Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Sư Tỷ Có Độc

Chương 26.

« Chương TrướcChương Tiếp »
Ngày hôm đó, thùng nước được thay tám lần nước sạch mới hoàn toàn tắm gội sạch được cho đứa trẻ bẩn thỉu. Khi Du Tử Ý lấy y phục sạch sẽ bọc lại cho đứa trẻ đã được tắm rửa xong, nàng không khỏi lo lắng, đứa trẻ nhỏ bé, gầy yếu như thế này liệu có thể nuôi sống được không?

Không những sống sót, mà còn lớn lên rất tốt. Sư phụ đặt tên cho tiểu sư muội là Thanh Hoà, họ cùng nhau luyện công, từ nhỏ Thanh Hoà đã thích bám theo sau lưng nàng, mỗi khi bị sư phụ trách phạt cũng đều tìm nàng, luôn kéo lấy góc áo của nàng rồi gọi "sư tỷ, sư tỷ".

"Sư tỷ??? Sư tỷ???" Thanh Hoà đang gọi nàng. Nhìn thấy Thanh Hoà trước mắt, như một giấc mộng hão huyền, nỗi buồn từ trong lòng nàng lại trào dâng, đôi mắt đỏ hoe sắp sửa trào ra nước mắt.

"Sư tỷ sao vậy?" Nguỵ Ân Bái thấy biểu tình của nàng khác thường, đại sư tỷ vẫn luôn vội vã đi đường, nên đã dần cách xa cô và tiểu sư đệ.

"Không phải khinh công lợi hại nhất sao?" Cô và tiểu sư đệ còn đang ở phía trước châm chọc.

Tiểu sư đệ nhún vai, lòng dạ nữ nhân như kim đáy biển, đôi khi y cũng chẳng thể hiểu được. Nguỵ Ân Bái cảm thấy có điều gì đó không đúng, thầm nghĩ liệu có phải sư tỷ vẫn còn giận không, đành quay lại để gọi đại sư tỷ đang đắm chìm trong hồi ức trở về thực tại.

"Có chuyện gì?" Đại sư tỷ cố gắng nén nỗi buồn trong lòng, khẽ hỏi.

"Không có gì, chỉ là ta muốn xem sư tỷ có sao không? Sư tỷ thấy không khỏe sao?" Nguỵ Ân Bái lo lắng hỏi, vì đại sư tỷ trước giờ luôn mạnh mẽ, nhưng giờ đây lại có vẻ như đang chất chứa đầy tâm sự.

"Không có gì." Đại sư tỷ vừa nói xong, liền như một cơn gió, vội vã lao lên phía trước.

Nguỵ Ân Bái gãi đầu, nữ nhân này thật là khó đoán. Đành phải kéo tiểu sư đệ cùng đi tiếp: “Đệ vẫn chưa trả lời câu hỏi của ta.” Nguỵ Ân Bái chuyển sang cách hỏi khác: “Ý ta là, nữ với nữ có thể thành thân được không? Nam cũng vậy?”

Tiểu sư đệ nhíu mày, nhìn Nguỵ Ân Bái như thể gặp chuyện lạ: “Có gì không được?”

“Ôi mẹ ơi~ Nếu là ở thế giới kia, ta nghĩ cả đời này cũng chẳng thấy được chuyện đó, đợi đến khi ta chết cũng chưa chắc thấy được. Không ngờ có thể nhân cơ hội này nhìn thấy được một thế giới mà người đồng tính có thể thành thân."

Nguỵ Ân Bái nghĩ về những điều bất khả thi trong thực tế, cũng như những bi kịch gây ra bởi xu hướng tính dục, lòng cô không khỏi sôi sục.

Cô nhất định phải nhân dịp này mà kết hôn ở đây mới được. Nguỵ Ân Bái mãi nghĩ tới những điều lộn xộn này, tiểu sư đệ đành phải kéo cô vội vàng đuổi theo đại sư tỷ.

Hành trình đầy gian nan, đại sư tỷ chỉ mải mê lo đi đường, còn Nguỵ Ân Bái thì có chút bối rối.

Ngày đó sư phụ cũng không nói rõ, chỉ bảo rằng cốc chủ của Quỳ Hoa Cốc có thể chữa khỏi cho cô. Nhưng chữa khỏi thế nào? Chữa khỏi rồi cô có thể nhớ lại ký ức của thân xác này không? Cô cảm giác ý của bọn họ là vậy, nhưng cô vẫn không thể quay về được, cô vẫn phải nghĩ cách để quay về.

“Ở Xa Quốc này, ai là người thông thạo..." - “đường hầm thời không?" Nguỵ Ân Bái hỏi.

Câu hỏi này không chỉ làm đại sư tỷ cạn lời, ngay cả tiểu sư đệ vốn đọc nhiều sách vở cũng không có cách nào trả lời.

"Khâm Thiên Giám?" Nguỵ Ân Bái lại dùng chút kiến thức xuyên không ít ỏi của mình mà hỏi.

"Cái này thì tất nhiên là ở trong cung."

"Vậy chúng ta đi thôi!" Nguỵ Ân Bái phấn khích kéo Tống Khả đi, nhưng bị đại sư tỷ trừng mắt nhìn: "Trong cung là nơi muội muốn vào là vào sao?"

"Chỉ là thuận miệng nói vậy thôi mà." Nguỵ Ân Bái bẹp miệng, cũng không muốn làm đại sư tỷ giận thêm.

Hành trình dài đằng đẵng khiến Nguỵ Ân Bái chỉ ước có thể mang thêm vài quyển sách. Quyển sách cấm về tổ sư gia, cô đã đọc đi đọc lại đến ba lần: "Đúng là một câu chuyện yêu hận đầy đau khổ, một bi kịch. Nhưng vì thế mà thiết lập ra môn quy vô nhân đạo như vậy, thật là quá cố chấp."

Hôm nay vì mãi đi đường nên không kịp tới ngôi làng gần đó, ban đêm, trời mưa to đến mức không thể tiếp tục đi. Đại sư tỷ đành tìm một hang động để dừng chân, nhóm lửa rồi vây quanh đọc sách.

Nguỵ Ân Bái lại giở quyển sách cấm ra, cảm thán mà nói. Thấy đại sư tỷ và tiểu sư đệ đều tỏ vẻ khó xử, Ngụy Ân Bá chợt nhớ ra điều gì đó, liền đưa tay che nửa mặt: "Sư phụ có thể nghe thấy từ khoảng cách xa như thế này không?"
« Chương TrướcChương Tiếp »