Tài nghệ của y là nhảy múa à? Y không chỉ nhảy mà còn tự hát, tự làm nhạc đệm cho chính mình.
Ngụy Ân Bái đã ở cùng bọn họ nhiều ngày như vậy, thật không ngờ tiểu sư đệ lại có thể nhảy múa duyên dáng như vậy.
Tiểu sư đệ diện bộ bạch y, nhảy múa như vậy dần dần thu hút càng nhiều người đến xem, Ngụy Ân Bái thấy đây chính là thời cơ, vội vàng đưa tay xin tiền.
Tiếc là nhóm người ăn không, chỉ biết hưởng thụ mà không trả tiền.
Ngụy Ân Bái tiến lên ngăn cản sư đệ đang thả hồn trong nghệ thuật đại dương: “Không được, không ai cho tiền!”
“Vậy nên làm gì đây? Ta còn chưa hoàn thành điệu nhảy này.”
“??? Loại nghệ thuật quá trang nhã khiến những người này không thể thưởng thức được. Chúng ta phải làm điều gì đó thật bắt mắt.”
“Ví dụ?”
“Dùng ngực làm vỡ tảng đá? Giống như nam nhân vạm vỡ đang trần trụi bên cạnh đây này!”
“Sao có thể!” Tiểu sư đệ che lại ngực ngực, như có người khinh bạc y vậy.
“??? Tiểu sư đệ!!!”
Cả hai đang nghĩ cách giải quyết trên đài thì một giọng nữ từ đâu đó vang lên.
“Đại sư tỷ tỉnh rồi à?” Ngụy Ân Bái hỏi, nhưng giọng nói này nghe không giống đại sư tỷ.
Một nữ tử diện bạch y hất tay người hầu đi tới hướng này.
“Người này là ai?”
“Tam sư tỷ!!!" Tống Khả hưng phấn tiến lên nắm lấy tay của nữ tử bạch y.
“Tiểu sư muội!!!” Nữ tử bạch y hất sư đệ ra, tiến lên ôm lấy Ngụy Ân Bái.
“????” Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Sao lại xuất hiện một tam sư tỷ rồi? ? ?
“Ngươi là ai?” Ngụy Ân Bái thoát khỏi sự trói buộc của nữ tử áo trắng đó.
“Khụ... Tiểu sư tỷ, ở chỗ này không được.” Tống Khả đang giải thích nguyên nhân cho nữ tử áo trắng.
“Đệ mới không được ấy! Chỉ là mất trí nhớ thôi mà.”
“Tiểu sư muội, muội… Không nhớ ta sao? Ta là Vọng Túc sư tỷ đây.”
“Tiểu sư tỷ thậm chí còn không nhớ được đại sư tỷ.”
Ngụ ý là vẫn còn có thể nhớ rõ nàng ta sao?
“Không nhớ nổi đại sư tỷ thì không thể nhớ được ta sao?" Nữ tử áo bạch y tên là Vọng Túc kia làm ra vẻ vừa nũng nịu vừa hoạt bát nắm lấy tay Ngụy Ân Bái.
“Ta thật sự không nhớ được." Ngụy Ân Bồi hất tay tránh thoát.
“Chỉ có hai người thôi sao? Những người khác đâu?” Nữ tử bạch y có chút ngượng ngùng nhìn xung quanh.
“Còn có sư tỷ.” Tống Khả gặp lại tam sư tỷ nên rất vui vẻ.
“Các người cố ý tới Huy Châu để tìm ta sao?” Vọng Túc hơi kích động mà làm nhàu chiếc khăn tay.
“A! Đúng vậy!" Tống Khả vỗ đùi, thật là, sao bọn họ lại quên mất tam sư tỷ đang ở Huy Châu chứ?
Tống Khả dẫn Tam sư tỷ đến quán rượu chuộc đại sư tỷ, cả nhóm theo Vọng Túc trở về Lâm phủ.
Sư tỷ vẫn còn luôn bất tỉnh nhân sự, do tiểu sư đệ cõng nàng về. Ngụy Ân Bái hơi lo lắng, ở chung mấy chục ngày, cô chưa từng nhìn thấy dáng vẻ như thế này của đại sư tỷ, đồng thời cũng có chút đau lòng, hoài nghi mình làm vậy có quá đáng quá không? Nhưng bây giờ cô có thể làm gì đây? Tình huống trước mắt như vậy, cô cũng chỉ có thể làm thế thôi!
“Chẳng lẽ uống tới mức chết rồi à? Sao lại không có chút phản ứng nào vậy?” Ngụy Ân Bái ngồi ở mép giường.
“Tỷ đừng nói bậy!” Tống Khả mắng to, trong khi tam sư tỷ đứng một bên như đang xem kịch.
“Đại sư tỷ có chuyện gì thế? Sao lại uống nhiều rượu như vậy? Mùi hôi quá! Tại sao tỷ lại bê bết tới nhường này?”
“Tam sư tỷ!!! Xin hãy tự trọng!” Ngụy Ân Bái chưa kịp nổi giận, Tống Khả đã nổi khùng trước.
“Được được, ta không nói nữa. Tiểu sư đệ, nhiều năm đã qua, các ngươi vẫn thiên vị như vậy.”
"Tỷ... Tỷ đi ra ngoài trước đi." Ngụy Ân Bái thấy hơi phiền, đẩy Lâm Vọng Túc ra khỏi cửa, sau đó hỏi Tống Khả: “Người đó là sao vậy? Tam sư tỷ? Tại sao tam sư tỷ không ở Linh Sơn? Sao lại ở gia đình giàu có này à?”
“Còn chẳng phải là vì tỷ sao!”
“Lại là vì ta à?”
Trong lúc hai người đang nói chuyện, chỉ nghe thấy tiếng ho của đại sư tỷ, tạ ơn trời đất, cuối cùng thì con ma men đại sư tỷ cũng tỉnh rồi. Ngụy Ân Bái đến gần mép giường, dịu dàng nói: “Rốt cuộc tỷ cũng chịu tỉnh.”