Họ vác mấy xác chết trên vai và đặt xuống bên dưới bục. Sự im lặng bao trùm cả sảnh đường sáng đuốc, và trong sự tĩnh lặng ấy, Catelyn vẫn nghe thấy tiếng Gió Xám hú cách đây đến nửa tòa lâu đài. Nó ngửi thấy mùi máu, bà nghĩ bụng, qua những bức tường đá và những cánh cửa gỗ, xuyên đêm thâu và màn mưa, nó vẫn ngửi thấy mùi chết chóc và thương vong.
Bà đứng bên trái Robb, cạnh ghế cao, và trong khoảnh khắc, bà có cảm giác như đang nhìn thấy cái chết của chính mình, của Bran và Rickon. Những đứa trẻ này lớn tuổi hơn hai đứa con trai đã khuất của bà, nhưng cái chết đã khiến cơ thể chúng teo lại.
Cậu bé tóc vàng đang cố nuôi râu. Những sợi lông tơ màu vàng nhạt mọc khắp hai má và quai hàm bên trên vết dao cắt vào cổ họng. Mái tóc vàng dài của cậu bé vẫn ướt mèm, như thể cậu ta bị gϊếŧ khi đang tắm. Nét mặt cho thấy cậu chết một cách yên bình, có lẽ khi đang ngủ, nhưng người anh họ tóc nâu của cậu đã chống trả mong thoát nạn. Hai cánh tay của cậu ta đầy vết chém vì cố chặn các lưỡi gươm, và máu vẫn rỉ ra từ những vết đâm trên ngực, trên bụng và sau lưng tựa như những cái miệng không lưỡi, mặc dù mưa đã gột rửa cho cậu gần như sạch sẽ.
Robb đã đội vương miện trước khi đến sảnh đường, và hợp kim đồng xỉn màu của chiếc mũ lóe lên trong ánh đuốc. Bóng tối che khuất đôi mắt của thằng bé khi thằng bé nhìn những xác chết. Nó có nhìn thấy Bran và Rickon không? Lẽ ra bà đã khóc, nhưng nước mắt đã cạn khô rồi. Mấy đứa trẻ đã chết da dẻ tái nhợt vì bị cầm tù quá lâu, cả hai đều điển trai; đối lập với nước da trắng ởn mềm mại, máu trở nên rực đỏ, khiến người ta không thể chịu đựng được khi nhìn thấy. Liệu bọn chúng có đặt Sansa nằm tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ bên dưới Ngai Sắt sau khi bọn chúng gϊếŧ con bé không? Liệu da con bé có trắng ởn như thế, và máu nó đỏ như thế không?
Bên ngoài vẫn văng vẳng tiếng mưa rơi xối xả và tiếng sói hú không ngừng.
Em trai Edmure của bà đứng bên phải Robb, một tay đặt lên phía sau ghế của cha, mặt anh vẫn sưng húp lên vì vừa tỉnh dậy. Bọn họ đã đánh thức anh, như đã làm với bà, tay đập uỳnh uỳnh lên cửa phòng cậu trong đêm tối và thô bạo kéo anh ra khỏi những giấc mơ. Em trai à, giấc mơ có đẹp không? Em có mơ thấy nắng hồng, tiếng cười và nụ hôn của một cô trinh nữ không? Chị mong là em có. Còn giấc mơ của bà tăm tối và rất đáng sợ.
Các thuyền trưởng và lãnh chúa mang cờ hiệu của Robb đứng quanh sảnh đường, có người mặc sẵn áo giáp và mang theo vũ khí, có người đầu tóc rối bù và vận quần áo bình thường. Ser Raynald và Ser Rolph cũng có mặt, nhưng Robb lại thấy hợp lý khi không để hoàng hậu phải nhìn khung cảnh đáng sợ này. Lâu đài Crag không xa Casterly Rock là bao, Catelyn nhớ như vậy. Rất có thể hồi nhỏ, Jeyne cũng chơi cùng mấy đứa trẻ đã chết kia.
Bà ngó xuống nhìn xác chết của cận vệ Tion Frey và Willem Lannister, đợi con trai nói.
