Chương 4: Bị Khinh Bỉ 2

Trong mắt hai người bọn họ, Lưu Khinh Mi đã là con dâu của nhà mình, cô và Lý Tử Hiên là thanh mai trúc mã, lại môn đăng hộ đối, cuộc hôn nhân này không thể hoàn hảo hơn, chỉ chờ ngày tổ chức đám cưới mà thôi.

Lưu Khinh Mi trò chuyện một lúc với mẹ con nhà họ Lý, sau đó lạnh lùng nhìn về phía Lý Khinh Trần, giật lấy đĩa thức ăn trong tay hắn.

“Lý Khinh Trần! Cậu có ý gì vậy? Biết hôm nay là sinh nhật của Tử Hiên, tại sao lại ăn mặc thế này mà đi ra đây? Cậu định làm mất mặt Tử Hiên à? Mau đi thay quần áo đi! Lúc nào cũng chỉ biết ăn thôi! Ăn có quan trọng đến thế không?”

“Tránh ra!”

Lý Khinh Trần đẩy nhẹ Lưu Khinh Mi sang một bên, cúi đầu lấy thêm một đĩa thức ăn.

“Cô Lưu, lớp trưởng Lưu, đây không phải là trường học, cậu không có quyền quản tôi! Bộ quần áo này thì sao? Đây là đồng phục học của trường Trung học Đức Dục, nếu cậu cảm thấy không phù hợp thì sau này đừng mặc nữa! Ăn có thể không quan trọng với cậu, nhưng với tôi thì quan trọng lắm! Cái gọi là thể diện của các người, trong mắt tôi còn không quan trọng bằng miếng bánh mì này!”

Nói xong, Lý Khinh Trần hung tợn trừng mắt nhìn Lưu Khinh Mi, cầm miếng bánh mì trên bàn và cắn một miếng thật mạnh!

Lưu Khinh Mi bị ánh mắt của Lý Khinh Trần dọa đến sững sờ, không thể tin nổi nhìn Lý Khinh Trần!

Hôm nay cậu ta bị sao vậy? Bình thường ở nhà họ Lý, thái độ của Lý Khinh Trần rất ngoan ngoãn, người nhà cậu ta làm gì thì cậu ta làm cái đó, chưa bao giờ than phiền gì cả.

Thậm chí khi mình đến nhà họ Lý chơi, Lý Khinh Trần đều luôn tránh mặt mình.

Nhưng hôm nay Lý Khinh Trần lại dám động tay với mình, còn dùng giọng điệu nghiêm khắc mắng mỏ mình nữa!

Lưu Khinh Mi lấy lại bình tĩnh, l*иg ngực phập phồng dữ dội vì tức giận, vành mắt đỏ hoe:

“Lý Khinh Trần, cậu... thật không thể hiểu nổi!”

Lý Khinh Trần thở dài, đám ngớ ngẩn này, lúc mình ăn cũng không yên được, vốn không muốn gây chuyện với các người nhưng hết người này đến người kia tìm đến mắng chửi.

Đúng lúc này, Lý Tử Hiên bước tới, hắn ta mặc một bộ vest trắng tinh, gương mặt hồng hào như ngọc, ở bất cứ ngóc ngách nào của sảnh tiệc cũng đều trở thành tâm điểm của mọi ánh nhìn.

“Anh trai!”

“Anh đừng bắt nạt Khinh Mi, em biết anh không thích em, nếu anh có tức giận thì trút lên em đây này, nổi nóng với Khinh Mi thì được gì?”

Lý Tử Hiên là nhân vật chính của buổi tiệc hôm nay, sự xuất hiện của hắn ta lập tức thu hút mọi ánh nhìn trong sảnh tiệc về phía này.

Lý Khinh Trần - người mặc đồng phục học sinh, từ một kẻ vô hình bỗng trở thành tâm điểm của cả buổi tiệc.

Lý Khinh Trần cau mày nhìn đứa em trai nuôi này, cười nhạt và nói:

“Buồn cười thật, nếu cậu muốn bảo vệ cô Lưu đây thì bảo cô ta tránh xa tôi ra! Các người đều là người có địa vị, đừng ép tôi làm những điều mất thể diện!”

Nghe vậy, Lý Tử Hiên cau mày, hôm nay Lý Khinh Trần đúng là như ăn phải thuốc súng!

Nhưng hôm nay, hắn thế mà lại dám nói câu uy hϊếp mình!

Hắn ta nuốt nước bọt, vẻ mặt đột nhiên trở nên bi thương:

“Anh, em không có ý đó, anh đừng tức giận. Hôm nay có nhiều khách khứa đến dự tiệc như vậy, chúng ta ít nhất cũng phải giữ thể diện chứ, chúng ta làm tất cả đều là vì muốn tốt cho cái gia đình này mà.”

