Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Chiến Thần Lâm Vũ

Chương 50: Mặt mũi của ông, rất lớn sao?

« Chương TrướcChương Tiếp »
Mà lúc này, người nhà họ Tạ, bao gồm cả Tạ Quốc Hùng kiến thức rộng rãi, trải qua vô số mưa to gió lớn, đều hoàn toàn bị kinh hãi.

Vừa rồi Chu Thanh ra tay quá nhanh, hoàn toàn vượt qua phạm vi năng lực lý giải của bọn họ.

Tốc độ của một người, sao có thể nhanh tới mức này.

Lại càng chỉ trong nháy mắt, đã gϊếŧ mấy người của nhà họ Tạ bọn họ.

Chuyện này khiến người ta kinh hãi tới cỡ nào.

“Bắt bọn họ cho tôi, một người cũng không được buông tha.”

Nhưng mà lúc này đám Lâm Bình đã đi về phía cửa, Tạ Quốc Hùng mới phản ứng kịp, vẻ mặt hung dữ rống to.

Người của Lâm Bình lại dám gϊếŧ mấy.

người của nhà họ Tạ ở trước mặt bọn họ.

Còn muốn nghênh ngang rời đi Hung hãn như vậy.

Cuồng vọng như vậy.

Phóng tâm mắt cả Hải Châu, hoàn toàn không có ai dám làm vậy.

Cho dù Tạ Quốc Hùng là người có dã tâm, đã chết con trai, đêu cố nén bi thương và phản nộ.

Nhưng lúc này, Tạ Quốc Hùng vẫn tức tới mức hai tay phát run.

Gương mặt giận dữ.

Đây là đang khıêυ khí©h quyền uy của ông ta Tạ Quốc Hùng vừa mới nói xong.

Nhất thời, vô số người mặc đồ đen ở xung quanh lập tức xông lên.

Ngăn cản đám Lâm Bình.

Lại bao vây lấy bọn họ một lần nữa.

Không chỉ như vậy, càng là vì vừa rồi tốc độ của Chu Thanh nhanh như tia chớp, cùng.

với thủ pháp gϊếŧ người khó lường.

Trong đám người mặc đồ đen này, mấy.

người đứng đầu nhao nhao lấy súng ra, chỉ về phía Lâm Bình và Chu Thanh.

Với khả năng của nhà họ Tạ, muốn tìm vài khẩu súng ở chợ đêm, không phải là việc khó gì Bởi vậy mấy người đứng đầu trong đám người mặc đồ đen này, nhà họ Tạ có chia súng.

Chỉ là đối mặt với đám súng ống này.

Phản ứng của Lâm Bình nẫm ngoài dự kiến của mọi người.

Lâm Bình không chỉ không sợ hãi.

Trái lại còn cảm khái nói: “Tôi đã säp quên, đã bao lâu rồi, không bị người ta dùng súng chĩa vào như vậy, Chu Thanh, cô còn nhớ rõ không?”

Chu Thanh nghĩ một lát, một lúc sau, cô ấy mới đáp lại: “Ngày mùng 7 tháng 6 năm ngoái, đội lính đánh thuê đứng thứ ba thế giới mang theo lượng lớn vũ khí, tiến vào biên giới phía bäc, anh từng tự mình ra tay, mà lần đó, cũng là lần cuối cùng anh đối mặt với uy hϊếp bằng súng”

“Vậy cô còn nhớ rõ, kết cục của bọn họ.

không?”

Lâm Bình lại bình tĩnh hỏi.

“Toàn quân bị diệt, tướng chết rất thảm, không ai sống sớt”

Chu Thanh lại đáp.

“Ừ, cứ làm theo như vậy đi”

Lâm Bình gật đâu.

Sau đó lại đi ra ngoài.

Nhất thời, đám người mặc đồ đen cùng cử động, chuẩn bị ngăn Lâm Bình lại Mấy thủ lĩnh cầm súng trong tay, trên người cũng tràn ngập sát khí, chỉ đợi mệnh lệnh của Tạ Quốc Hùng.

Một khi Tạ Quốc Hùng mở miệng, bọn họ sẽ không do dự nổ súng Nhưng mà ngay lúc Chu Thanh sắp ra tay, diệt trừ toàn bộ đám người mặc đồ đen này.

Bỏng nhiên một giọng nói già nua vang lên.

“Dừng tay!”

Trong giọng nói tràn ngập lo lắng “Tất cả dừng tay cho tôi, bỏ súng xuống, tránh đường!”

Chỉ thấy một ông cụ đang vội vàng đi vê phía bên này.

Phía sau ông ta còn có mấy người, vẻ mặt đều lo lắng.

“Cha”

“Bác trai”

“Ông nội”

“Chủ tịch”

Ông cụ vừa xuất hiện, nhất thời khắp nơi vang lên vô số giọng nói.

Xưng hô khác nhau.

Nhưng đều là gọi ông cụ này.

Ông cụ xanh mặt, gần như là chạy cả đường tới đây.

Nhưng mà ông cụ không để ý bất cứ.

người nào của nhà họ Tạ.

Mà vội vàng nhìn về phía Lâm Bình: “Cậu Lâm, cậu không sao chứ?”

“Ông là?”

Lâm Bình rủ mí mắt, nhìn về phía ông cụ chạy tới, thản nhiên nói.