Dường như rất lâu sau, Robb mới rời mắt khỏi những xác chết bê bết máu. “Smalljon,” cậu nói, “nói với cha ngươi đưa bọn chúng vào đây.” Không nói không rằng, Smalljon Umber tuân lệnh, tiếng bước chân của anh ta dội lại trong sảnh đường lớn làm bằng đá.
Khi Greatjon đưa các tù nhân qua cửa, Catelyn nhận thấy một số người bước lùi lại để nhường lối cho bọn họ, như thể sự phản bội có thể truyền qua ngọn đuốc, qua một cái liếc mắt, hay một tiếng ho. Người áp giải và tù nhân trông rất giống nhau; họ đều to lớn, râu rậm và tóc dài. Hai người của Greatjon bị thương và ba tù nhân. Họ chỉ khác nhau ở chỗ có người mang giáo, và có người mang bao kiếm trống trơn. Tất cả bọn họ đều mặc áo giáp dài hoặc áo có khâu các vòng sắt, ủng thô và áo khoác dày bằng len hoặc bằng lông thú. Thời tiết phương bắc khắc nghiệt, lạnh giá và không có sự khoan hồng, Ned từng nói vậy với bà khi lần đầu tiên bà đến Winterfell cách đây cả nghìn năm.
“Năm người,” Robb nói khi các tù nhân đứng trước mặt ngài, ai cũng ướt sũng và im lặng. “Tất cả bọn chúng sao?”
“Bọn chúng có tám người,” Greatjon gầm lên. “Chúng thần đã gϊếŧ hai tên khi bắt được bọn chúng, còn tên thứ ba đang hấp hối.”
Robb quan sát nét mặt của đám tù nhân. “Các ngươi mất tận tám người để gϊếŧ hai hộ vệ không có vũ khí.”
Edmure Tully cất tiếng nói. “Bọn chúng gϊếŧ hai người của thần nữa, để đột nhập vào trong tháp. Đó là Delp và Elwood.”
“Đó không phải là gϊếŧ người đâu, Ser,” Lãnh chúa Rickard Karstark nói, ông ta không hề lúng túng vì sợi dây thừng cột quanh cổ tay hay vì máu đang chảy giọt xuống mặt. “Bất cứ ai dám chặn một người cha và sự báo thù của ông ta đều là cầu xin cái chết.”
Lời nói của ông ta rung lên trong tai Catelyn, nghe thật khắc nghiệt và tàn nhẫn, y như tiếng trống thình thịch của chiến tranh. Cổ họng bà khô khốc. Mình đã gây ra việc này. Hai đứa trẻ kia đã chết, để các con gái mình có thể sống.
“Đêm đó trong rừng Whispering, ta đã nhìn thấy các con của ngươi chết,” Robb nói với Lãnh chúa Karstark. “Tion Frey không gϊếŧ Torrhen. Willem Lannister cũng không gϊếŧ Eddard. Vậy tại sao ngươi có thể gọi đây là sự báo thù? Đây là hành động điên rồ, và hành vi gϊếŧ người khốn nạn. Các con trai của ngươi đã chết đầy vinh quang trên chiến trường, khi tay vẫn cầm gươm.”
“Tụi nhỏ chết rồi,” Rickard Karstark nói. “Sát Vương đã gϊếŧ tụi nhỏ. Hai tên kia cùng một giuộc với hắn. Nợ máu phải trả bằng máu.”
“Máu của trẻ con ư?” Robb chỉ vào hai xác chết. “Tụi nhỏ bao nhiêu tuổi? Mười hai, hay mười ba? Chúng là cận vệ.”
“Cận vệ chết trong mọi trận chiến.”
“Chết khi chiến đấu, đúng vậy. Tion Frey và Willem Lannister đã hạ gươm đầu hàng ở rừng Whispering. Chúng là tù nhân, là những cậu bé bị nhốt trong xà lim, đang ngủ, không có vũ khí. Ngươi hãy nhìn chúng xem!”
Nhưng Lãnh chúa Karstark lại nhìn Catelyn. “Hãy bảo mẹ của người nhìn bọn chúng,” ông nói. “Bà ta đã gϊếŧ chúng, cũng như thần thôi.”
