Chương 11: Hắc Xà

"Bùi Dữ?"

Một bóng đen che khuất tầm nhìn, Bùi Dữ giật mình tỉnh lại, dưới ánh mắt đánh giá kia, anh ta vô thức đứng thẳng người, khô khan đáp lại: "Phải, là tôi!"

Hoài Đồng cúi đầu đánh giá cậu thiếu gia thấp hơn mình nửa cái đầu.

Tóc vàng da trắng, khi nhìn cậu bằng ánh mắt mong đợi trông giống như một chú cún đáng thương. Đường nét khuôn mặt mơ hồ có vài phần giống một người cậu quen thuộc đến cực điểm - Bùi Thanh Học, người bạn thanh mai trúc mã lớn lên cùng cậu từ nhỏ.

Chỉ là, tình cảm sâu đậm là thật, nhưng cuối cùng mối quan hệ tan vỡ đến mức khó coi cũng là thật.

Trong đầu Hoài Đồng chợt hiện lên một khuôn mặt thiếu niên. Cậu kéo phẳng khóe miệng, nói không chút cảm xúc: "Trả tiền chưa?"

Hơi thở trên người cậu quá lạnh lùng, uể oải, khiến người ta bất an.

Bùi Dữ nhớ lại cảnh bị bố Bùi dạy dỗ. Không khỏi rùng mình, chỉ dám lén nhìn Hoài Đồng, trả lời như học sinh tiểu học: "Đã thanh toán ạ."

Nghe vậy, Hoài Đồng vẫn đứng im, hơi thở trên người càng lạnh hơn. Mãi sau mới xoay người dưới tiếng thúc giục của gã tóc đỏ.

"Được, không có tiền thì không qua được."

"Luật của trận PK này là, vòng quanh núi một vòng, ai về đích trước sẽ thắng."

Trọng tài đứng giữa vẫy lá cờ nhỏ, "Bên này là "Hắc Xà", bên các anh ai ra thi đấu?"

Đám gã tóc đỏ đều đã từng bị "Hắc Xà" đánh bại thảm hại. Từ khi biết rõ thực lực của "Hắc Xà" thì không ai muốn lên đó tìm cực. Xô đẩy một hồi lâu, cuối cùng gã tóc đỏ đeo khuyên môi mới miễn cưỡng đứng ra.

Gã tóc đỏ cầm ván trượt, đứng ở vạch xuất phát bên kia. Hoài Đồng cúi đầu chỉnh lại găng tay bảo hộ, dường như chẳng quan tâm đối thủ là ai.

Thấy vẻ mặt kiêu ngạo coi thường của cậu, gã tóc đỏ tức đến nghiến răng.

"Hai bên chuẩn bị!" Trọng tài giơ cao lá cờ nhỏ.

Ngay trước khi lá cờ hạ xuống một giây.

"Này! "Hắc Xà"," gã tóc đỏ đạp lên ván, quay đầu lại, cười độc ác: "Có phải chỉ cần có tiền là thuê được cậu không?"

Câu nói này nghe rất mập mờ, đám người bên gã tóc đỏ đều bật cười ý nghĩa không rõ.

Lũ ngốc này!

Bùi Dữ cắn môi càng chặt, hối hận vì hôm nay không mang theo chục vệ sĩ đến trấn áp.

Anh ta sợ "Hắc Xà" bị ảnh hưởng, vội vàng nhìn sang.

Dưới mái tóc đen bay trong gió, ánh mắt "Hắc Xà" lạnh nhạt mà bình tĩnh. Cậu ngắm nghía cây thánh giá bạc trong lòng bàn tay, một con Hắc Xà nhỏ bò ra từ túi, men theo ngực lên trên, quấn quanh bả vai.