“Ông già này quên tự giới thiệu mình, tôi là chủ tịch của tập đoàn nhà họ Tạ, Tạ Hưng Bẵng, đám con cháu không hiểu chuyện, mong cậu Lâm rộng lượng, đừng so đo với bọn chúng”

Người tới đúng là Tạ Hưng Bẵng, vừa mới nhận được tin Tạ Minh Thành đã chết Lúc này ông ta lập tức trở về trang viên nhà họ Tạ.

Ông ta đều đã biết được nhà họ Trần truyền xuống một mệnh lệnh.

Là Trần Chính Quốc tự mình lên tiếng: “Từ nay về sau, nhà họ Trần gặp Lâm Bình như gặp tôi, bất cứ người nào nhà họ Trân dám đắc tội với cậu Lâm, thì trục xuất khỏi nhà họ Trần, tự gánh lấy hậu quả!”

Tạ Hưng Băng vốn vì Trân Chính Quốc, cố ‘ý nhắc nhở ông ta, trăm ngàn lần đừng đi trả thù đắc tội Lâm Bình.

Ông ta đã đặt thân phận của Lâm Bình cao tới mức trước nay chưa từng có.

Cho nên mới không so đo chuyện Lâm Bình đánh bị thương Tạ Minh Thành.

Đương nhiên Tạ Hưng Bẵãng cũng là người ngông nghênh, cháu nội của mình bị đả thương, tất nhiên là ông ta sẽ không yêu cầu.

cháu nội mình mang theo vết thương, đến chỗ Lâm Bình xin lỗi.

Mà lúc này, Tạ Hưng Bằng biết được tin tức vẽ nhà họ Trần, bỏng nhiên hiểu rõ, chỉ sợ mình còn xem nhẹ Lâm Bình.

Nếu không, Trân Chính Quốc đâu có khả năng ra một mệnh lệnh như vậy ở nhà họ Trần.

Chuyện này có ý nghĩa, cho dù là nhà họ Trần, đều tuyệt đối không đắc tội nổi Lâm Bình.

Vậy nhà họ Tạ ông ta, càng không đắc tội nổi rồi.

Cũng chính vì như vậy, Tạ Minh Thành chết, Tạ Hưng Bẵng suy nghĩ một lúc, lập tức biết bên trong có chuyện gì đó mờ ám.

Nếu Lâm Bình muốn gϊếŧ chết Tạ Minh Thành, có lẽ đã gϊếŧ ngay tại chỗ rồi Căn bản sẽ không cần lo lăng, nhà họ Tạ trả thù Hơn nữa với biểu hiện của Trân Chính Quốc, cho dù nhà họ Tạ thực sự muốn trả thù Lâm Bình, nói không chừng, nhà họ Trần liều mạng trở mặt với nhà họ Tạ, đều có khả năng đứng ra cố gắng bảo vệ cho Lâm Bình Bởi vậy, Lâm Bình tuyệt đối không thế vòng một vòng như vậy, sau đó mới ra tay tàn nhẫn với Tạ Minh Thành.

Nghĩ thông suốt điểm này, sau khi chắc.

chăn Lâm Bình không phải là hung thủ.

Tạ Hưng Bằng tuyệt đối không cho phép.

nhà họ Tạ kết thù đối nghịch với Lâm Bình Bởi vì chuyện đó rất có khả năng, sẽ đẩy, nhà họ Tạ vào vực sâu muôn đời muôn kiếp.

không trở lại được.

Càng có địa vị cao, càng phải suy nghĩ tới an nguy.

Tòa nhà cao bị đổ, thông thường chỉ là chuyện trong nháy mắt mà thôi “Ông nói không so đo thì không so đo sao?” Lâm Bình lạnh nhạt nói: “Mặt mũi của ông, rất lớn à?”

Tạ Hưng Bẵng sửng sốt.

Hoàn toàn không ngờ tới, vậy mà Lâm Bình sẽ không nể mặt như vậy.

Mà Tạ Hưng Bằng này vừa lên tiếng, ở Hải Châu, có người nào sẽ không nể mặt Lại có người nào, dám không nể mặt?

Cho dù quyền thế lớn tới mấy, địa vị cao tới đâu, muốn từ chối yêu cầu của ông ta, vậy cũng phải cân nhắc suy nghĩ.

Nhưng cũng chính vì như vậy, khiến Tạ Hưng Bẵng càng thêm chắc chản, thân phận bối cảnh của Lâm Bình, có khả năng rộng tới tận chân trời rồi.

Lai lịch của anh, rất có khả năng là đến từ.

Hà Nam, hoặc là một nơi rộng lớn hơn nữa.

Tóm lại, không phải là người gia tộc nhà họ Tạ bọn họ có thể đắc tội được.

Nếu không, Lâm Bình tuyệt đối sẽ không tự tin như vậy, Trần Chính Quốc cũng tuyệt đối sẽ không nghiêm túc ra lệnh với nhà họ Trân như thế.

Hơn nữa lúc Lâm Bình đối diện với nhà họ Tạ vô cùng lạnh nhạt, hoặc là nói khinh thường, kiêu ngạo và tự tin phát ra từ tận đáy lòng, tuyệt đối không phải giả vờ.

Lúc này Tạ Hưng Bẵng lại muốn mở miệng.

Nhưng mà không đợi Tạ Hưng Bằng mở miệng lần nữa.

Lâm Bình đã lạnh nhạt nói: “Gϊếŧ hết tất cả những người câm súng”

Giọng nói vừa ngừng.

Thân hình Chu Thanh lại đột nhiên cử động.

Trong lúc này, máu bản tung tóe đây trời Nhuộm đỏ một vùng trời đêm!
« Chương TrướcChương Tiếp »