Catelyn đặt một tay lên lưng ghế của Robb. Đại Sảnh như quay cuồng quanh bà. Bà có cảm giác như mình sắp ói.
“Mẹ ta không liên quan gì đến việc này,” Robb giận dữ nói. “Đây là việc làm của ngươi. Là việc sát nhân của ngươi. Là sự phản bội của ngươi.”
“Tại sao gϊếŧ kẻ thuộc dòng họ Lannister lại là phản bội, và giải phóng cho chúng lại không phải là mưu phản?” Karstark gay gắt hỏi. “Có phải nhà vua đã quên rằng chúng ta đang trong cuộc chiến với Casterly Rock? Khi chiến tranh, người phải gϊếŧ hết kẻ thù. Hay là cha ngươi chưa dạy ngươi điều đó, hả thằng nhóc?”
“Thằng nhóc ư?” Greatjon đấm mạnh vào Rickard Karstark khiến ông ta ngã quỵ xuống.
“Để hắn yên!” Giọng của Robb rung lên khi ra lệnh. Umber bước lùi lại khỏi tên tù nhân.
Lãnh chúa Karstark nhổ một cái răng gẫy ra. “Phải rồi, Lãnh chúa Umber, cứ để mình ta với nhà vua. Ngài ấy định mắng mỏ ta rồi mới tha thứ cho ta đấy. Đó là cách Vua Phương Bắc xử lý tội phản nghịch.” Ông ta nở nụ cười đầy máu. “Hay là tôi nên gọi ngài là Vị Vua Đánh Mất Phương Bắc?”
Greatjon chộp lấy một ngọn giáo từ người đứng bên cạnh và gí mạnh vào vai ông ta. “Bệ hạ, xin để thần đâm thấu thịt hắn. Hãy để thần rạch toạc bụng hắn để xem ruột gan hắn màu gì.”
Cửa sảnh đường mở ra, và Cá Đen bước vào, nước vẫn chảy tong tong từ áo khoác và mũ của ông. Hiệp sĩ cấp cao Nhà Tully đi cùng ông vào, khi bên ngoài sấm chớp đùng đùng và cơn mưa đen nặng hạt rơi xối xả trên tường đá của Riverrun. Ser Brynden bỏ mũ và quỳ một gối xuống. “Thưa bệ hạ,” ông ta chỉ nói vậy, nhưng sự dứt khoát trong giọng nói của ông ta nói lên nhiều điều.
“Ta sẽ gặp riêng Ser Brynden trong phòng tiếp kiến.” Robb đứng lên. “Greatjon, trông chừng Lãnh chúa Karstark ở đây cho đến khi ta trở lại, và treo cổ bảy tên kia.”
Greatjon hạ thấp giáo xuống. “Treo cổ cả mấy tên đã chết sao?”
“Phải. Ta sẽ không để xác chết làm nghẽn sông suối của cậu ta. Treo cổ chúng để cho quạ ăn.”
Một trong các tù nhân quỳ xuống. “Bệ hạ, xin hãy tha mạng. Thần không gϊếŧ ai cả, thần chỉ đứng canh gác ở cửa thôi.”
Robb cân nhắc. “Vậy ngươi có biết Lãnh chúa Rickard có ý định làm gì không? Ngươi có nhìn thấy dao được rút ra không? Ngươi có nghe thấy tiếng quát thét, tiếng la hét, tiếng khóc van xin không?”
“Dạ có, nhưng thần không gϊếŧ người. Thần chỉ là người cảnh giới, thần thề là vậy…”
“Lãnh chúa Umber,” Robb nói, “tên này chỉ là người đứng canh. Vậy hãy treo cổ hắn cuối cùng, để hắn đứng canh những tên khác chết. Mẹ và cậu, hãy đi với ta.” Ngài quay lưng khi người của Greatjon tiến đến gần đám tù nhân và chĩa mũi giáo xua bọn chúng ra khỏi đại sảnh. Bên ngoài sấm chớp vẫn giật đùng đùng, to đến mức nghe như thể tòa lâu đài đang sụp xuống tai họ. Có phải đây là tiếng vọng của một vương quốc đang sụp đổ không? Catelyn tự hỏi.
