Vẻ mặt nghiêm nghị của người được gọi là vương gia kia làm cho Ngụy Ân Bái chợt cảm thấy có điều gì đó không ổn, cô bước lên phía trước kêu đại sư tỷ thu kiếm lại, nhưng lời của cô nói làm sao nàng nghe được chứ, sau đó tiểu sư đệ ghé vào lỗ tai nàng nói cái gì đó thì nàng mới thu kiếm lại.
“Phụ thân." Lâm Vọng Túc tiến lên làm nũng kéo tay Vương gia kia.
"Lại đi chơi với bằng hữu nữa à?"
Lúc này Tống Khả mới kéo đại sư tỷ và Ngụy Ân Bái hành lễ với với Hoài vương.
“Vị này là đại sư tỷ, đây là tiểu sư muội và tiểu sư đệ." Lâm Vọng Túc cười vui vẻ giới thiệu với bọn họ với phụ thân, hoàn toàn không thèm để tâm đến không khí giương cung bạt kiếm ở trong phòng vừa rồi.
“Linh Diên đâu?" Vương gia gọi thẳng tên của sư phụ.
“Sư phụ còn ở Linh Sơn." Tiểu sư đệ lễ phép trả lời.
“Bà ấy có khỏe không?" Giọng nói của Hoài vương khá có cảm xúc.
“Không tốt lắm.”
“Sao lại không tốt?”
Tống Khả còn muốn nói gì đó thì bị Du Tử Ý ngăn lại: "Sư phụ rất tốt, cảm ơn vương gia đã quan tâm.”
Hình như Hoài bương kia còn có điều gì muốn nói nhưng lại thôi, nhìn nữ nhi của mình cùng với đám người hầu xung quanh rồi không nói gì nữa, chỉ để lại một câu: "Chiêu đãi khách quý cho thật tốt." Sau đó rời đi.
Cửa phòng đóng lại, hình như tam sư tỷ này không có ý định ra ngoài, sao nàng ta lại rảnh rỗi như vậy chứ? Nàng ta không có việc gì để làm sao?
Ngụy Ân Bái cảm thấy có chút sợ hãi với vị tam sư tỷ này, chủ yếu là do cô cảm thấy vị tam sư tỷ này không dễ đối phó chút nào, trong lúc này Ngụy Ân Bái không biết làm sao cả, nhưng dù sao không thể ở lại nơi này được, tốt nhất bọn họ nên nhanh chóng rời đi.
“Chiêu đãi thì không cần, chúng ta còn có việc nên phải đi trước." Ngụy Ân Bái dùng một tay ôm lấy đại sư tỷ còn một tay kia thì kéo tiểu sư đệ chuẩn bị đi ra khỏi cửa.
"Đúng rồi, chỉ lo ôn chuyện với đại sư tỷ mà quên hỏi mọi người lần này tới Huy Châu là có mục đích gì?"
“Không phải tới Huy Châu, chỉ là đi ngang qua." Ngụy Ân Bái vội vàng giải thích.
“Vậy muốn đi đâu?" Tam sư tỷ vội vàng hỏi.
“Liên quan gì đến ngươi?" Đại sư tỷ lạnh lùng nói sự kiên nhẫn của nàng đã đến giới hạn rồi.
“Nơi tiểu sư muội muốn đến đương nhiên có liên quan đến ta rồi." Lâm Vọng Túc tự tin trả lời.
Mắt thấy hai người lại muốn cãi nhau, Tống Khả vội vàng trả lời: "Đi đến Quỳ Hoa Cốc để chữa đầu óc cho tiểu sư tỷ, đầu óc của tỷ ấy có vấn đề.”
“... " Lời này rất giống như đang mắng người nhưng lúc này Ngụy Ân Bái cũng không rảnh cãi nhau với Tống Khả.
“Sư muội, muội bị thương ở não sao?" Lâm Vọng Túc giả vờ muốn sờ lên đầu của Ngụy Ân Bái, lần này Ngụy Ân Bái trốn rất nhanh sau đó vọt tới đứng phía sau đại sư tỷ: "Không có, khụ, coi như là vậy đi." Trong lúc nhất thời Ngụy Ân Bái cũng không biết nên giải thích như thế nào.
“Vậy à? Vậy ta cũng muốn đi cùng.”
“Ngươi nằm mơ!" Đại sư tỷ quát lên.
Tống Khả xoa trán, nhỏ giọng nói: "Đại sư tỷ, tốt xấu gì tam sư tỷ cũng là quận chúa, tỷ nói chuyện lịch sự một chút.”
Lần này Ngụy Ân Bái nghe rất rõ, nhưng tiểu sư đệ cũng chỉ nhận được một cái nhìn xem thường của dại sư tỷ.
Con người của đại sư tỷ này thật đúng là không sợ trời không sợ đất, nàng không sợ thứ gì trong trời đất này sao? Có lẽ là sợ mình cự tuyệt nhỉ, Ngụy Ân Bái nghĩ tới đủ loại chuyện trước đây, thậm chí còn có chút hoảng hốt.