Chương 45.

Trong lúc nhất thời, Ngụy Ân Bái không biết phải làm sao, có nên vào trong cứu đại sư tỷ không? Võ công của cô và Tống Khả đều đã bị tam sư tỷ phong ấn rồi, giờ mà liều lĩnh xông vào thì ngay cả đại sư tỷ cũng không cứu được, nhưng trước mắt phải làm sao đây? Mắt thấy tam sư tỷ biếи ŧɦái kia đang cầm kiếm đẩy từng xiêm áo trên người đại sư tỷ ra.

Tuy rằng Tống Khả che mắt, nhưng vẫn không yên lòng mà nhìn thấy hết những chuyện trước mắt, y nôn nóng đến mức dậm chân, kéo Ngụy Ân Bái qua, hoảng loạn nói: "Tỷ mau nghĩ cách gì đi!”

“Ta có thể làm gì được chứ?” Lúc này đầu óc của Ngụy Ân Bái đã trở nên mơ hồ, cô không nghĩ ra được cách gì cả, đầu óc của cô cũng không còn linh hoạt, nhưng vẫn nhẹ giọng quát mắng: "Đệ quay lưng lại cho ta, nhìn cái gì mà nhìn!" Tống Khả bị nàng gầm cho một tiếng, lúc này mới vội vàng xoay người lại.

“Ngươi muốn làm gì?" Chỉ nghe thấy giọng nói có phần bất an của đại sư tỷ.

“Ta muốn làm gì? Ta cũng không biết ta muốn làm gì... " Hai mắt của Lâm Vọng Túc đỏ bừng lên, giống như là đã mất trí. Lâm Vọng Túc cúi người, kề sát vào má của đại sư tỷ, đại sư tỷ không thể động đậy được, buộc lòng phải để mặc cho nàng ta dán vào, Du Tử Ý chịu đựng sự chán ghét trong lòng, tức giận mắng: "Ngươi cút ngay cho ta.”

Mắt thấy Lâm Vọng Túc sắp hôn đại sư tỷ, mà đại sư tỷ thì giữ dáng vẻ chịu nhục chứ không chịu khuất phục, một người kiên cường và dũng cảm như vậy, hốc mắt kia cũng đã ngấn nước rồi. Đầu óc Ngụy Ân Bái trống rỗng, nhưng chứng kiến một cảnh tượng tồi tệ khiến người ta cảm thấy khó chịu kia, thì cô đã không thể cân nhắc được lợi hại, phân tích được an nguy, chỉ còn lại cái đầu đang nóng lên, đẩy cánh cửa bí mật kia rồi lao ra ngoài. Cô đứng chắn ở cạnh đại sư tỷ, đẩy mạnh Lâm Vọng Túc ra: "Ngươi có biết xấu hổ hay không vậy? Ngươi thân là nữ nhân nhà gia giáo, sao lại làm ra loại chuyện hạ lưu như vậy?

Ngụy Ân Bái che chở đại sư tỷ ở phía sau, tâm trạng của đại sư tỷ và Lâm Vọng Túc đều đang trong lúc quyết liệt, lại bị Ngụy Ân Bái không biết từ đâu lao ra như vậy, xông pha đi đầu chính là sự kinh ngạc và phẫn nộ của Lâm Vọng Túc: "Ngươi??? Ngươi từ đâu ra???”

Một lần nữa quay đầu nhìn lại thì thấy tiểu sư đệ Tống Khả không biết từ lúc nào cũng đã đi ra từ cánh cửa bí mật, y không để ý đến Lâm Vọng Túc mà ném thẳng đan dược trong tay cho vào miệng Ngụy Ân Bái và đại sư tỷ, trong nháy mắt đại sư tỷ đã biết mà nuốt xuống, chỉ có Ngụy Ân Bái không rõ nguyên nhân, còn muốn hỏi đây là cái gì? Nhưng cũng chỉ suy tư hai ba giây, lúc Lâm Vọng Túc tiến lên bóp cằm cô thì cô đã nuốt xuống rồi.

Lâm Vọng Túc tức giận trừng mắt nhìn Tống Khả: "Ngươi??? Làm sao ngươi biết ta để giải dược ở trên người???”

Tống Khả nhún nhún vai, cười nhạt nói: "Ta cũng không biết, chỉ là thử một lần thôi. Ta nói này tam sư tỷ thói quen nhiều năm như vậy mà cũng không thay đổi, ngươi chẳng bao giờ tin tưởng ai cả chỉ tin chính mình, cho nên thứ quan trọng như vậy dĩ nhiên ngươi sẽ không yên tâm đặt ở nơi nào khác, chỉ có thể giữ bên người.”