Phòng tiếp kiến tối om, nhưng ít nhất tiếng sấm gầm cũng bị bóp nghẹt bởi những bức tường dày. Một người hầu bước vào, tay cầm đèn dầu để châm lửa, nhưng Robb lệnh cho ông ta ra ngoài và để đèn lại. Trong phòng có ghế và bàn, nhưng chỉ có Edmure ngồi, và ông đứng lên khi nhận thấy những người khác vẫn đang đứng. Robb bỏ mũ ra và đặt lên bàn trước mặt.
Cá Đen đóng cửa lại. “Người của Karstark đi hết rồi.”
“Tất cả sao?” Sự tức giận, hay nỗi tuyệt vọng khiến giọng Robb đặc sệt như vậy? Ngay cả Catelyn cũng không rõ.
“Tất cả lính chiến đấu,” Ser Brynden nói. “Một số người hầu bị bỏ lại với những người bị thương. Chúng thần đã chất vấn để biết chắc chắn sự thật. Bọn chúng rời đi lúc nửa đêm, ban đầu là một, hai người, sau đó theo nhóm đông hơn. Những người bị thương và đầy tớ được lệnh phải giữ cho lửa trong doanh trại sáng để không ai biết bọn chúng bỏ đi, nhưng khi mưa xuống thì lửa tắt hay sáng đều vô nghĩa.”
“Bọn họ có tái hợp lại sau khi rời khỏi Riverrun không?” Robb hỏi.
“Không. Họ đi rải rác. Lãnh chúa Karstark thề sẽ gả đứa con gái của ông ấy cho bất kỳ ai mang đầu của Sát Vương về cho ông ấy, dù người đó cao quý hay thấp hèn.”
Lạy các thánh thần. Catelyn lại cảm thấy khó chịu.
“Gần ba trăm người cưỡi ngựa và gấp đôi chừng đó số ngựa đã biến mất trong đêm.” Robb xoa thái dương, nơi chiếc vương miện để lại vết hằn trên làn da mềm phía trên tai ngài. “Toàn bộ quân lực cưỡi ngựa của Karhold, đều mất hết.”
Tất cả là tại ta. Tại ta, xin các vị thần thứ lỗi cho con. Catelyn không cần phải là một người lính mới hiểu được cạm bẫy mà Robb đang hứng chịu. Trong khoảnh khắc, ngài đã nắm giữ được các vùng đất ven sông, nhưng vương quốc của ngài bốn bề đều là kẻ thù, trừ phương đông, nơi Lysa cai trị tách biệt trên đỉnh núi của dì ấy. Ngay cả sông Trident cũng bắt đầu nguy hiểm khi Lãnh chúa của Crossing không còn là đồng minh. Và bây giờ, mất thêm cả gia tộc Karstark…
“Tin về việc này không được đi quá Riverrun,” anh Edmure của bà nói. “Lãnh chúa Tywin sẽ… gia tộc Lannister sẽ trả các món nợ của mình, bọn họ luôn nói vậy. Đức Mẹ khoan dung, khi ông ta nghe được chuyện này.”
Sansa. Các móng tay của Catelyn đâm sâu vào lớp thịt mềm trong lòng bàn tay bà, sâu đến mức bà phải mở bàn tay ra.
Robb ném cho Edmure một ánh mắt lạnh băng. “Thưa cậu, cậu định biến cháu thành một kẻ dối trá và một tên sát nhân sao?”
“Chúng ta không cần nói dối. Chỉ cần im lặng. Chôn mấy thằng nhỏ kia và giữ kín miệng cho đến khi chiến tranh kết thúc. Willem là con trai của Kevan Lannister, và là cháu của Lãnh chúa Tywin. Tion là con trai của phu nhân Genna, và một người họ Frey. Chúng ta phải giấu cả tin về Song Thành nữa, cho đến khi…”
“Cho đến khi chúng ta có thể làm người chết sống lại sao?” Brynden Cá Đen gay gắt nói. “Edmure à, sự thật đã bỏ trốn cùng gia tộc Karstark rồi. Quá muộn cho kế hoạch của cháu.”
