Du Tử Ý bay đến hướng này. Thấy khóe môi Ngụy Ân Bái rỉ máu, vội vàng ngồi xổm xuống, giận dữ mắng: “Muội đến ôm ta làm gì chứ?”
“Sao lại trở thành lỗi của ta rồi?” Ngụy Ân Bái hừ lạnh một tiếng.
“Ai nha, đại sư tỷ, tiểu sư tỷ bị thương không nhẹ đấy.” Tống Khả chỉ hy vọng các nàng đừng cãi nhau. Nói tránh đi, kỳ thật y mới vừa ngồi xổm xuống sờ mạch đập của tiểu sư tỷ. Không có tổn thương đến gân cốt nhưng làm sao lại hộc máu? Nhưng dường như y cảm thấy tiểu sư tỷ đang che giấu gì đó, vì thế lúc đại sư tỷ muốn kiểm tra vết thương của tiểu sư tỷ, Tống Khả liền quả quyết cõng Ngụy Ân Bái lên lưng. Lúc này mới trở lại Thanh Châu khách điếm để nghỉ ngơi.
Lúc này cơn giận của đại sư tỷ mới như hành quân lặng lẽ rút lui, lo lắng mà nhìn Ngụy Ân Bái trên giường.
“Ta mệt quá, vừa đau đớn vừa buồn ngủ.” Ngụy Ân Bái ồn ào.
“Để ta xem.” Đại sư tỷ sốt ruột phát hỏa mà đi đến trước giường, đẩy Tống Khả sang một bên. Nàng muốn bắt mạch cho Ngụy Ân Bái nhưng Ngụy Ân Bái lại sống chết không chịu đưa tay ra.
Tống Khả dùng ánh mắt sắc bén kéo đại sư tỷ sang một bên: “Sư tỷ, tỷ cứ nghỉ ngơi trước đi, tỷ cũng phải bớt giận đi. Đầu óc tiểu sư tỷ nhất thời sẽ không phục hồi được đâu, tỷ cũng đừng có tức giận.”
“Ta không tức giận. Ta chỉ muốn xem muội ấy, e là vừa nãy bị thương rồi.”
“Bây giờ mới sợ ta bị thương? Tỷ nói vừa nãy tỷ làm cái gì đi? Dùng sức mạnh như vậy cũng không sợ ta sẽ ngã chết đấy.” Tuy rằng thật sự không có gì nghiêm trọng nhưng Ngụy Ân Bái vẫn rất tức giận. Đây chắc hẳn là chuyện mà một đôi tình nhân nên làm? Thôi đi, bản thân cũng không phải tình nhân của nàng, tình nhân của nàng là Thẩm Thanh Hòa. Thân thể đáng chết này sẽ không bao giờ có khả năng nhớ lại ký ức, Ngụy Ân Bái có chút bất chấp tất cả.
Ngày đầu tiên xuống núi không quá thuận lợi.
Đại sư tỷ gấp đến nổi xoay vòng. Sợ chính mình lại thất thủ mà làm người trong lòng là tiểu sư muội bị thương. Nàng muốn tiến lên bắt mạch nhưng tiểu sư đệ lại không cho. Nàng muốn đi tìm sư phó nhưng lại nghĩ đến lúc này vị sư phó đang chìm đắm trong sự ôn nhu của Liên Hoa Lâu. Nàng liền dừng bước trước Liên Hoa Lâu.
“Ta muốn ăn gà Hoa Điếu.” Ngụy Ân Bái thật sự nhìn không nổi nữa, cô sợ đại sư tỷ sốt ruột quá mà phát giận. Trong chốc lát lại sinh ra chút ý đồ, đành phải để đại sư tỷ đi mua gà.
“Không phải vừa mới ăn xong à?” Đại sư tỷ luyên thuyên lẩm bẩm.
“Mới vừa ăn thì không thể ăn tiếp sao? Tỷ đánh ta tới mức đói bụng hoa cả mắt, ta còn không thể ăn sao?”
“Có thể ăn đã là phúc rồi.” Tống Khả đứng ở một bên thâm vào.
Đại sư tỷ keo kiệt đành phải đi ra cửa mua gà Hoa Điêu cho tiểu sư muội của nàng.
Thấy đại sư tỷ đã ra khỏi khách điếm, Ngụy Ân Bái vội ngồi dậy. Cô xoa xoa ngực, nâng tay lên, dùng ống tay áo lau đi vết máu khô ở khóe miệng.
“Đây là?”
“Phấn má hồng.” Ngụy Ân Bái nói đúng sự thật.
“Ta đã nói, tỷ như thế này có chút không thích hợp. Bây giờ tiểu sư tỷ quá xấu rồi, như thế này rất dọa người.” Tống Khả hờn dỗi mà đẩy Ngụy Ân Bái một phen.
“??? Ngươi đang làm gì thế? Tốt nhất là ngươi nói chuyện với ta.” Ngụy Ân Bái vỗ vỗ tay y một chút. “Không làm như vậy, đại sư tỷ có thể nguôi giận sao? Cái này cũng không biết là cả ngày nhiều lần tức giận như vậy? Bất quá cũng không còn cách nào, đánh cũng đánh không lại.
Khiến nàng chạy như thế rất có lợi cho thể xác. Tinh thần. Vận động nhiều sẽ khỏe mạnh, sẽ vui vẻ một ít.” Ngụy Ân Bái duỗi thẳng người, từ trong lòng ngực lấy ra một quyển sách mới.
Đây là cuốn sách mà vừa ra đến cửa, tiểu sư đệ đã cực lực đề cử cho cô, quyển sách top 1 của phái Linh Sơn. “Đọc xong tỷ sẽ hiểu cái gì gọi là quy định các đồng môn thủ túc không được yêu nhau. Đường đến Hoa Hướng Dương cốc xa xôi, cũng chỉ có thể đọc tiểu thuyết giải buồn.”
Đáng tiếc, chỉ vừa mới lật vài trang đã nghe thấy một trần gió thổi qua, đại sư tỷ đã trở về!
“Nhanh vậy à?” Ngụy Ân Bái kinh ngạc không thể tin nổi mà cảm thán.
“Nội lực và khinh công của đại sư tỷ chúng ta là tốt nhất.” Tống Khả cực kỳ hâm mộ mà nói.
Ngụy Ân Bái nhắm chặt hai mắt lại, đại sư tỷ có nhược điểm gì không