“Nhốt tôi dưới tầng hầm cũng là vì muốn tốt cho cái nhà này à? Không cho tôi ăn cũng là vì muốn tốt cho cái nhà này sao? Các người đúng là muốn nói cái gì thì nói nhỉ!”

Lúc này, Lý Trường Khanh đang giao thiệp với các đối tác kinh doanh, thấy Lý Khinh Trần và Lý Tử Hiên cãi nhau, ông ta lập tức xin lỗi những người xung quanh và nhanh chóng bước tới.

Lúc nhìn thấy dáng vẻ Lưu Khinh Mi đang tức giận với Lý Khinh Trần, trong lòng ông lập tức dâng lên cơn giận.

Những thói xấu của Lý Khinh Trần ngày thường có thể bỏ qua, nhưng hôm nay hắn lại dám chọc giận đến con dâu tương lai, huống hồ hôm nay Lưu Khinh Mi còn là khách mời!

Nghĩ đến điều này, Lý Trường Khanh không nói thêm lời nào, lập tức bước tới và túm lấy áo của Lý Khinh Trần, lôi hắn đến cửa cầu thang dẫn xuống tầng hầm rồi mạnh mẽ đẩy hắn ngã xuống đất.

“Cái thứ làm xấu hổ mất mặt! Đợi đến khi bữa tiệc kết thúc, tao sẽ tính sổ với mày! Bây giờ thì cút về phòng ngay cho tao!”

Lý Khinh Trần ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn về phía sau Lý Trường Khanh, người mẹ Kỷ Thanh Lam của hắn lại đang tàn nhẫn nhìn chằm chằm hắn, như thể muốn lao vào đánh hắn một trận.

Chị cả là Lý Nhược Nam thì đứng trên cầu thang dẫn lên phòng ngủ, khoanh tay, lạnh lùng nhìn hắn.

Chị hai là Lý Bán Mộng cũng đang đứng cùng với chị cả, đang nhìn hắn với khuôn mặt hiện rõ sự khinh bỉ.

Chị ba là Lý Tịnh Tuyết thì đang nhìn hắn với ánh mắt đầy chế nhạo.

Lý Tử Hiên nhìn hắn với vẻ khinh thường, trên mặt còn lộ ra nụ cười đắc ý, hắn ta còn làm khẩu hình miệng với Lý Khinh Trần:

“Loser!”

Còn Lưu Khinh Mi, thậm chí ba hắn là Lý Trường Khanh đang đứng trước mặt hắn, không một ai trong số bọn họ tỏ ra có thiện cảm với hắn.

Lý Khinh Trần cười khổ, kêu lên:

“Ba!”

“Đừng gọi tao là ba! Mày không xứng đáng gọi tao như vậy!”

“Vậy sao? Vậy thì từ giờ con sẽ không gọi nữa!”

Lý Khinh Trần hít sâu một hơi, tay nắm một miếng bánh mì, ngẩng đầu mỉm cười với những người trong sảnh tiệc, sau đó quay lưng bước xuống cầu thang.

Trở về gian phòng của mình, Lý Khinh Trần đã không kiềm được nước mắt, tuy là hắn đã không còn kỳ vọng gì vào tình thân nữa, dù hắn đã quyết định sẽ không nhẫn nhịn gia đình này nữa.

Nhưng khi phải đối diện với những người thân ruột thịt của mình, hắn vẫn còn chút hy vọng mong manh vào tình cảm máu mủ!

Đó là ba mẹ ruột của mình mà!

Hắn nghiến răng, lấy miếng bánh mì đã bị bóp nát trong tay ra và ăn từng miếng một, bánh mì lẫn với nước mắt, mặn chát.

Sau khi ăn xong miếng bánh mì, hắn tự tát mạnh vào mặt mình một cái, tự nhắc nhở chính mình rằng đám người nhà họ Lý trên lầu kia không xứng đáng để mình dành tình cảm cho bọn họ!

Đừng bao giờ hạ mình nữa! Đừng bao giờ cho bọn họ thấy bất kỳ sự tử tế nào nữa!

Tiếng “ba mẹ” cuối cùng cũng đã gọi rồi.

Những năm qua, sự chăm sóc cho nhà họ Lý cũng coi như đã trả hết ơn sinh thành của bọn họ!

Từ nay Lý Khinh Trần tôi không còn nợ bọn họ cái gì nữa!

Cho dù nhà họ Lý có gia sản bạc tỷ thì sao! Ông đây không thèm!

Rời khỏi nhà họ Lý, mình vẫn có thể sống tốt!