Chương 16.

Ngụy Ân Bái nhìn một thân này của mình, xuyên qua đây cũng không có cách nào mang theo đồ bơi, nhưng tình hình trước mắt thì mặc kệ là chết hay sống, cô phải hưởng thụ vui vẻ trước rồi nói sau, cô đành phải cởϊ áσ ngoài, chỉ mặc quần áo bên trong rồi nhảy vào hồ, vốn cô muốn cứ như vậy khỏa thân ngâm mình, nhưng dù sao ở chỗ này vẫn có người sư phụ điên khùng kia, cô vẫn sẽ xấu hổ.

Linh Diên chỉ nghe "bõm" một tiếng, tiểu đồ đệ đáng yêu tinh quái lúc trước của bà đã nhảy vào trong hồ nước, vốn dĩ bà đang nằm rất thoải mái lại vội vàng đứng dậy, đi tới bên mép hồ, giận đỏ mặt quát: "Ngươi đứng lên cho ta!!!

“Làm gì??? Một mình người ở chỗ này hưởng thụ??? Lại để cho bọn ta ở bên ngoài gặm màn thầu trong băng tuyết ngập trời, rốt cuộc người có phải là người không? Sao mà đáng làm sư phụ vậy? So với Nhạc Bất Quần còn Nhạc Bất Quần hơn, bốn người bọn ta đều là ngươi nhặt về hả???"

*Nhạc Bất Quần: kẻ đạo đức giả trong tiểu thuyết của Kim Dung.

Linh Diên lười nói nhảm với cô, thẳng tay dùng nội lực vớt cô lên, sau đó lại ném cô xuống giường nhỏ, chỉ là toàn thân Ngụy Ân Bái đều ướt sũng, Linh Diên rất ghét bỏ, cô lại bị bà đạp xuống đất.

“Người!!! Không thể để cho ta ngâm một lát sao???” Ngụy Ân Bái thật sự tức giận đến không nói nên lời.

“Bên ngoài vẫn còn rất nhiều chỗ, nơi này không được!” Linh Diên vừa nói vừa xả đi số nước trong hồ.

Làm sao vậy??? Trách cô không sạch sẽ sao??? Lão thái bà lôi thôi này suốt ngày say khướt người không ra người, quỷ không ra quỷ, bây giờ còn biết bệnh sạch sẽ nữa hả?

Ha~ Ngụy Ân Bái cười chế nhạo.

“Ngươi ha cái gì?” Linh Diên quát lớn.

“Không phải, người cho ta thứ gì đó lau người đi.” Cả người Ngụy Ân Bái đều là nước, ngồi dưới đất mà nước còn chảy ra, trông rất chật vật.

Lúc này Linh Diên lại ném cho cô một cái chăn, đoán chừng bà ghét bỏ cô khắp người đều là nước.

Linh Diên tới gần, Ngụy Ân Bái mới nhìn kỹ bà, nhiều ngày như vậy cô còn chưa nhìn kỹ sư phụ mình.

Ngày đầu tiên vừa tỉnh lại, chuyện gì cũng không hiểu, chỉ thấy sư phụ này tóc tai bù xù, bộ dáng say khướt, tóc dài che khuất mặt, dĩ nhiên cô không nhìn rõ được.

Lần thứ hai sư phụ cô say đến mức bị người ta khiêng trở về ném xuống đất, lúc ấy cách đó rất xa, lại càng không thấy rõ.

Chỉ có lúc này cô mới thấy rõ sư phụ khiến người ta không thể nào tôn kính này, nhìn như này ngược lại càng hoảng sợ.

Vốn cô cho rằng sư phụ này là một lão thái bà như Khâu Thiên Trì, nhưng sư phụ này của cô, tóc đã được chải chuốt kỹ, lộ ra một khuôn mặt nhỏ nhắn sạch sẽ, trong sáng, đường nét khuôn mặt tinh xảo khá quyến rũ, trông tuổi tất nhiên là lớn hơn đại sư tỷ một chút, nhưng thoạt nhìn cũng khác một trời một vực với lão thái bà.

Ngụy Ân Bái thoáng chốc có chút há hốc mồm.

Linh Diên dường như nhìn thấu tâm tư của cô, cầm quả táo lên, lại phun hạt táo lên tường đá, trực tiếp xuyên thủng qua.

Ngụy Ân Bái hoảng sợ, thật đáng sợ. Sư phụ điên khùng này đẹp thì đẹp, nhưng đầu óc cũng quá không bình thường đi, Ngụy Ân Bái lau nước trên người mình, lúc này mới nhìn trên tường đá có rất nhiều bức họa, giống như là nhiều tư thế khác nhau của cùng một nữ tử.

Ngụy Ân Bái cho rằng mình chết là cái chắc, cô nhắm hai mắt chuẩn bị lại bị tát một cái, mất mạng xuống hoàng tuyền, kết thúc hành trình hoang đường này của cô, ai mà ngờ được, cô chỉ cảm thấy thân thể nhẹ tênh, cả người bị sư phụ điên cuồng đó xách lên, trực tiếp bay vào trong cửa đá kia, cửa đá vừa đóng lại, chỉ nghe tiếng gõ cửa đá liên tiếp vang lên từ bên ngoài, lần lượt đều là sư huynh tỷ đệ đồng môn của cô ở ngoài kia cầu tình.

"Ầm ĩ chết đi được~" Sư phụ cô phất ống tay áo, mọi thứ lập tức thanh tịnh, cuối cùng cũng không nghe được ồn ào náo động ở bên ngoài nữa.