Chương 9: Bị bắt nạt [1]
Khi ông thầy đi rồi thì cũng là lúc Khả Ái hoành hành.
Nhắc đến nhan sắc của Khả Ái một chút: Mặt chét một đống phấn, môi tô cả cục son, mắt 2 mí, lông mi ngắn, tóc dài ngang lưng nhuộm đỏ, nhìn không đến nỗi gọi là xấu nhưng chẳng thể khen đẹp được. Còn Lam Vũ? Khá hơn một chút, cô ta để tóc ngắn ôm sát mặt, mắt 1 mí nhưng khi cười nhìn khá xinh, môi không tô son nhưng mặt thì chét phấn còn kinh hơn cả Khả Ái. Còn thằng cha Tống Ngôn? Hành động cô muốn làm hiện tại chính là đấm vào mặt hắn. Mặt nhìn giả tạo không chịu được, để tóc ngắn sát gáy, mặt lấm chấm mụn, điệu cười " dê dê " sao sao ý! Nhìn thật ngứa mắt!
Khả Ái đến gần cô, đưa bàn tay sơn móng đỏ choét vuốt vuốt mặt cô.
Lâm Nhược Băng thề, khi về phòng sẽ chà mặt tới rách da thì thôi!!!
- Mày tên là gì?
- Tôi có nghĩa vũ nói cho cô biết?
- A! Con này láo!
* Bốp *
Khả Ái vừa dứt lời thì Lâm Nhược Băng lãnh trọn cú tát của Lam Vũ.
Cô bức xúc lắm rồi nha! Làm gì mà ỷ đông ăn hϊếp yếu vậy? Đã thế cô sẽ kêu Liễu Nhạc cho tụi nó biết tay.
Lâm Nhược Băng vừa quay sang bên cạnh thì thấy trống không. Nhỏ đi đâu rồi nhỉ? Không lẽ nhỏ định để cô đánh nhau với ba con quỷ này sao?
- Hahaha xem kìa, con bạn mày đã bỏ mày chạy đi từ bao giờ rồi kìa! _ Tống Ngôn cười sằng sặc làm cô rất tức giận, dám xúc phạm nhỏ à?
* Rầm *
Tình hình là cô vừa đá vào " trung tâm hành chính " của Tống Ngôn nên hắn ta hiện giờ đang ôm.... nằm dưới đất.
Lam Vũ và Khả Ái thấy thế thì cực kỳ giận dữ, Khả Ái lấy tay tát cô nhưng làm sao có thể sử dụng chiêu này lần thứ hai? Cô cầm tay cô ta lại rồi tát một phát, thế là mặt Khả Ái in hẳn bàn tay năm ngón. Cho dù có giỏi thế nào Lâm Nhược Băng cũng không thể một lúc tập trung đánh cả hai được, nhân cơ hội này Lam Vũ từ đằng sau đá vào lưng cô làm cô khụy xuống.
Lại đánh lén! Cô ngán cái trò này lắm rồi a! Hại cô bây giờ không đứng lên được.
- Chà! Mày cũng giỏi đấy con ranh ạ, nhưng làm sao mày giỏi bằng tao được? Hôm nay đến đây thôi, lần sau không yên với tui tao đâu! _ Khả Ái vừa xoa mặt mình vừa nói, sau đó cô ta cùng Lam Vũ và Tống Ngôn bỏ đi mặc kệ Lâm Nhược Băng nằm đau đớn.
Một cái nhếch miệng đầy nham hiểm lại xuất hiện trong bóng tối.
Lam Vũ ra tay thật sự rất mạnh nha! Cô đau đến độ lết cũng không nổi rồi. Bỗng từ xa xa Liễu Nhạc hớt hải chạy về phía cô:
- Nhược Băng, cậu có sao không vậy? _ Nhỏ lo lắng nhìn vết thương sau lưng cô.
- Nãy cậu đi đâu Nhạc Nhạc? _ Cô không trả lời nhỏ mà hỏi câu khác.
- À....ông trùm kêu tớ có việc gấp. Xin lỗi cậu nhiều nha! _ Nhỏ chắp tay xin lỗi cô, và đương nhiên cô mỉm cười bảo " không sao ". Rồi Liễu Nhạc đỡ cô dậy, dìu về phòng.
----------------------------------------------------------------------------------------------------------
Khi trả lời câu hỏi của cô Nhạc Nhạc không nhìn thẳng vào mắt cô a! Nhỏ đang né tránh điều gì?
Nhỏ tưởng cô sẽ tin nhỏ một lần nữa sao? Từ bây giờ cô sẽ dè chừng Nhạc Nhạc hơn, để xem..rốt cuộc nhỏ muốn cái gì?
Tại sao lại trùng hợp như vậy? Khi cô gặp hiểm nguy Nhạc Nhạc lại không ở bên cô, đã vậy còn nói là ông trùm gặp nữa chứ? Cô mặc kệ, cô thấy nhỏ không đơn giản như bên ngoài.
Buổi tối
* Cộc Cộc *
- Vào đi _ Khỏi cần nói cô cũng biết là Liễu Nhạc rồi
- Đi ăn tối thôi nào! _ Nhỏ nắm tay cô kéo ra khỏi phòng, chưa kịp để cô ú ớ câu nào.