Ser Desmond Grell dành trọn cuộc đời phục vụ gia tộc Tully. Khi Catelyn mới chào đời, ông ta là cận vệ; đến khi bà học đi, học cưỡi ngựa và học bơi, ông trở thành hiệp sĩ. Khi bà kết hôn, ông là hiệp sĩ cấp cao. Ông đã chứng kiến cô bé Cat bé bỏng của lãnh chúa lớn lên thành một thiếu nữ, thành phu nhân của một lãnh chúa tài ba, và là mẹ của một vị vua. Và bây giờ, ông ấy cũng chứng kiến ta trở thành kẻ phản bội.
Cậu em trai bà, Edmure đã giao cho Ser Desmond cai quản lâu đài của Riverrun trong khi cậu cưỡi ngựa ra trận, vì vậy, ông chính là người xử tội bà. Để làm dịu sự bất an, ông đưa theo quản gia của cha đi cùng, già Utherydes Wayn nghiêm khắc. Hai người đàn ông đứng nhìn bà; Ser Desmond mập mạp, mặt mũi đỏ tưng bừng, lo lắng, còn Utherydes nghiêm nghị, gầy hốc hác, sầu muộn. Cả hai người đều đợi người kia lên tiếng. Bọn họ đã dành trọn cả đời phục vụ cha ta, và ta đã trả ơn họ như thế này đây, Catelyn mệt mỏi nghĩ bụng.
“Các con của phu nhân,” cuối cùng Ser Desmond nói. “Maester Vyman đã nói với chúng tôi. Những cậu bé đáng thương. Kinh khủng. Rất kinh khủng. Nhưng…”
“Phu nhân, chúng tôi chia sẻ nỗi buồn với người,” Utherydes Wayn nói. “Cả Riverrun này cùng khóc thương với phu nhân, nhưng…”
“Chắc hẳn thông tin ấy đã khiến phu nhân mù quáng,” Ser Desmond chen ngang, “sự mù quáng của nỗi đau, sự mù quáng của một người mẹ, người ta rồi sẽ hiểu. Phu nhân không biết rằng…”
“Tôi biết,” Catelyn kiên quyết nói. “Tôi biết mình đang làm gì, và tôi biết như vậy là phản nghịch. Nếu ông không trừng phạt tôi, người ta sẽ tin rằng chúng ta thông đồng với nhau để thả Jaime Lannister. Đó là hành động của riêng mình tôi và chỉ riêng tôi thôi, và chỉ mình tôi phải chịu trách nhiệm về hành động đó. Cứ nhốt tôi vào song sắt trống rỗng của Sát Vương, và tôi sẽ ngẩng cao đầu đeo cùm, nếu thực sự phải như thế.”
“Cùm ư?” Dường như danh từ này khiến Ser Desmond tội nghiệp sửng sốt. “Cùm dành cho mẹ của vua, cho con gái lãnh chúa của ta ư? Không thể nào.”
“Có thể,” quản gia Utherydes Wayn nói, “phu nhân của tôi sẽ bằng lòng bị giam cầm trong phòng cho đến khi Ser Edmure trở về. Khoảng thời gian một mình, để cầu nguyện cho những đứa con trai bị gϊếŧ của người?”
“Giam cầm, phải rồi,” Ser Desmond nói. “Giam cầm trong xà lim trên tháp, như thế vậy.”
“Nếu giam, hãy giam tôi trong phòng của cha, để tôi được an ủi người trong những ngày cuối đời.”
Ser Desmond cân nhắc trong một giây. “Được rồi. Phu nhân sẽ được thoải mái, nhưng sẽ không được tự do đi lại trong lâu đài này. Người có thể tới thánh đường nếu cần, ngoài ra, người phải ở trong phòng của Lãnh chúa Hoster cho đến khi Lãnh chúa Edmure trở về.”
