“Ngụy Ân Bái” cưỡng chế nhào vào trong lòng mình, vậy mình cũng chỉ đành ôm cô rồi kiên nhẫn dỗ dành: “Sư tỷ nào thế?”
“Sư tỷ, đây là nơi nào vậy? Ta tìm tỷ lâu lắm rồi nhưng không thấy tỷ, lòng ta lo lắng quá, ta cũng không tìm thấy đường về nhà nữa.” Thẩm Thanh Hòa nức nở nói, nói một hồi nàng ấy hơi xúc động, thế mà lại ở ngay trên đường lớn kia, nâng mặt Uông Lộ, muốn ghé sát môi vào.
“Ui ui ui, chuyện gì đây? Này... Đây là muốn làm gì thế???” Hành động này của “Ngụy Ân Bái” thực sự dọa Uông Lộ hết hồn, Uông Lộ nhìn người bên cạnh, sau đó phát hiện đã có không ít người nhìn chằm chằm họ, Uông Lộ xấu hổ đến đỏ mặt lên.
“Ta nhớ tỷ, ta cảm thấy mình đã không gặp tỷ lâu lắm rồi, tỷ không nhớ ta sao?” Thẩm Thanh Hòa hơi khó chịu, vì sao sư tỷ phải đẩy mình ra chứ.
“Cô đây là...” Uông Lộ lui về sau, cô ấy thực sự có hơi không hiểu, “Ngụy Ân Bái” Đây bị sao vậy? Sao cô ấy có thể hôn mình ở ngoài đường chứ?
Không phải, thực ra cũng chẳng phải chuyện trên đường lớn, không ở trên đường lớn cũng đâu thể hôn đâu. Chính mình không phải les, “Ngụy Ân Bái” cũng đâu phải, không lẽ “Ngụy Ân Bái” là les à?
Trước giờ có nghe nàng ấy nói về điều này bao giờ đâu?? Uông Lộ quá rối, đối với những lời “Ngụy Ân Bái” nói với mình, cô ấy cũng cảm thấy có hơi không đúng lắm.
“Cô? Cô bị sao vậy? Sao tôi có thể hôn cô chứ?” Uông Lộ nói năng hơi lộn xộn.
“Ta... Ta nhớ tỷ mà.” Thẩm Thanh Hòa hơi khó hiểu.
Uông Lộ càng cảm thấy có gì đó không đúng, thấy “Ngụy Ân Bái” cũng không có động tác gì khác nên một tay kéo cô qua, tay kia gọi điện thoại cho má Ngụy: “Alo, dì Lý ạ, con là Uông Lộ, Ngụy Ân Bái mặc quần áo bệnh nhân mà sao lại xuất viện rồi? Cô ấy tỉnh lại lúc nào vậy ạ? A? Dì đừng nóng vội, bọn con? Thôi bỏ đi, con mang cô ấy về vậy.”
Uông Lộ cúp điện thoại, lúc này mới hỏi “Ngụy Ân Bái”: “Sao lại chạy ra khỏi bệnh viện? Còn vào lúc nửa đêm nữa chứ? Mẹ nó, người nhà cô sắp bị hù chết rồi.”
“Sư tỷ, chúng ta về Linh Sơn đi, nơi này, ta hơi sợ.” Thẩm Thanh Hòa sợ hãi nắm lấy ống tay áo của Uông Lộ.
“Sư tỷ nào, Linh Sơn nào, cô đang nói cái gì vậy?” Uông Lộ thực sự không rõ, nhưng cô ấy nghĩ dù sao “Ngụy Ân Bái” cũng hôn mê lâu như vậy, suýt thành người thực vật, có thể là lúc này vừa mới tỉnh, có mấy trạng huống bất thường là bình thường.
Có điều những lời này là sao thế này, hành vi cử chỉ cũng kỳ quặc đến đáng sợ, sao lại có thể hôn chính mình cơ chứ?
“Bỏ đi, hay là về bệnh viện xem là tình huống gì trước đã, đi thôi.” Uông Lộ kéo “Ngụy Ân Bái”, lúc này mới đi về hướng xe của mình, Thẩm Thanh Hòa hơi chống cự, nhưng đi theo “sư tỷ” nên cuối cùng nàng ấy sẽ an tâm chút ít.
“Đi đâu vậy? Về Linh Sơn sao? Đây là vật gì thế?” Thẩm Thanh Hòa vuốt đồ trang trí bên trong xe.
Uông Lộ càng ngày càng nhìn cô như nhìn kẻ ngốc, thấy dáng vẻ của “Ngụy Ân Bái” như vậy, trong lòng không khỏi hơi chua xót.
Một người sống động như vậy, một cô gái có sức sống đến thế, sao lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn chứ. Cứ nằm mãi trong bệnh viện không tỉnh lại được, qua càng lâu, ngay cả bác sĩ cũng nói tỷ lệ tỉnh lại càng nhỏ, nhưng nàng lại tỉnh lại, chỉ là có hơi không đúng lắm.
“Ừ, về Linh Sơn, đây là xe.” Uông Lộ đành phải than thở nói theo cô.
“Xe?” Thẩm Thanh Hòa không hiểu, Uông Lộ cảm thấy bằng trực giác rằng đầu nàng ấy chắc chắn bị thương, cô ấy lắc đầu nghiêng người thắt dây an toàn cho nàng ấy, có lẽ là sự gần gũi bất ngờ này làm tâm tình Thẩm Thanh Hòa tốt hơn một ít, nàng ấy hôn lên mặt Uông Lộ, Uông Lộ ngẩn người rồi lại chăm chú nhìn nàng ấy một hồi, không so đo tiếp nữa mà đưa Thẩm Thanh Hòa về bệnh viện.
Vừa mới đi vào, Thẩm Thanh Hòa đã muốn làm ầm ĩ lên: “Sư tỷ! Đây không phải Linh Sơn??? Sao tỷ lại gạt ta?”