Đại sư tỷ bị trói lại rồi trực tiếp đưa đến khuê phòng của Lâm Vọng Túc, Ngụy Ân Bái và Tống Khả bị nhốt trong cùng một gian phòng, Tống Khả lo lắng đến mức liên tục lặp đi lặp lại: "Tam sư tỷ sẽ không làm gì đại sư tỷ chứ? A? Tỷ nghĩ cách gì đi? Tỷ không sốt ruột sao?" Tống Khả đã mất hết lý trí.
“Ta sốt ruột chứ nhưng sốt ruột đến mấy cũng không cần xoay vòng như vậy, đệ đừng xoay nữa, đệ xoay nhiều đến mức ta choáng váng đầu, vẫn nên nghĩ bây giờ nên làm như thế nào đi." Lúc này Ngụy Ân Bái lý trí hơn Tiểu sư đệ một chút.
“Tỷ ấy sẽ không gϊếŧ đại sư tỷ chứ?" Đầu óc Tống Khả bình tĩnh hơn một chút.
“Không đến mức đó đâu, cũng đâu có huyết hải thâm thù gì đến mức muốn lấy mạng của đại sư tỷ." Ngụy Ân Bái cảm thấy đầu óc của tam sư tỷ này chẳng bình thường chút nào: "Tìm người giúp đỡ? Có thể tìm ai đây? Nơi này cách Linh Sơn xa như vậy nếu dựa vào sư phụ thì cũng không đáng tin cho lắm, hay là gửi bồ cầu truyền thư cho nhị sư huynh?”
“Không biết sẽ đợi đến lúc nào nữa." Tống Khả gấp đến mức hốc mắt đỏ lên.
“Vậy có thể làm sao bây giờ? Không phải tỷ có thể nhìn và nghe được sao? Tỷ nhìn vào phòng bên cạnh của Lâm Vọng Túc thử xem, nhìn xem nàng ta đang giở trò gì, đối xử với đại sư tỷ như thế nào, biết người biết ta, mới có thể tính được bước tiếp theo làm như thế nào.”
"Công lực của ta đều bị độc dược của tam sư tỷ phong ấn rồi, thấy thế nào nghe thế nào???" Là do bọn họ quá lơ là, tam sư tỷ rất giỏi dùng độc.
“Quả thật nàng ta là một “Độc Phụ” danh xứng với thực mà.” Ngụy Ân Bái không khỏi cảm thán, lần này thì xong rồi, công lực gì cũng không thi triển được, cái gì cũng không làm được, Ngụy Ân Bái ngã xuống trên ghế, cắn ngón tay.
Ở bên cạnh, trong khuê phòng của Lâm Vọng Túc, hai tay hai chân của đại sư tỷ đều bị trói và đè chặt ở trên ghế, trong tay của Lâm Vọng Túc đang phe phẩy một cái quạt giấy, cái quạt giấy đó tỏa ra một mùi hương thoang thoảng, đại sư tỷ muốn nín thở nhưng công lực đã bị áp chế nên không nín thở được bao lâu cả, Lâm Vọng Túc xoay người ngồi xuống giường, tạm thời để quạt giấy sang một bên, an ủi nói: "Đừng phí sức nữa.”
“Lâm Vọng Túc, khi ngươi học ở Linh Sơn toàn bộ thời gian khổ cực đó đều trải qua cùng sư huynh và sư muội đồng môn, sao ngươi lại làm như thế." Du Tử Ý nhìn về phía nàng ta một cách hung dữ, ánh mắt trừng đến mức sắp chảy máu đến nơi.
"A~ Có vẻ như các tỷ rất kinh ngạc như thể đây là lần đầu tiên ta làm như vậy." Lâm Vọng Túc cười lạnh nói: "Không phải năm ấy bởi vì ta hạ độc tỷ và tiểu sư muội nên mới bị sư phụ trục xuất khỏi sư môn sao? Sao tất cả mọi người lại không nhớ rõ chứ, chẳng lẽ tỷ và tiểu sư muội đều mất trí nhớ sao?” Lâm Vọng Túc đột nhiên nở một nụ cười.
“Ta vẫn không muốn tin là ngươi cố ý." Du Tử Ý lắc đầu một cách đau đớn, "Tình nghĩa đồng môn mười mấy năm…”
"Tỷ cũng biết tình nghĩa mười mấy năm sao?" Lâm Vọng Túc giống như bị chọc giận mà một mình đi tới trước người Du Tử Ý, dùng một tay nắm chặt cằm của Du Tử Ý: "Mười mấy năm cho tới tận bây giờ trong mắt tỷ đều không có ta, ta đường đường là Hoàng Tuyền quận chúa rốt cuộc có điểm nào kém hơn nha đầu tóc vàng không biết sư phụ nhặt ở trong đất nào về kia??" Lâm Vọng Túc nói xong liền trở nên thờ ơ giống như oán hận mười mấy năm qua đã trút bỏ hết.
Dường như Du Tử Ý không hiểu nàng ta đang nói gì mà kinh ngạc nhìn nàng ta.
Ở sau cửa đá, Ngụy Ân Bái không kiềm chế được mà muốn lao ra ngoài, chất vấn cho rõ ràng, sao mình lại được nhặt từ trong đất về chứ? Tống Khả vội kéo cô lại, bảo cô hãy bình tĩnh đừng quá nóng nảy.