“Cứ làm như ông muốn.” Em trai bà chưa từng là một lãnh chúa khi cha bà còn sống, nhưng Catelyn không sửa lại lời nói của ông. “Ông cứ cử người canh gác tôi nếu ông phải làm vậy, nhưng tôi thề sẽ không trốn chạy.”
Ser Desmond gật đầu, thẳng thắn tỏ ra vui mừng khi hoàn thành xong nhiệm vụ khó chịu của mình, nhưng Utherydes Wayn với đôi mắt u buồn lần lữa giây lát sau khi người cai quản lâu đài rời đi.
“Hành động của phu nhân quá nguy hiểm, nhưng lại vô ích. Ser Desmond đã cử Ser Robin Ryger theo họ để bắt Sát Vương lại… hoặc nếu không, phải đưa đầu hắn trở về.”
Catelyn cũng không mong gì hơn thế. Cầu cho Thần Chiến Binh truyền sức mạnh cho ngươi, Brienne, bà thầm cầu nguyện. Bà đã làm mọi việc có thể; chẳng còn lại gì ngoài niềm hy vọng.
Đồ đạc của bà được chuyển đến buồng ngủ của cha, chiếc giường lớn thời thơ ấu của bà chiếm nhiều diện tích nhất, các cọc giường được khắc hình một con cá hồi đang quẫy đuôi nhảy lên. Cha bà được chuyển xuống tầng dưới, giường bệnh của ông đối diện với ban công hình tam giác để sẵn sàng đón ánh mặt trời, và cũng từ vị trí đó, ông có thể nhìn thấy những con sông mà ông vẫn hằng yêu mến.
Lãnh chúa Hoster đang ngủ khi Catelyn bước vào. Bà đi ra ban công đứng và vin một tay lên hàng chấn song bằng đá thô ráp. Xa xa khỏi tòa lâu đài, Tumblestone hòa với Red Fork bình yên, và bà nhìn thấy dòng sông xuôi dòng xa tít tắp. Nếu một cánh buồm có vằn trở về từ hướng đông, tức là Ser Robin quay trở lại. Trong thời khắc ấy, mặt nước hoàn toàn yên ả. Bà cảm tạ các vị thần vì điều đó, và bà quay trở lại phòng với cha.
Catelyn không thể nói liệu cha có biết con gái đang ở kề bên không, hay liệu sự hiện diện của bà có an ủi được ông không, nhưng bà khuây khỏa khi được ở cùng ông. Cha ơi, cha sẽ nói sao nếu cha biết tội của con? Bà tự hỏi. Liệu cha có hành động như con không, nếu trong tay kẻ thù là con và em Lysa? Hay cha cũng sẽ xử tội con, và gọi đó là sự mù quáng của một người mẹ?
Căn phòng nặng mùi chết chóc; một mùi rất ngọt và hôi thối, bám chặt lấy căn phòng. Nó khiến bà nhớ đến những đứa con trai đã mất, Bran dễ thương và Rickon bé bỏng, bị gϊếŧ bởi bàn tay của Theon Greyjoy – kẻ đã từng được Ned giám hộ. Bà vẫn đau lòng vì Ned, bà vẫn luôn luôn đau lòng vì Ned, nhưng mất thêm cả con cái thì… “Làm hại một đứa trẻ là tội ác khủng khϊếp,” bà khẽ nói, với chính mình hơn là với cha.
Lãnh chúa Hoster mở mắt nhìn. “Tansy,” ông nói với giọng đau đớn.
Cha không nhận ra ta. Catelyn lớn lên đã quen việc cha nhầm mình với mẹ, hoặc em gái Lysa, nhưng Tansy là một cái tên rất lạ với bà. “Con là Catelyn,” bà nói. “Cha ơi, Cat đây ạ.”
