Chương 23.

“Làm sao bây giờ?” Một bên tiểu sư đệ muốn trải nghiệm cuộc sống, tích lũy tư liệu sống. Một bên lại kiêng kị uy thế của đại sư tỷ, đây là có nên rời đi hay không đây?

“Mặc kệ tỷ ấy.” Ngụy Ân Bái nhìn cảnh phồn hoa trước mắt, tạm thời không muốn đối mặt với đại sư tỷ.

“Không được.” Tiểu sư đệ do dự nói: “Hay là tỷ đuổi theo đại sư tỷ đi, ta ở lại nơi này?”

“Nằm mơ!”

Lúc hai người còn đang ầm ĩ, đại sư tỷ đã trực tiếp đi vòng trở lại, mỗi tay xách một người cùng đưa đến Liên Hoa Lâu.

???

Tại sao lại có thể dã man như vậy?

Ngụy Ân Bái bị quăng ra, ngã xuống ê cả mông. Nhưng thật ra thân thủ tiểu sư đệ nhanh nhẹn, lúc bị quăng ra cửa lập tức đứng dậy. Thấy đại sư tỷ tức giận, vội vàng cúi đầu ngoan ngoãn mà nhặt hành lý.

“Không phải chứ? Chỉ là đùa giỡn thôi mà, sao lại đến nỗi này?” Ngụy Ân Bái cũng không nhu mì như vậy nữa.

“Đây là nơi nào? Là nơi mà ngươi có thể chơi sao? Vẫn là chúng tay nên đến đây chơi đi.”

“Sư phụ có thể đến được thì sao chúng ta không thể đến?”

Đại sư tỷ tức giận đến phát run: “Sư phụ có tội, các ngươi cũng có tội!!!”

“Vậy ý của ngươi còn không phải là không thể trị được sư phụ, như vậy còn có thể trị được chúng ta sao?”

“Thẩm Thanh Hòa!!!” Mắt thấy đại sư tỷ sắp tức giận muốn sử dụng nội công, Tống Khả vội vàng kéo nàng lại: “Đại sư tỷ, ở đây rất đông người, không thể làm người vô tội bị thương!”

Du Tử Ý chỉ cảm thấy cả thân thể lẫn tinh thần đều mệt mỏi, gần như bay đến nơi ngoại ô không có người.

“Vậy hoá ra các người… Ta là… Trước kia tên là Thẩm Thanh Hòa?”

“Ai! Tiểu sư tỷ, chúng ta vẫn là nên đến Quỳ Hoa Cốc sớm một chút đi.” Tiểu sư đệ thở dài lắc đầu.

“Không phải, sao cả ngày đại sư tỷ cứ mãi như vậy? Tỷ đến cái đó sớm à? Đến kỳ kinh nguyệt sớm? Cũng không đúng, ta cảm thấy như tỷ đã đến kỳ sinh lý hơn nửa tháng rồi.”

“Tiểu sư tỷ à, tốt nhất tỷ vẫn nên mau đưa đại sư tỷ trở về đi.” Tống Khả lắc lắc đầu, tại sao chỉ mới ngày đầu tiên xuống núi mà cặp đôi này đã cãi nhau rồi.

“Ngươi chắc chắn ta có thể dỗ tỷ ấy trở về à?”

Tiểu sư đệ chỉ có thể thở dài. Thanh Hòa sư tỷ nhất định có thể làm được. Không, không, không, sao Thanh Hòa sư tỷ lại có thể nổi giận với đại sư tỷ được? Trước kia Thanh Hòa sư tỷ chỉ hận không thể cung phụng đại sư tỷ trong lòng bàn tay. Thôi, tốt nhất là vẫn nên đến Quỳ Hoa Cốc sớm chút để Thanh Hoà sư tỷ sớm được trở về như trước.

Tiểu sư đệ mang gánh nặng trên vai, cùng với tiểu sư tỷ đi tới nơi hoang vu không có người kia, đúng là rắc rối.

Thật đáng sợ, hình như đại sư tỷ có khuynh hướng bạo lực nhỉ?

Lần này đại sư tỷ thi triển trận pháp ở nơi này, nhưng xem ra có thể gọi là không một ngọn cỏ.

“Ngươi còn không đi?” Tiểu sư đệ lo lắng muốn chết.

“A? Ta đi làm gì?”

“Xin lỗi!”

“Không phải, ngươi cũng muốn tới Liên Hoa Lâu, vì sao lại phải xin lỗi ta?” Ngụy Ân Bái không phục. Nhưng nhìn thấy dáng vẻ suy sụp của tiểu sư đệ, cô cũng đành phải chịu thua.

Cô tiến lên ôm lấy đại sư tỷ, nói thì nói, không phải ôm một chút là tốt lên rồi sao. Phụ nữ dù có vô lý đến đâu thì chỉ cần ôm một chút, ôm chặt lấy không buông tay thì tà khí luôn được giải phóng ra ngoài. Chỉ tiếc là vị đại sư tỷ này nhìn thế nào cũng có phải người bình thường đâu?

Ngụy Ân Bái dùng công lực tiến lên ôm đại sư tỷ. Trong miệng còn lẩm bẩm: “Được rồi, được rồi. Ta sai rồi, đừng nóng giận, vạn vật đều có hồn…” Nhưng lời nói còn chưa dứt đã bị đại sư tỷ trực tiếp đẩy ra bên ngoài, đẩy đến gốc cây cổ thụ lớn. Dù Ngụy Ân Bái có dùng công lực cũng cảm thấy lục phủ ngũ tạng đều như đang vỡ nát.

Mẹ nó, sao tỷ ấy lại không phản ứng như lẽ thường, đánh cũng đánh không lại. Ngụy Ân Bái muốn về nhà. Con mẹ nó, cô muốn trở về thời hiện đại.

Sức lực này cũng thật sự mạnh quá đi. Tiểu sư đệ lập tức bay đến, khóe miệng Ngụy Ân Bái đã chảy ra máu: “Chuyện này… Chuyện này… Chỉ là đánh một trận nhỏ, sao lại có thể nghiêm trọng tới vậy chứ?”