Đại sư tỷ lại biến mất, đúng là giỏi bỏ trốn khỏi nhà thật.
Ngụy Ân Bái nhận ra điều này là lúc tiểu sư đệ rời đi hai canh giờ sau trở về mới phát hiện, vốn dĩ cô nghĩ rằng đại sư tỷ cũng không biết phải làm sao đối mặt với tình huống hiện tại. Bây giờ hai người bọn cô ở riêng cùng nhau, thật sự là quá xấu hổ nên tỷ ấy mới tạm thời tránh mặt đi một chút, mặc dù ngoài trời đang mưa.
Chỉ là sau khi tiểu sư đệ trở về không thấy sư tỷ ở đó thì lập tức hỏi hỏi: “Đại sư tỷ đâu?”
“Vừa mới đi chưa về.”
“Vừa mới?”
“Hình như đã rời đi được một lúc rồi.” Ngụy Ân Bái thở dài.
“Không phải hai người cãi nhau nữa đấy chứ?” Tiểu sư đệ than thở nói.
“Không.”
“Thế thì? Ngày tốt cảnh đẹp như này, đại sư tỷ sao vậy? Tỷ lại làm cái gì rồi?”
Cô nào có làm cái gì đâu? Chính vì cô không làm gì cả nên đại sư tỷ mới tức giận ấy.
Nhưng trước mắt, cô phải làm việc với đại sư tỷ, đó không phải là lừa gạt sao? Với thân xác này nhưng không có linh hồn kia! Ngụy Ân Bái phiền chết mất!
Cô bực bội gãi tóc. Nếu cô là kẻ khốn nạn, đốn mạt chút thì cũng chẳng hề gì.
Cô chưa từng quan hệ tìиɧ ɖu͙©, cũng không có tình một đêm. Thành thật mà nói, cô thậm chí còn chưa hôn nữ nhân nào trong suốt một thời gian dài.
Nhưng cô vẫn không vượt qua nổi cửa ải này. Cô luôn cảm thấy tình cảm giữa đại sư tỷ và mình, không phải, là tình cảm với Thẩm Thanh Hòa đó không giống nhau, vài thứ kia nên là chuyện nước chảy thành sông.
Hai người đợi đại sư tỷ cả đêm không thấy quay lại nên ngày hôm sau đã đi tìm kiếm khắp nơi.
Cuối cùng Tống tiểu sư đệ không tốn nhiều công sức đã tìm thấy nàng trong một quán rượu.
“Ái chà, đây quả thực là sư phụ đã bồi dưỡng đồ đệ tốt.” Ngụy Ân Bái ở một bên phàn nàn, hoàn toàn quên mất cô chính là đầu sỏ khiến sư tỷ bực bội uống say khướt.
Đại sư tỷ hai má đỏ bừng ôm bình rượu nhìn hai người rồi hỏi xem là ai đến.
Ngụy Ân Bái gần như tức giận tới nỗi cười lớn. Nàng đi cả buổi tối không về, hóa ra là chạy đến đây uống rượu.
“Ta là tiểu sư đệ, đây là tiểu sư tỷ!” Tống Khả nói.
“Không phải!” Đại sư tỷ vung kiếm quá nhanh, lúc chạm vào cằm của Ngụy Ân Bái, cô chỉ cảm thấy lạnh như băng.
“Sư tỷ!”
Cằm của Ngụy Ân Bái bị mũi kiếm lướt qua, thật sự đã chảy máu rồi. May mắn thay, ngay sau đó đại sư tỷ đã nằm gục trên bàn.
“Đưa… Đưa đi!” Phái Linh Sơn đúng là nhiều sâu rượu thật.
Cô bị mấy gã cao lớn vạm vỡ trong quán rượu vây quanh: “Quan khách, còn chưa trả tiền.”
Chết tiệt, lại ghi nợ. Đại sư tỷ, cuối cùng tỷ vẫn trở thành dáng vẻ mà tỷ chán ghét rồi.
Nhưng Ngụy Ân Bái nhìn bàn ăn trống huơ trống hoác thì cảm thấy có chút đau lòng, ngay cả mượn rượu giải sầu cũng chỉ uống rượu suông chứ không ăn thịt, so với sư phụ xa hoa da^ʍ dật kia vẫn tốt hơn rất nhiều.
Ngụy Ân Bái hơi ngơ ngác. Hiện tại trong ba người chỉ có đại sư tỷ quản lý toàn bộ tiền bạc: ba văn tiền.
Cô suy nghĩ một lúc, túm lấy tiểu sư đệ, hung tợn nói với tiểu nhị của quán: "Nếu người này mất một sợi tóc, các ngươi nhìn thấy thanh kiếm này không? Đây sẽ là chỗ chôn của các ngươi.”
“Chúng ta mặc kệ sư tỷ à?” Tiểu sư đệ bị xách cổ.
“Vớ vẩn, có thể mặc kệ sao? Phải có tiền mới quản được!” Ngụy Ân Bái tìm kiếm hồi lâu, cuối cùng cũng tìm được một địa điểm có rất nhiều người: “Bắt đầu đi!”
“Ừ? Đệ biểu diễn tài nghệ kiếm tiền! Còn muốn cứu sư tỷ không?” Ngụy Ân Bái cầm lấy cái chiêng của đứa nhỏ phun ra lửa bên cạnh mà gõ.
Mặc dù tiểu sư đệ rất bối rối nhưng vừa đánh chiêng, trống liền bắt đầu nhảy múa, thậm chí còn che mặt.
? ? ?