“Tha lỗi cho ta… máu… ôi, làm ơn… Tansy…”
Có lẽ nào ông vẫn còn một người phụ nữ nào khác? Một cô gái dân quê nào đó mà cha đã nhầm lẫn khi ông còn trẻ, liệu có phải không? Liệu cha có tìm kiếm sự an ủi trong đôi tay của cô gái hầu nào đó sau khi mẹ qua đời? Đó là một ý nghĩ lạ lùng, đáng lo ngại. Bỗng nhiên bà có cảm giác như thể mình không hề hiểu gì về cha. “Cha ơi, Tansy là ai? Cha ơi, cha có muốn con gửi lời nhắn nào cho người ấy không? Con có thể tìm bà ấy ở đâu? Bà ấy có còn sống không?”
Lãnh chúa Hoster rêи ɾỉ. “Chết rồi.” Bàn tay ông mò mẫm tìm tay bà. “Con sẽ có những người khác… những đứa trẻ dễ thương, và đúng nòi giống.”
Những người khác ư? Catelyn thầm nghĩ. Chẳng lẽ cha quên rằng Ned đã ra đi rồi sao? Cha đang nói với Tansy, hay với ta hay với Lysa, hay với mẹ đây?
Cha đột nhiên ho ra máu. Ông chộp lấy các ngón tay bà. “… Hãy là một người vợ tốt, và các vị thần sẽ phù hộ nàng… các con trai… những cậu con trai nối dõi… ahhhhhh.” Cơn đau co thắt bất chợt khiến bàn tay cha siết chặt lại. Các móng tay ông bấu chặt vào bàn tay bà, và ông kêu lên đau đớn trong tiếng hét bị bóp nghẹt.
Maester Vyman vội chạy vào pha một ly sữa cây anh túc và giúp ông uống hết. Lãnh chúa Hoster Tully nhanh chóng chìm sâu vào giấc ngủ.
“Người kêu tên một người phụ nữ,” Cat nói. “Tansy.”
“Tansy ư?” Maester nhìn bà với ánh mắt trống rỗng.
“Ông không biết ai có tên như thế sao? Một cô hầu gái, hay một người phụ nữ ở ngôi làng kế bên nào đó? Hay ai đó từ nhiều năm về trước?” Catelyn đã rời khỏi Riverrun lâu lắm rồi.
“Không, thưa phu nhân. Tôi sẽ hỏi, nếu người muốn. Utherydes Wayn chắc chắn sẽ biết nếu có người phụ nữ như thế từng phục vụ ở Riverrun. Tên là Tansy, phải không phu nhân? Mấy người dân quê hay đặt tên con gái theo tên các loài hoa và thảo mộc lắm.” Trông Maester rất trầm tư. “Tôi nhớ rồi, có một quả phụ vẫn thường đến lâu đài để tìm xem có ai muốn đóng đế giày mới không. Bà ta tên là Tansy, giờ để tôi nghĩ đã. Hay là Pansy nhỉ? Đại loại như thế. Những nhiều năm nay bà ấy không đến đây rồi…”
“Bà ta tên là Violet,” Catelyn nói, và bà nhớ rất rõ bà lão ấy.
“Thật sao?” Maester vẻ hối tiếc. “Phu nhân Catelyn, tôi xin lỗi, nhưng tôi không ở lại được. Ser Desmond đã ra chỉ thị rằng chúng tôi chỉ được nói chuyện với người trong bổn phận trách nhiệm của mình mà thôi.”
“Vậy thì ông phải tuân theo lệnh.” Catelyn không thể đổ lỗi cho Ser Desmond; bà đã đưa cho ông một lý do rất nhỏ bé để tin tưởng bà, và chắc chắn ông sợ bà có thể tận dụng sự trung thành của rất nhiều người ở Riverrun, những người vẫn nghe lệnh con gái của lãnh chúa để gây thêm phiền lụy. Ta được giải phóng khỏi chiến tranh, ít nhất là vậy, bà tự nói với mình, dù chỉ là trong giây lát.