“Ta nợ cha họ sự thật,” Robb nói. “Và công lý. Ta nợ bọn họ.” Ngài nhìn đăm đăm chiếc vương miện, tia sáng đen của đồng, đường tròn của những thanh gươm sắt. “Lãnh chúa coi thường ta. Phản bội ta. Ta không còn lựa chọn nào khác, ngoài việc phải kết án ông ta. Có chúa mới biết đội quân của Karstark và Roose Bolton sẽ làm gì khi bọn họ biết ta tử hình lãnh chúa của họ vì tội phản bội. Chắc chắn Bolton sẽ được cảnh báo.”
“Người thừa kế của Lãnh chúa Karstark cũng ở Harrenhal,” Ser Brynden nhắc cho ngài nhớ. “Đứa con trai lớn nhất, chính là đứa mà gia tộc Lannister bắt làm tù nhân ở Green Fork.”
“Harrion. Tên cậu ta là Harrion.” Robb cười cay đắng. “Một vị vua tốt nhất nên biết hết tên kẻ thù của mình, các vị có nghĩ vậy không?”
Cá Đen sắc sảo nhìn ngài. “Ngài biết chắc chắn như vậy sao? Rằng việc này sẽ biến cậu trai trẻ nhà Karstark thành kẻ thù của ngài?”
“Cậu ta còn có thể trở thành gì được nữa? Ta sắp gϊếŧ cha của cậu ta, cậu ta có vẻ sẽ không cảm kích ta vì việc đó.”
“Có thể lắm chứ. Có những đứa con trai căm hận cha mình, và chỉ trong một nhát gươm, ngài đã biến cậu ta thành lãnh chúa của Karhold.”
Robb lắc đầu. “Ngay cả khi Harrion là người như vậy, thì cậu ta cũng không bao giờ công khai tha thứ cho người gϊếŧ cha mình. Người của cậu ta sẽ quay lưng lại với cậu ta. Cậu à, họ là người phương bắc. Phương bắc khó lòng quên.”
“Vậy thì tha thứ cho ông ta,” Edmure Tully hối thúc.
Robb nhìn cậu với vẻ nghi ngờ.
Dưới cái nhìn ấy, mặt Edmure đỏ lựng lên. “Ý thần là giữ mạng sống của ông ta. Thưa bệ hạ, thần cũng như bệ hạ, không thích chuyện đó chút nào. Ông ta cũng đã gϊếŧ người của thần. Delp tội nghiệp chỉ vừa mới phục hồi khỏi vết thương do Jaime gây ra. Karstark phải bị trừng trị, chắc chắn vậy. Tức là xích ông ta lại.”
“Một con tin?” Catelyn nói. Có thể là cách tốt nhất…
“Phải rồi, một con tin!” Em trai bà nắm ngay lấy khoảnh khắc mơ màng của bà và coi đó là sự đồng tình. “Nói với con trai ông ta rằng, nếu cậu ta vẫn trung thành với bệ hạ, cha cậu ta sẽ không bị hại gì. Nếu không… bây giờ chúng ta không còn hy vọng gì ở Nhà Frey nữa, ngay cả khi thần đề nghị lấy toàn bộ con gái của Lãnh chúa Walder cũng toàn bộ rác rưởi của ông ta. Nếu chúng ta mất luôn cả gia tộc Karstark, chúng ta còn hy vọng gì nữa?”
“Hy vọng gì?” Robb thở dài, hất tóc ra khỏi mắt và nói, “Chúng ta không nhận được tin gì từ Ser Redrik ở phương bắc, hay phản hồi từ Walder Frey đối với lời đề nghị mới của chúng ta, và chỉ nhận được sự im lặng từ thành Eyrie.” Ngài quay sang mẹ. “Chẳng lẽ dì không bao giờ trả lời thư của chúng ta sao? Con phải viết thư bao nhiêu lần cho dì nữa đây? Con không tin chưa một con quạ nào đưa được tin đến chỗ dì.”
