Chương 17.

Mới đầu Ngụy Ân Bái cho rằng mấy bức họa trên tường kia đều là sư phụ cô, nhưng sau khi nhìn kỹ một chút thì cũng không giống, nữ tử trong tranh kia và sư phụ cô dường như có rất nhiều điểm khác biệt.

Tuy nói Ngụy Ân Bái không nhận ra người trong bức họa, nhưng chỉ cần nhìn dáng vẻ của người đó và tư thái này, đây chính là một nữ tử dịu dàng, thoạt nhìn thì người trong bức họa trông có vẻ thánh thiện và chính trực hơn sư phụ cô nhiều, đính chính lại, có lẽ thiết lập của sư phụ điên này quá mức ăn sâu vào lòng người.

Ngụy Ân Bái lại nhìn thấy trên bàn kia còn có rất nhiều giấy Tuyên Thành, Ngụy Ân Bái vừa lau nước trên người mình, vừa nhìn lên bàn kia, ôi, cái này không nhìn không biết, vừa nhìn đã bị dọa giật cả mình, sư phụ điên này của cô mỗi ngày bế quan làm cái gì?!!!

Vẽ tranh khiêu da^ʍ!!!

“Người???” Ngụy Ân Bái không thể tin nhìn sư phụ cô, hai nữ tử trong bức tranh này đang uyên ương hí thủy, toàn thân đều trần trụi, hơn nữa còn không được mã hóa...... Người đó không phải là sư phụ của cô sao???

Nhất thời Ngụy Ân Bái thậm chí có chút phân không biệt rõ, là thị giác hay tâm lý bị đả kích nhiều hơn, chỉ cảm giác được trên mặt nóng hừng hực, lại còn bị tát một cái.

???

“Có thể đừng đánh vào mặt được không!!!” Ngụy Ân Bái rất là tức giận, mặt của cô đã sưng lên như củ cải rồi.

“Ai bảo ngươi nhìn lung tung?” Linh Diên phất tay áo, thu hết mấy bức tranh trên bàn lại.

"Vậy người tự mình bày ở đó, dám vẽ mà không dám cho người ta xem sao?"

“Ngươi câm miệng cho ta!” Tiểu đồ đệ này của bà đã hoàn toàn biến thành người khác.

Nhưng thật sự là mặt của Ngụy Ân Bái đã bị đánh quá đau, chỉ có thể nhịn lại cái miệng lưỡi nhanh nhảu này.

Đột nhiên, Linh Diên lại bước đến mà kéo tay Ngụy Ân Bái qua, lông mày bà nhíu chặt: "Mạch tượng của ngươi không ổn, có uống thuốc không?”

“A? A.” Tất nhiên là Ngụy Ân Bái có uống.

“Cực loạn, loạn đến mức chưa từng thấy qua.”

“Ta biết.”

“Ngươi biết?”

Tất nhiên là biết, cái này nhất định có chỗ nào đó không đúng, bằng không chính mình cũng sẽ không xuyên qua rồi đến chỗ này.

"Đúng vậy, quả thật thì ta không phải đồ đệ của người, ta là, là người tới từ một thế giới khác, trông người có vẻ võ nghệ rất cao, người có biết cách nào để đưa ta trở về hay không?" Cuối cùng Ngụy Ân Bái cũng nghĩ tới chuyện chính.

Nghe cô hồ ngôn loạn ngữ như này, lông mày Lăng Diên nhíu chặt hơn, bà chỉ kéo Ngụy Ân Bái lại mà tiến hành vận công.

Ngụy Ân Bái chỉ cảm thấy hơi nước xung quanh thân thể mình đã dần dần khô, kinh mạch trong thân thể đều chạy loạn, ngược lại cảm giác còn rất sảng khoái.

Có điều sư phụ cô dường như không nghĩ như vậy, cuối cùng sư phụ cô cũng thu tay lại, hơn nữa bộ dáng trông rất mệt mỏi, bà nhìn ánh mắt Ngụy Ân Bái.

Ngụy Ân Bái còn cho rằng mình nhìn lầm, trong ánh mắt kia của bà thậm chí có chút thương xót, Ngụy Ân Bái dụi dụi mắt, sư phụ điên cuồng ích kỷ quái gở cô độc còn dâʍ ɖu͙© này, làm sao còn có lòng thương xót đối với cô???

Không đợi cô kịp suy nghĩ đã cảm thấy thân thể mình đột nhiên nhẹ tênh, cửa đá kia vừa mở ra, Ngụy Ân Bái lại bị ném ra ngoài, cũng may đại sư tỷ kịp thời đỡ được cô, cô không có bị ngã đến nứt xương.

“Muội sao rồi?” Sư phụ không làm gì muội chứ?” Đại sư tỷ sốt ruột hỏi.

Ngụy Ân Bái thấy hốc mắt đại sư tỷ đều đã đỏ hoe, trong lòng cảm động không chịu được mà dịu dàng nói: "Ta không sao, sao tỷ lại khóc rồi?”