Sau khi Maester đi khỏi, bà khoác áo len và quay trở lại bước ra ban công. Ánh nắng lấp lánh trên sông, tô điểm ánh vàng cho mặt nước khi các con nước cuộn mình lăn ngang tòa lâu đài. Catelyn nheo mắt trước ánh sáng chói, tìm kiếm một cánh buồm ở xa lắc, và bà sợ hãi nếu nhìn thấy cột buồm nào đó. Nhưng xa xa vẫn trống trải, và không có gì nghĩa là bà vẫn còn hy vọng.
Bà tìm kiếm suốt cả ngày hôm đó, và cả khi mặt trời xế bóng, cho đến khi đôi chân bà đau buốt vì đứng nhiều. Lúc chiều muộn, một con quạ đưa tin bay đến lâu đài, vỗ cánh phần phật và sà xuống bầy quạ với những đôi cánh đen sì. Đôi cánh đen mang lời u tối, bà thầm nghĩ và nhớ tới con chim cuối cùng đem đến tin báo kinh hoàng ngày ấy.
Maester Vyman trở lại phòng lúc chiều tà để chăm nom Lãnh chúa Tully và mang cho Catelyn bữa tối khiêm tốn gồm bánh mỳ, pho mát và thịt bò luộc.
“Thưa phu nhân, tôi nói chuyện với Utherydes Wayn rồi. Ông ấy chắc chắn là không có người phụ nữ nào tên là Tansy từng ở Riverrun trong thời gian ông ấy còn phục dịch ạ.”
“Tôi thấy hôm nay có một con quạ đưa tin bay về. Có phải Jaime được bắt trở lại rồi không?” Hay bị chặt đầu, lạy trời đừng như vậy.
“Thưa phu nhân, không phải, chúng ta chưa nhận được tin gì về Sát Vương.”
“Vậy là một trận chiến nữa sao? Có phải Edmure gặp khó khăn không? Hay Robb? Làm ơn đừng để nỗi sợ hãi của tôi dâng lên nữa.”
“Thưa phu nhân, tôi không nên…” Vyman nhìn quanh quất để chắc chắn không còn ai khác trong phòng. “Lãnh chúa Tywin đã rời khỏi vùng sông. Tất cả các khúc cạn đều im ắng.”
“Vậy thì quạ đưa tin từ đâu?”
“Từ phương tây,” ông trả lời và cố tỏ ra bận rộn bằng cách kéo lại chăn gối cho Lãnh chúa Hoster để tránh ánh mắt của bà.
“Tin của Robb sao?”
Ông lưỡng lự. “Vâng, thưa phu nhân.”
“Có gì đó không ổn rồi.” Bà biết ngay điều đó khi nhìn cung cách của ông. Ông đang giấu bà điều gì đó. “Nói cho tôi biết đi. Có phải là Robb không? Nó có bị thương không?” Thánh thần phù hộ, đừng là cái chết, làm ơn đừng nói với tôi rằng thằng bé đã chết.
“Ngài bị thương do đột kích vùng Crag,” Maester Vyman nói, vẫn có vẻ lảng tránh, “nhưng ngài viết rằng không có gì đáng lo, và rằng ngài hy vọng sẽ sớm quay trở về.”
“Một vết thương ư? Vết thương ở đâu? Có nghiêm trọng không?”
“Không đáng lo, ngài viết như vậy.”
“Mọi vết thương đều khiến tôi lo lắng. Thằng bé có được chăm sóc cẩn thận không?”
“Tôi chắc chắn là có. Maester vùng Crag sẽ chăm sóc ngài, tôi chắc chắn như vậy.”
“Thằng bé bị thương ở đâu?”
