần dâng hiến mọi người vì ta, ta vì mọi người, xung phong nhận việc giúp sư huynh đi thổi mắt.

Thời điểm miệng ta, cách mắt sư huynh chỉ còn không tới 1cm, ta thậm chí đều ngửi thấy hơi thở hương thảo mộc dễ ngửi trên người sư huynh, trái tim nhỏ của ta cũng không tự chủ được ở nơi đó "bùm bùm" nhảy sung sướиɠ, còn chưa kịp thổi một hơi, bốn phía liền vang lên một trận tiếng vang "đùng đoàng" "đôm đốp".

Vì vậy, ta tuôn ra câu thô tục đầu tiên trong đời—— "Mẹ kiếp!"

"Ai vậy a! Thật là!" Sư huynh nước mắt rào rào nói.

Thật không biết là nơi nào chui ra tên trời đánh khốn kiếp! Không có việc gì hơn nửa đêm chạy tới ném pháo chúng ta, lại còn một trận loạn ném nhiều lần! Thân hình lả lướt nhanh nhẹn thoáng vụt qua kia, nhìn đã biết là già đời, tuyệt đối không phải đứa trẻ trâu nào! Méo, đầu năm nay còn có người lớn chơi ném pháo nha? Thật là đủ dị hợm a! Ta thật không nhớ rõ, ta có đắc tội kẻ nào kỳ dị như vậy không nha! Ta tới cái thành phố này cũng không bao lâu, đường phố còn không nhớ hết, đi đâu kết cái thù này a! Thật là gặp quỷ! Hoàn hảo không phải tạt a xít, nếu không ta đi nơi nào khóc a ta! Hu hu ~~ thành phố quá nguy hiểm, ta muốn trở về nông thôn!

Đáng thương ta và sư huynh, cả người bị vẩy cho kinh hãi, nước mắt của một người cùng nửa kẻ mù vẫn còn đang chảy không ngừng, chúng ta rớt xuống rìa sông nhỏ nhốn nha nhốn nháo, không được cẩn thận ngắm phong cảnh thì thôi đi, còn miễn phí một trận phiêu lưu. Trời nà! Chúng ta đều không biết bơi a! Lẽ nào ta cùng tòa thành thị này cũng không hợp bát tự sao? Chúng ta còn có thể vui vẻ chơi đùa không?!

Có lẽ là bị câu thô tục vô cùng không phù hợp hình ảnh của ta làm kinh sợ, có lẽ là bị động tác dũng mãnh ở dưới nước của ta dọa sợ, có lẽ là cảm thấy cùng ta bát tự không hợp số mạng xung khắc… Dù sao sau ngày đó, ta và sư huynh liền cũng không có liên lạc nữa. Trời thương thay a! Đóa hoa đầu tiên trong 21 năm qua của ta, còn chưa kịp nở rộ, đã bị một trận pháo ném nổ cho không có, ta thật là khóc không ra nước mắt a. Ngàn vạn lần đừng để ta bắt được tên đầu têu, nếu không, ta không dám cam đoan, ta có đem hắn ăn tươi nuốt sống hay không nha!

Vì vậy, ta hóa đau buồn phẫn nộ thành động lực, yên lặng bùng nổ tiểu vũ trụ, luôn luôn ngầm tra minh xét muốn biết rõ, tối hôm đó tên trời đánh khốn kiếp kia rốt cuộc là kẻ nào! Nhưng mà, mặc cho ta thăm dò thế nào, cũng vẫn không tìm được bất kỳ dấu vết gì. Chỉ nghe nói, có một nhân viên công ty cách vách, cũng trong tối hôm đó về nhà không biết nguyên nhân gì, hôn mê ngã xuống bờ sông nhỏ kia. Ừ, xem ra phong thủy con sông nhỏ này, quả thật không lành a!

Thời gian chớp mắt lại đi qua một năm, lễ thất tịch năm nay, ta vô cùng oán niệm một mình đi trên bờ sông nhỏ "huyền huyễn" này, cũng không có cái gọi là hoa đào nữa. Ta cúi đầu yên lặng đi, mới vừa nhấc mắt, liền thấy phía trước xuất hiện một mảng lớn ánh sáng trắng, dị thường nhức mắt, loáng thoáng, tựa như nhìn thấy một huyễn ảnh long phượng lẫn nhau truy đuổi vui đùa.

Ôi thần linh ơi! Sẽ không phải là UFO đi! Hoặc giả là thần tiên? Aladin và cây đèn thần? Oppa đến từ các vì sao?

Ta ôm tâm tình dị thường kích động, từ từ hướng đến nguồn sáng, sau khi đợi mắt thích ứng với phần ánh sáng này, đập vào mắt chính là một nữ tử cổ trang bạch y đẹp đến bạo tạc, mọi cử động của nàng cao nhã ung dung, thắng qua hết thảy thục nữ danh tiếng mà ta từng thấy, nàng cứ như vậy ôn nhu đứng ở nơi đó, hư ảnh long phượng vui đùa vờn quanh, hướng về người trước mặt nàng nhoẻn miệng cười, cũng nhẹ nhàng mở miệng nói gì đó.

Sặc! Cái này mà cũng có thể để cho người ta nhanh chân giành trước sao! Ta một chút cũng không thể trễ nãi a! Thời điểm ta còn chưa kịp lên tiếng cảm thán, liền cảm giác một đạo bạch quang nhoáng qua trước mắt, ta cứ như vậy mạc danh kỳ diệu mất đi tri giác.Sư Tỷ, Muốn Nhang Muỗi Không? - Chương 1: Tiền trần vãng sự

———

Đã ai nhận ra bạn trẻ Văn Hương xuất hiện ở đâu trong tiền truyện Kỳ thực không phải ta muốn biến cong chưa? ∑d(°∀°d)