Không bao lâu sau thuốc đã có tác dụng, nhân lúc Lâm Vọng Túc đang hồn bay phách lạc, Ngụy Ân Bái vội vàng cởi trói cho đại sư tỷ, y phục của đại sư tỷ đã bị nữ nhân kia làm cho xốc xếch, sự nhục nhã khi bị làm nhục ngay trước mặt mọi người cuốn qua toàn thân đại sư tỷ, nàng quay lưng lại đối mặt với Ngụy Ân Bái, sửa sang lại y phục.

Việc này làm cho Ngụy Ân Bái có hơi mắc cỡ, nhưng hoàn cảnh hiện tại không cho phép cô xấu hổ, đại sư tỷ buộc chắc y phục lại, sau đó đi tới trước mặt Lâm Vọng Túc, một tiếng "Chát" là một cái tát vang dội, một tiếng này giòn giã đến mức làm cho cả phòng chấn động, quá mức yên tĩnh, có lẽ chỉ có mỗi vẻ mặt của Lâm Vọng Túc là không có quá nhiều sự kinh ngạc, nàng ta chỉ cười, cũng muốn đánh trả nhưng công lực của đại sư tỷ đã khôi phục rồi, nàng ta sao có thể là đối thủ, đại sư tỷ nắm lấy cổ tay của nàng ta, chỉ thấy nàng ta đau đến mức nhíu chặt mày lại, quả thật là đau dữ dội.

Tống Khả thấy tình hình như vậy thì có hơi khó xử, bèn tiến lên khuyên ngăn: "Đại sư tỷ… Mặc dù tội của tam sư tỷ không thể tha, nhưng chuyện này... Dù sao đây cũng là Hoài Vương phủ..." Tâm tình của Tống Khả có hơi phức tạp mà nhìn Lâm Vọng Túc mấy lần.

Tuy rằng ở trong mắt tiểu sư muội y là fan CP não tàn, từ tận đáy lòng mà nói thì y dĩ nhiên thân thiết với đại sư tỷ và tiểu sư muội hơn một chút, nhưng theo y, khi còn nhỏ tam sư tỷ đối xử với mình cũng không tệ, trừ việc tính cách có hơi cực đoan ra thì cũng không phải là người xấu, cho nên vào lúc đầu khi gặp lại tam sư tỷ, y vẫn có hơi kích động.

Ai mà ngờ bọn họ là đồng môn nhiều năm như vậy, còn ở ngay bên cạnh nhau, lại có thể xảy ra tình cảm rối ren như vậy? Y đúng là một kẻ ngốc.

Đại sư tỷ dường như muốn bóp nát cổ tay của Lâm Vọng Túc. Ngụy Ân Bái cũng tiến lên, cô không dám khuyên nhiều, qua thời gian chung sống cô đã hiểu rất rõ tính tình của đại sư tỷ, đơn giản là cái kiểu càng khuyên càng nóng, hơn nữa vị tam sư tỷ này cũng thật là quá đáng, làm sao có thể ép người khác phục tùng như vậy được chứ? Vả lại, dưa hái xanh thì sao ngọt được? Nhưng Tống Khả nói không sai, dù sao đây cũng là lãnh thổ của người khác.

Cũng may là cuối cùng đại sư tỷ cũng bỏ cổ tay của Lâm Vọng Túc ra, không nói thêm một chữ nào, cũng không thèm liếc mắt nhìn Lâm Vọng Túc một cái đã xoay người rời đi.

Ngụy Ân Bái vội vàng đuổi theo, trước khi đi còn liếc nhìn Lâm Vọng Túc, trong ánh mắt Lâm Vọng Túc chứa đầy sự tuyệt vọng và căm hận nhưng lại xen lẫn chút không nỡ. Trong khoảnh khắc đó, Ngụy Ân Bái cảm thấy Lâm Vọng Túc có hơi đáng thương.

Ngụy Ân Bái đi theo sau đại sư tỷ, cũng không dám nói một lời nào, cứ như vậy mà đi ra khỏi phủ Hoài Vương, hai người cứ yên lặng đi như vậy, không biết qua bao lâu, lúc này đại sư tỷ mới dừng lại, quay đầu lại hỏi khẽ: Sư đệ đâu?