“Thưa phu nhân, tôi được yêu cầu không được nói chuyện với bà. Tôi xin lỗi.” Vơ hết thuốc, Vyman nhanh chóng đi ra, và Catelyn lại được để ở một mình với cha. Sữa cây anh túc phát huy tác dụng, và Lãnh chúa Hoster chìm sâu vào giấc ngủ. Một dòng nước dãi chảy ra khỏi miệng cha và thấm ướt gối. Catelyn lấy một mảnh vải lanh và nhẹ nhàng lau cho ông. Khi bà chạm vào người, Lãnh chúa Hoster rêи ɾỉ. “Tha thứ cho ta,” ông nói, yếu ớt đến mức bà gần như không nghe rõ. “Tansy.. máu… máu… các vị thần nhân từ…”
Những lời nói của ông khiến bà bất an hơn, mặc dù bà không hiểu nổi. Máu, bà nghĩ. Chẳng lẽ tất cả lại là máu? Cha ơi, người phụ nữ này là ai, và cha đã làm gì với bà ấy đến mức cần nhiều sự tha thứ đến vậy?
Tối hôm ấy Catelyn ngủ chập chờn suốt đêm, những cơn mộng mị không rõ hình hài về các con, những đứa con đã mất. Rất lâu trước khi bình minh tới, bà tỉnh giấc trong khi những lời nói của cha vẫn văng vẳng bên tai. Những cậu con trai nối dõi… tại sao cha lại nói vậy, trừ khi… liệu có phải cha đã để lại một đứa con hoang với người phụ nữ tên là Tansy ấy? Bà không thể tin nổi. Nếu là cậu em trai Edmure của bà thì có thể; bà không mảy may bất ngờ nếu Edmure có tới cả tá con riêng. Nhưng cha bà thì không, Lãnh chúa Hoster Tully thì không bao giờ.
Hay có lẽ nào Tansy là tên âu yếm mà cha gọi Lysa, giống như cha gọi ta là Cat vậy? Trước đây cha cũng có lần nhầm bà với Lysa rồi. Con sẽ có những đứa con khác, cha đã nói vậy. Những đứa con dễ thương để nối dõi. Lysa đã sảy thai năm lần, hai lần ở Eyrie, ba lần ở Vương Đô… chứ không phải ở Riverrun này, nơi mà cha luôn có mặt sẵn sàng để an ủi con gái. Không bao giờ, trừ khi… trừ khi con bé ở đây với một đứa trẻ, lần đầu tiên ấy…
Bà và em gái kết hôn cùng một ngày và được ở lại cùng cha khi hai người chồng mới cưỡi ngựa tham gia vào cuộc nổi loạn của Robert. Sau đó, khi cả hai chị em cùng bị trễ kinh, Lysa vui mừng thao thao về hai đứa bé trai mà em ấy tin rằng cả hai chị em mình đang mang trong người.
“Con trai chị sẽ thừa kế Winterfell, còn con trai em thừa kế Eyrie nhé. Ôi, hai đứa nhỏ sẽ là đôi bạn thân thiết nhất cho coi, giống hệt anh rể Ned và Lãnh chúa Robert chồng em. Rồi hai đứa sẽ là anh em chí cốt, hơn cả anh em họ, em biết là thế mà.” Em ấy vô cùng hạnh phúc.
Nhưng rồi không lâu sau Lysa ra huyết, và mọi niềm vui đã tan biến. Catelyn vẫn luôn nghĩ Lysa chỉ đơn giản là chậm hơn một chút, nhưng nếu em ấy đã từng có một đứa bé…
Bà vẫn nhớ lần đầu tiên bà đưa Robb cho em gái ôm; lúc đó vẫn còn đỏ hỏn và quấy khóc, nhưng em ấy vẫn mạnh mẽ và tràn trề sức sống. Thế nhưng ngay khi Catelyn đặt con vào đôi tay của em gái, Lysa òa lên khóc nức nở. Em ấy vội vàng dúi trả đứa bé cho Catelyn và chạy đi.
