“Ta nào có!” Đại sư tỷ quay mặt đi.
Hóa ra đại sư tỷ này là một thụ lạnh lùng! Là chịu sao? Ngụy Ân Bái nhất thời cũng có chút không chắc chắn.
Trong chốc lát, đại sư tỷ lại quay người, nhẹ nhàng vuốt ve mặt Ngụy Ân Bái: "Đau không?”
“Tất nhiên là đau.”
Ba người quỳ ngoài cửa đều hoang mang hoảng loạn đứng dậy vây đến chỗ Ngụy Ân Bái, nắm lấy tay chân của cô, đây là đều đang lo lắng cô bị sư phụ kia xé xác sao?
“Ngươi cũng đừng khóc!” Ngụy Ân Bái thấy Tống Khả lại khóc nhè nên cảm thấy không thoải mái.
"Tỷ ở trong đó, sư phụ..."
Ngụy Ân Bái rất muốn chia sẻ với bọn họ một chút, cô ở bên trong đã chứng kiến và nghe thấy cái gì, nhưng nhìn thấy ở đây có hơi nhiều người, cô vẫn có chút ngượng ngùng, cô chỉ hỏi: "Trong đó, các người đều vào chưa?"
Ba người đều nhao nhao lắc đầu.
Ngụy Ân Bái gật đầu đầy ẩn ý, có chút ý tứ gì đó.
Vốn Ngụy Ân Bái đã bình phục, bây giờ mặt lại bị thương, mỗi ngày đại sư tỷ đều lấy băng thảo đắp thuốc cho cô.
Trong lòng Ngụy Ân Bái có rất nhiều nghi ngờ, nhưng lại có hơi khó xử vì có quan hệ đó với đại sư tỷ này, ở chung luôn cảm thấy hơi xấu hổ, như việc cô nên đáp lại như thế nào đối với ánh mắt tràn ngập trìu mến của đại sư tỷ nhìn về phía mình???
Cô lại không thể làm gì khác hơn là nói lại những lời đã nói với sư phụ, nói lại cho đại sư tỷ một lần, trong mắt đại sư tỷ tất cả đều là bi thương, nhìn ánh mắt kia, Ngụy Ân Bái cảm giác mình chính là tra nữ.
“Không nhớ chút nào sao? "Du Tử Ý cố níu lấy tia hy vọng cuối cùng.
Ngụy Ân Bái muốn nói đúng vậy, nhưng lại cảm thấy điều này quá mức tàn nhẫn:"Một chút, một chút rất ít.”
“Cái gì chứ?”
“Có phải sư phụ cũng thích nữ nhân không?” Phí lời, cô đã nhìn thấy những bức tranh kia.
Du Tử Ý cười chua xót: "Có liên quan đến ta, không còn gì nữa sao?”
"Có lẽ qua một thời gian nữa, ta sẽ ổn thôi?" Ngụy Ân Bái nói như vậy, giống như an ủi Du Tử Ý, cũng giống như an ủi chính mình, xuyên qua nơi này lại không có ký ức của thân thể này? Chẳng qua, đây có phải do cô bị kẹt ở đâu không?
Đại sư tỷ chỉ vùi đầu khuấy băng thảo, có chút chán nản nói: "Cũng được, chỉ cần muội sống lại thì như thế nào cũng được." Nói đến đây lại mang theo chút hận ý: "Ta sẽ cho đám người của phái Tử Quy phải chôn cùng muội.”
Chết tiệt! Tổng giám đốc thật bá đạo! Tốt thật, trong nháy mắt, trong lòng Ngụy Ân Bái có chút cảm giác khác thường, nhưng rất nhanh cô đã tỉnh táo lại, cô là người hiện đại, là người văn hóa, không thích gϊếŧ chóc: "Ai ya, bây giờ không phải ta đã sống lại sao? Oan oan tương báo này phải đến khi nào đây,đúng không? Tỷ thấy đấy, nhị sư huynh vì ta mà bị thương, ta không muốn tỷ cũng bị thương đâu!"
Vâng, tỷ đúng là trâu bò.
Ngụy Ân Bái chỉ đành dưỡng thương ở Linh Sơn, đối với việc mình mất trí nhớ, các đồng môn trong phái cũng phảng phất chậm rãi thích nghi được, chỉ có đại sư tỷ dường như còn yên lặng hơn so với trước kia, càng lạnh lùng hơn, trên mặt khó lộ ra nụ cười, mỗi ngày ngoại trừ xử lý việc trong môn phái này thì cũng bôi thuốc cho cô, sẽ không gặp được người.
Ngụy Ân Bái rảnh rỗi đến nhàm chán, muốn xuống núi, nhưng khổ nỗi gần đây bầu không khí trong môn phái không được tốt lắm, cô chỉ đành kéo tiểu sư đệ qua tán gẫu.
“Đại sư tỷ và nhị sư huynh, sao thường ngày không thấy họ gặp người?”
"Tỷ có nghe thấy âm thanh gì không?"
“Âm thanh gì? "Ngụy Ân Bái nói.
“Tiếng gió lạnh thấu xương, đó là kiếm khí của đại sư tỷ.”
“Sao ngươi không luyện?” Ngụy Ân Bái thấy tiểu sư đệ chỉ nằm ở đó, trong tay lại đang cầm sách.
“Cả ngày chỉ biết đọc tiểu thuyết, không làm việc đàng hoàng!” Ngụy Ân Bái mắng: “Ngươi lại đang xem cái gì? Hay không? Đưa ta xem xem!”
Ngụy Ân Bái làm bộ muốn đi cướp cuốn sách trong tay Tống Khả, bị Tống Khả gắt gao chặn lại: “Tiểu...... Tiểu sư tỷ, rốt cuộc tỷ tìm đệ có chuyện gì sao?”
"Cũng không có chuyện gì, chỉ là có bơi buồn chán, chúng ta có thể xuống núi đi chơi hay không?”