"Có lẽ sự tương phùng đẹp đẽ nhất trên thế gian này đó chính là được gặp lại em giữa biển người mênh mông."
Vào cái đêm mưa gió của hai năm trước, mạng sống của anh được một cô gái nhỏ cứu sống, bóng ma tâm lí trong lòng cô lại được một người đàn ông xa lạ xua đi. Nhưng chỉ là duyên phận ngắn ngủi, trong bóng đêm tăm tối họ chưa kịp biết đối phương là ai thì buộc phải rời đi.
Để rồi giọng nói người con gái ấy cứ lưu mãi trong tâm trí anh, nhưng lại không cách nào biết cô là ai.
Suy nghĩ trong đầu của anh lúc đó chính là: tìm thấy cô, yêu cô, sủng cô!
Ròng rã hai năm, cuối cùng cũng tìm thấy cô. Nhưng đáng tiếc, lại chậm một bước.
Duyên phận chính là trêu ngươi như vậy, nhưng anh không oán trách. Anh cảm thấy ông trời có thể khiến họ tương phùng thì chính là điều đẹp dẽ nhất trên thế gian này.