Nếu trước đó dì ấy đã mất một đứa con, thì điều ấy có thể giải thích được lời nói của cha, và nhiều hơn thế… Cuộc hôn nhân giữa Lysa và Lãnh chúa Arryn được sắp đặt vội vàng, và hồi ấy, Jon là một người đàn ông già nua, già hơn cả cha. Một người đàn ông già không có người thừa kế. Hai người vợ đầu của ông không sinh được con, còn con trai của em trai ông ấy đã bị gϊếŧ cùng với Brandon Stark tại Vương Đô, em họ của ông cũng bỏ mạng. Ông cần một người vợ trẻ để gia tộc Arryn được tồn tại… một người vợ trẻ mắn đẻ.
Catelyn đứng lên, khoác vội áo choàng và đi xuống bậc thang hướng về phía mặt trời còn tối om để đứng bên cạnh cha. Một nỗi hoảng hốt không thể kiểm soát nổi bao trùm lấy bà. “Cha ơi,” bà nói, ‘Cha ơi, con biết việc làm của cha rồi.” Bà không còn là một cô dâu ngây thơ mơ mộng của ngày xưa nữa. Bà đã là một góa phụ, một kẻ phản bội, một người mẹ đau xót, và sáng suốt, khôn ngoan. “Cha bắt ông ta cưới em ấy,” bà nói thầm. “Lysa là cái giá mà Jon Arryn phải trả cho gươm kiếm và giáo mác của gia tộc Tully.”
Không có gì khó hiểu khi cuộc hôn nhân của em ấy không có tình yêu. Gia đình Arryn luôn tự hào về danh dự của mình. Lãnh chúa Jon có thể kết hôn với Lysa để liên kết với gia đình Tully trước cuộc phiến loạn, và với hy vọng có được một đứa con trai, nhưng chắc chắn sẽ rất khó khăn cho ông để yêu thương một người phụ nữ nằm trên giường ông một cách miễn cưỡng. Chắc chắn ông rất tử tế; có trách nhiệm; nhưng Lysa cần sự ân cần.
Ngày hôm sau, khi ăn sáng, Catelyn yêu cầu giấy mực và bắt đầu viết thư cho em gái ở thung lũng Arryn. Bà kể cho Lysa nghe về Bran và Rickon, và bà cũng phải cân nhắc ngôn từ từng li từng tí, nhưng bà viết chủ yếu về cha. Ý nghĩ của cha là tất cả sự sai trái mà cha đã làm với em, vì rằng thời gian của cha mỗi ngày càng ngắn hơn. Maester Vyman nói ông không dám pha thuốc mạnh hơn nữa. Đã đến lúc cha gác kiếm và khiên. Đã đến lúc cha nghỉ ngơi. Ấy vậy mà cha vẫn chiến đấu, và không chịu đầu hàng. Đó là vì em, chị nghĩ là vậy. Cha cần sự tha thứ của em. Chiến tranh đã khiến đoạn đường từ Eyrie đến Riverrun trở nên nguy hiểm, chị biết vậy, nhưng liệu có chắc đội kỵ binh hùng mạnh có thể đưa em đi qua Núi Mặt Trăng bình an không? Một trăm, hay một ngàn hiệp sĩ đây? Và nếu em không thể đến đây, có lẽ nào em không thể viết cho cha một lá thư? Một đôi từ yêu thương để cha được yên nghỉ trong sự thanh thản? Em cứ viết những gì em muốn, và chị sẽ đọc cho cha nghe, để cha được nhẹ nhõm.
Ngay cả khi bà đặt bút xuống và yêu cầu sáp đóng phong bì, Catelyn vẫn có cảm giác lá thư này quá nhỏ bé, và quá muộn màng. Maester Vyman không tin Lãnh chúa Hoster có thể sống đủ lâu để đợi một con quạ bay đến Eyrie và quay trở về. Mặc dù trước đây cũng nhiều lần ông nói vậy… Đàn ông gia tộc Tully không dễ dàng đầu hàng đâu, bất kể thế nào đi nữa. Sau khi bà tin tưởng giao cuộn giấy da cho Maester, Catelyn đi vào phòng và thắp nến cho Tổ tiên vì cha, và một ngọn nến cho Crone – người đã để con quạ đầu tiên đến với thế giới khi bà ngó qua cánh cửa tử thần, và ngọn nến thứ ba cho mẹ, cho Lysa và tất cả những đứa con mà hai chị em đã mất.
