Ngụy Ân Bái ở tận Xa Quốc không hề hay biết rằng thân xác của cô ở thời hiện đại đã tỉnh lại, mà còn "động chân động tay" với quản lý Uông của cô nữa. Phái Linh Sơn quả thật là ai cũng thừa hưởng những điểm yếu của phái, Ngụy Ân Bái hiện tại đang bị tam sư tỷ quận chúa bất ngờ xuất hiện làm cho rối rắm. Tam sư tỷ, sau khi nghe về mục đích của chuyến đi này, nhất quyết đòi đi cùng đến Quỳ Hoa Cốc, đại sư tỷ tất nhiên không đồng ý, Ngụy Ân Bái kéo tiểu sư đệ qua một bên, hỏi về mối hiềm khích giữa đại sư tỷ và tam sư tỷ, tiểu sư đệ với vẻ mặt cam chịu, mới đáp: "Còn chưa rõ sao? Tam sư tỷ thích tỷ đấy, đại sư tỷ làm sao có thể vui vẻ với nàng ta được?"
"Hả??? Ta quyến rũ đến vậy sao??" Ngụy Ân Bái bất giác sờ mặt mình, gương mặt này xem ra cũng khá là đào hoa.
"Bây giờ thì không, nhưng trước đây tỷ rất được yêu thích." Tống Khả nói thật. Ngày xưa tiểu sư tỷ, ngoan ngoãn, hoạt bát, đáng yêu, không giống như bây giờ... thô lỗ. Nhưng Tống Khả, với tâm lý của một fan CP, vẫn luôn thiên vị tiểu sư tỷ, y chỉ nghĩ rằng, sau khi tiểu sư tỷ mắc bệnh nên tính cách mới thay đổi, khi đến Quỳ Hoa Cốc, mọi chuyện sẽ lại ổn thôi.
"Vậy sao? Thẩm Thanh Hòa tốt đến mức nào chứ? Ta kém ở chỗ nào?" Ngụy Ân Bái không phục, lập tức hỏi.
Tống Khả lờ cô đi, chỉ nghĩ rằng cô lại phát bệnh, Thẩm Thanh Hòa chẳng phải chính là cô sao? Tống Khả định bỏ đi, nhưng lại bị Ngụy Ân Bái kéo lại, cô hỏi: "Vậy tại sao Thẩm Thanh Hòa và đại sư tỷ mà không phải tam sư tỷ? Tam sư tỷ chẳng phải là quận chúa, nhà lớn, tiền nhiều sao..."
"Vậy bây giờ tỷ đi theo tam sư tỷ đi!" Tống Khả tức giận, không ngờ lại gặp phải chuyện chính nhân vật chính tự tay phá CP của mình thế này.
"Quay lại!!! Ta chỉ là mất trí nhớ, muốn hỏi có chuyện gì xảy ra?" Ngụy Ân Bái kéo y lại, đại sư tỷ cái gì cũng tốt, chỉ có tính khí là không được ổn lắm, nên không làm gương được, khiến bây giờ ngay cả tiểu sư đệ hiền lành nhất cũng dễ dàng giận dỗi bỏ đi, nhưng nghĩ lại, sư phụ của họ cũng không tốt hơn là bao, nên bỏ qua, không thể đổ hết lỗi lên đầu đại sư tỷ được.
Tiểu sư đệ dễ mềm lòng, nghe Ngụy Ân Bái nói vậy, cơn giận cũng nhanh chóng tan biến. Cuối cùng, y lại ngồi xuống, Ngụy Ân Bái rót trà cho y, trong lòng thầm nghĩ, nếu đại sư tỷ cũng dễ dỗ như vậy thì tốt biết mấy.
"Từ nhỏ, tỷ đã thích quấn lấy đại sư tỷ, tam sư tỷ khi còn bé thường xuyên đánh tỷ."
"Thật sao? Thế sao sau này nàng ta lại thích ta? Yêu gϊếŧ lẫn nhau à?"
"Phùi, tỷ ta có vấn đề, tỷ ta chỉ thích tranh giành với đại sư tỷ thôi, đại sư tỷ thích gì, tỷ ta đều muốn, tỷ nghĩ tỷ ta thật lòng thích tỷ sao? Không phải đâu, tỷ ta thích tỷ chỉ vì đại sư tỷ thích tỷ, nếu đại sư tỷ thích một hòn đá, tỷ ta cũng sẽ thích hòn đá đó!"
Ngụy Ân Bái rụi cổ lại: "Thật vậy sao? Bệnh đến mức đó à? Hay là ngươi bịa chuyện?" Ngụy Ân Bái ở thời hiện đại cũng đã từng tiếp xúc với một số fan CP của giới giải trí, sự cuồng nhiệt của họ rất đáng sợ, không biết tiểu sư đệ có thể lý trí hơn chút nào không: "Nhưng sao ta cảm thấy ngươi đang mắng ta vậy?"
"Không, ta chỉ đưa ra ví dụ thôi."
"Vậy theo lời ngươi, tam sư tỷ thực sự thích không phải ta, mà là đại sư tỷ???? Đại sư tỷ thích thứ gì, nàng ta đều muốn giành lấy, vậy chẳng phải vấn đề chính nằm ở đại sư tỷ sao??" Ngụy Ân Bái vừa nhai hạt dưa vừa nhả vỏ.
Tống Khả chỉ biết thở dài rồi uống trà. Dù sao thì tư duy của tiểu sư tỷ cũng không ai theo kịp. Giờ cô nói gì, Tống Khả cũng đành chấp nhận. Chuyện hoang đường như vậy sao có thể xảy ra được: "Nếu tam sư tỷ thích đại sư tỷ, ta sẽ tháo đầu mình xuống cho tỷ."
"Quân tử nhất ngôn."
"Tứ mã nan truy."
Khi hai người còn đang mải mê đánh cược, một binh sĩ bước vào, Ngụy Ân Bái và Tống Khả hoảng hốt đứng bật dậy, Ngụy Ân Bái là người đầu tiên nhận thua, nói: “Chúng ta có nói là sẽ đi đâu đâu, ngươi... ngươi là ai... định làm gì ???”
“Các ngươi ngồi đây vui vẻ nhỉ, chi bằng cứ ở lại đây luôn, đừng có mà đi Quỳ Hoa Cốc nữa, ta thấy việc muội có nhớ lại quá khứ hay không, cũng chẳng còn quan trọng nữa.”