Chương 31.

Lúc đại sư tỷ tỉnh lại, tự nhiên cảm thấy đầu óc đau nhức dữ dội, nàng dùng một tay đỡ đầu, lông mày nhíu chặt lại, nàng muốn đứng dậy nhưng lại bị Ngụy Ân Bái ấn vai xuống: "Thế nào rồi, có phải rất khó chịu hay không? Tỷ có muốn uống nước không? Hay là muốn làm gì?" Ngụy Ân Bái lo lắng hỏi nàng, nhưng đại sư tỷ chỉ lạnh lùng nhìn cô một cái sau đó nhìn xung quanh, tiểu sư đệ cách đó không xa vội vàng tiến lên hỏi thăm.

"Đây là nơi nào?" Đôi mắt kia của đại sư tỷ giống như bị mù vậy, nàng chỉ nhìn chằm chằm tiểu sư đệ rồi hỏi, hoàn toàn coi như Ngụy Ân Bái không tồn tại.

Ngụy Ân Bái có chút không yên lòng mà nghĩ nữ nhân này thật sự quá keo kiệt, nữ nhân xinh đẹp lại càng keo kiệt hơn.

“Đại sư tỷ, nơi này là Lâm phủ......”

Còn chưa đợi Tống Khả nói xong, đại sư tỷ lại lẩm bẩm nói: “Lâm phủ Huy Châu? Lâm Vọng Túc???”

“Là tam sư tỷ...”

Tống Khả vừa nói được một chút thì đại sư tỷ vội vã đứng lên, nhưng bởi vì lần này say rượu rất nặng nên không thể đứng lên được, mà dáng vẻ chật vật này đã bị Lâm Vọng Túc đẩy cửa đi vào nhìn thấy.

Ngụy Ân Bái vừa nhìn thấy tình hình này liền biết hai người ngang tài ngang sức nhau, mặc dù cô không có ký ức gì về tam sư tỷ này nhưng cô có năng lực quan sát rất tốt, vậy nên đương nhiên hiểu được chắc hẳn tam sư tỷ này là nhân vật phản diện.

Chỉ là cô không rõ cho lắm, những ngày gần đây khi ở phái Linh Sơn thì không khó để nhìn ra tuy bây giờ phái Linh Sơn đã là một môn đạo tuột dốc, nhưng tình nghĩa giữa những đồng môn với nhau vẫn rất sâu sắc, nếu không nhị sư huynh khờ khạo kia cũng không thể nào vì báo thù cho cô mà bị chặt đứt một cánh tay như vậy được, vậy có chuyện gì xảy ra với tam Sư tỷ này rồi?

Chờ đến khi rảnh rỗi, cô phải kêu Tiểu sư đệ làm cho mình một bản PPT, nếu không cô thật sự không hiểu được mối quan hệ yêu hận tình thù của phái Linh Sơn này mất.

“Đại sư tỷ tỉnh rồi?”

Điều này không phải là hiển nhiên sao?: “Đại sư tỷ đứng dậy không được sao?”

......

Nhân vật phản diện lúc nào cũng mồm mép như vậy.

Còn chưa đợi cái miệng đáng ghét của tam sư tỷ hé ra, một giây sau thanh kiếm kia của đại sư tỷ đã bay đến cách cổ Lâm Vọng Túc nửa xen-ti-met.

Ngụy Ân Bái chẳng thể nào thở phào được nữa, cô hoảng hốt bước nhanh đến chỗ đại sư tỷ.

Cô và Tống Khả một trái một phải đứng ở bên cạnh đại sư tỷ, sau khi thân thiết hơn với nhau nhờ những lần trước đó, trong lúc nhất thời Ngụy Ân Bái không dám khuyên ngăn gì cả, vốn dĩ bây giờ ở trong mắt và trong lòng của đại sư tỷ cô đã là người có tội rồi, sau khi đại sư tỷ bị cô từ chối phải dựa vào rượu để xua tan nỗi buồn, tại sao tam sư tỷ không có mắt này lại đυ.ng vào họng súng vậy chứ.

Kiếm đã ở dưới người. Ngụy Ân Bái hét lên ở trong cổ.

“Tiểu sư tỷ, tỷ đang nói cái gì?" Tống Khả kéo góc áo của cô.

“Không có gì." Ngụy Ân Bái không dám lên tiếng nữa.

“Đã nhiều năm rồi không gặp mà đại sư tỷ vẫn đối xử với ta như vậy?" Lâm Vọng Túc cũng không sợ chết mà nhẹ nhàng đẩy kiếm của đại sư tỷ ra, sau đó xoay người lại đi tới trước mặt Ngụy Ân Bái, thân thể của Lâm Vọng Túc mềm nhũn ngã vào trên người Ngụy Ân Bái: "Muội cũng không giúp đỡ? Cũng không sợ ta bị thương sao?”

Sắc mặt của đại sư tỷ càng xanh xao hơn.

Với tinh thần nhân đạo thì ngay lúc Lâm Vọng Túc ngã xuống, Ngụy Ân Bái không hề trốn tránh mà còn vòng một tay qua eo nàng ta.

“A? Cái này..." Ngụy Ân Bái có chút bối rối, cô nhìn tiểu sư đệ một chút, chỉ cảm thấy câu nói kia của tiểu sư đệ rất giống: "Mẹ nó.”

Đại sư tỷ nhìn về phía cô bằng loại ánh mắt tràn ngập sự khó hiểu và tức giận, lại còn xen lẫn chút tuyệt vọng và buồn bã, Ngụy Ân Bái cũng cảm thấy mình làm chuyện gì đó có lỗi với nàng, nên lúc này cô mới đẩy Lâm Vọng Túc ra.

Quả thật bầu không khí có chút xấu hổ, mắt thấy đại sư tỷ hình như không muốn chú ý đến chuyện trước mặt, một lần nữa nàng lại chuẩn bị trốn đi, vừa kéo cửa ra thì lại đối mặt với đám người hầu, đại sư tỷ hừ lạnh một tiếng: "Chỉ với các ngươi?"

Đang lúc Ngụy Ân Bái cảm thấy đại sư tỷ của cô chuẩn bị đại khai sát giới, những gia đinh kia lại lui về một bên, cùng hô lên: "Vương gia.”