Ngày hôm đó, khi bà ngồi bên cạnh giường cha với một cuốn sách và đọc đi đọc lại một đoạn văn, bà nghe thấy tiếng nói lớn và tiếng tù và thổi. Ser Robin, bà nghĩ ngay như vậy, và bà do dự chùn bước. Bà đi ra ban công, nhưng bà không nhìn thấy gì trên sông, thay vào đó, bà chỉ nghe thấy âm thanh mỗi lúc một rõ hơn từ bên ngoài, âm thanh của rất nhiều ngựa, tiếng leng keng của áo giáp, và đây đó là tiếng reo hò. Catelyn đi thẳng lên cầu thang xoắn ốc lên mái vọng lâu. Ser Desmond không cấm ta lên mái vọng lâu, bà vừa tự nói với mình vừa leo lên.
Những âm thanh đó xuất phát từ phía xa xa của lâu đài, phía cổng chính. Một nhóm đàn ông đứng trước khung lưới sắt khi nó được kéo lên lọc xọc và trong những cánh đồng phía xa, bên ngoài tòa lâu đài, là vài trăm hiệp sĩ. Khi gió thổi, gió giương cao gia ngôn của họ, và bà run rẩy trong cảm giác nhẹ nhõm khi nhìn thấy hình con cá hồi đang nhảy lên của Riverrun.
Edmure đã về.
Mất tới hai giờ trước khi cậu có thời gian đến bên bà. Lúc đó, lâu đài vang lên tiếng hội ngộ ầm ĩ khi các anh em đoàn tụ với vợ con mình. Ba con quạ rướn lên khỏi bầy, những đôi cánh đen đập rộn ràng trong không trung khi chúng cất cánh bay đi. Catelyn đứng từ ban công nhìn xuống. Bà đã gội đầu, thay đồ và chuẩn bị đón sự trở về của em trai… nhưng dù vậy, chờ đợi quả là khó khăn.
Cuối cùng, khi bà nghe thấy âm thanh bên ngoài cửa, bà ngồi xuống và đặt hai tay lên đùi. Bùn đỏ khô bắn quanh ủng và áo choàng của Edmure. Nhìn cậu, sẽ không ai nghĩ cậu thắng trận trở về. Cậu gầy rộc và khuôn mặt buồn rầu, hai má xanh xao, râu ria bù xù, cùng đôi mắt sáng.
“Edmure,” Catelyn lo lắng nói, “trông cậu không khỏe. Có chuyện gì xảy ra rồi sao? Nhà Lannister đã băng sông rồi sao?”
“Em đuổi chúng quay lại rồi. Lãnh chúa Tywin, Gregor Clegane, Addam Marbrand và em đã đẩy lùi được bọn chúng rồi. Dù vậy, còn Stannis thì…” Cậu nhăn mặt.
“Stannis ư? Stannis làm sao?”
“Anh ta thất bại trong trận chiến ở Vương Đô.” Edmure buồn rầu nói. “Hạm đội của anh ta bị đốt cháy rụi, đội quân bị đánh tan tác.”
Chiến thắng Nhà Lannister là một tin tức rủi ro, nhưng Catelyn không thể chia sẻ nỗi bất an hiển hiện của em trai. Bà vẫn gặp ác mộng về bóng tối mà bà nhìn thấy lướt qua lều của Renly và máu ào ra từ phần che bọng áo giáp của hắn. “Stannis chẳng hơn gì Lãnh chúa Tywin.”
“Em không hiểu rồi. Highgarden đã được tuyên bố là của Joffrey. Cả Dome nữa. Và toàn bộ phương nam.” Miệng cậu mím chặt. “Và chị giải phóng Sát Vương đúng lúc đấy. Chị không có quyền làm thế.”
“Chị có quyền của một người mẹ.” Giọng bà bình tĩnh, mặc dù tin tức về Highgarden là tai ương đối với hy vọng của Robb. Nhưng dù vậy, lúc này bà không thể nghĩ về điều đó.
“Không có quyền,” Edmure nhắc lại. “Hắn là tù nhân của Robb, là tù nhân của bọn em, và Robb ra lệnh cho em phải đảm bảo an toàn cho hắn.”
“Brienne sẽ đảm bảo an toàn cho hắn. Cô ấy đã thề rồi.”
“Người phụ nữ đó sao?”
“Cô ấy sẽ đưa Jaime đến Vương Đô, sau đó sẽ đưa Arya và Sansa trở về an toàn với chúng ta.”
“Cersei sẽ không bao giờ trao nộp hai đứa trẻ.”
“Không phải Cersei. Mà là Tyrion. Hắn đã thề như vậy. Và Sát Vương cũng đã thề như vậy.”
“Lời nói của Jaime không có giá trị gì hết. Còn Quỷ Lùn, người ta nói rằng hắn đã bị một nhát rìu vào đầu trong lúc diễn ra trận chiến. Hắn sẽ chết trước khi cô nàng Brienne của chị đến tới Vương Đô, nếu cô ta đến được đó.”
“Chết ư?” Không lẽ nào các vị thần lại tàn nhẫn đến vậy? Bà đã bắt Jaime thề cả trăm lời thề, nhưng bà lại đặt hy vọng vào lời hứa của em trai hắn.
Edmure không nhận thấy nỗi đau khổ của chị gái. “Jaime thuộc trách nhiệm của em, và em sẽ đưa hắn quay trở lại. Em đã gửi quạ đi rồi.”
“Gửi quạ cho ai? Bao nhiêu con?”
“Ba,” cậu nói, “để chắc chắn tin sẽ đến được với Lãnh chúa Bolton. Dù bằng đường thủy hay đường bộ, thì đường từ Riverrun đến Vương Đô đương nhiên phải đưa chúng tới gần Harrenhal.”
“Harrenhal.” Dường như từ này khiến căn phòng u ám hơn. Nỗi kinh hoảng khiến giọng bà đặc lại, “Edmure, cậu có biết mình vừa làm gì không?”
“Đừng sợ, em không nhắc gì đến chị đâu. Em viết rằng Jaime đã chạy trốn, và đề nghị xin trao thưởng một ngàn rồng vàng để bắt hắn lại.”
Tình hình mỗi lúc một tồi tệ hơn rồi, Catelyn tuyệt vọng nghĩ. Cậu em trai ngu ngốc. Nước mắt bà vô thức trào ra. “Nếu đó là một cuộc tẩu thoát,” bà khẽ nói, “và không phải cuộc trao đổi con tin, thì hà cớ gì để Nhà Lannister trao con gái chị cho Brienne được?”
“Sẽ không bao giờ có chuyện đó. Sát Vương sẽ bị bắt trả lại cho chúng ta, em chắc chắn là thế.”
“Những gì em chắc chắn là chị sẽ không bao giờ được gặp lại con gái chị nữa. Brienne lẽ ra có thể đưa hắn đến Vương Đô an toàn… chỉ cần không có ai săn đuổi bọn họ. Nhưng bây giờ thì…”
Catelyn không nói nên lời.
“Edmure, làm ơn để chị một mình.” Bà không có quyền ra lệnh cho cậu, trong lâu đài này, vì nó sẽ sớm là của cậu ấy, nhưng giọng nói của bà dường như không cho phép một sự từ chối. “Để chị một mình với cha cùng nỗi đau khổ. Đi đi. Làm ơn đi đi.” Bà chỉ muốn được nằm xuống, nhắm mắt ngủ, và cầu cho những giấc mơ đừng lảng vảng đến với mình.