Con trai bà muốn được an ủi, Catelyn nhận thấy như vậy; nó muốn được nghe rằng mọi việc rồi sẽ ổn. Nhưng đức vua của bà cần sự thật. “Đàn quạ đã đưa tin đến chỗ dì ấy. Mặc dù có thể dì ấy nói với con là chưa, nếu dì ấy có dịp nói với con như vậy. Robb à, đừng chờ đợi bất kỳ sự giúp đỡ nào từ nơi ấy.”
“Lysa không dũng cảm đâu. Khi mẹ và dì còn nhỏ, dì ấy thường chạy trốn mỗi khi mắc lỗi. Có lẽ dì ấy nghĩ cha sẽ quên và không nổi giận, nếu như cha không tìm thấy dì ấy. Bây giờ cũng vẫn vậy. Dì ấy chạy trốn khỏi Vương Đô vì sợ hãi, chạy đến nơi an toàn nhất mà dì ấy từng biết, và ngồi tít trên đỉnh núi, mong mọi người sẽ lãng quên dì ấy đi.”
“Các hiệp sĩ vùng Thung Lũng sẽ tạo sự khác biệt trong cuộc chiến này,” Robb nói, “nhưng nếu dì ấy không chiến đấu, thì đành chịu vậy. Con chỉ đề nghị dì ấy mở Cổng Máu cho chúng ta, và cho tàu tới Gulltown đón chúng ta đến phương bắc. Đường núi sẽ nhiều hiểm nguy, nhưng không khó khăn như chiến đấu tìm đường tới Neck. Nếu đến được Cảng White, con sẽ tấn công bên sườn Moat Cailin và đưa người Đảo Iron từ phương bắc đến chỉ trong nửa năm.”
“Thưa bệ hạ, sẽ không có chuyện đó đâu,” Cá Đen nói. “Cat nói đúng. Phu nhân Lysa quá sợ hãi, đến mức bà ấy sẽ không chấp nhận bất kỳ đội quân nào vào đến Thung Lũng. Không một đội quân nào hết. Cổng Máu sẽ vẫn đóng chặt im lìm như vậy thôi.”
“Thế thì Ngoại Nhân có thể gϊếŧ dì ấy,” Robb nguyền rủa trong cơn giận của nỗi tuyệt vọng. “Và cả Rickard Karstark chết tiệt nữa. Cả Theon Greyjoy, Walder Frey, Tywin Lannister và tất cả những người còn lại nữa. Các Thánh thần ơi, tại sao ai cũng muốn làm vua? Khi mọi người hô vang Vua Phương Bắc, Vua Phương Bắc, ta tự nói với mình rằng… ta thề với mình rằng… rằng ta sẽ là một vị vua anh minh, sẽ xứng đáng như cha ta, mạnh mẽ, công bằng, trung thành với bằng hữu và dũng cảm khi đối diện với kẻ thù… vậy mà giờ đây ta cũng không biết đâu là bạn, đâu là thù. Tại sao tất cả lại rối tung lên? Lãnh chúa Rickard đã chiến đấu cạnh ta sáu trận chiến. Con trai ông ấy hy sinh vì ta trong rừng Whispering. Tion Frey và Willem Lannister là kẻ thù của ta. Vậy mà bây giờ ta phải gϊếŧ cha của những bằng hữu đã ngã xuống của ta vì hai kẻ thù ấy.” Ngài nhìn tất cả mọi người. “Liệu Nhà Lannister có cảm ơn ta vì đã xử tử Lãnh chúa Rickard không? Nhà Frey nữa, họ có biết ơn ta không?”
“Không,” Brynden Cá Đen thẳng thừng.
“Như vậy càng có lý do để giữ mạng sống của Lãnh chúa Rickard và giữ ông ta làm con tin,” Edmure hối thúc.
Robb với hai tay xuống nâng chiếc mũ miện khá nặng làm bằng hợp kim đồng và sắt, và đội lên đầu, đột nhiên, ngài trở lại thành một vị vua. “Lãnh chúa Rickard phải chết.”
“Nhưng tại sao?” Edmure nói. “Ngài vừa nói rằng…”
“Ta biết ta đã nói gì. Điều đó không thay đổi việc cháu phải làm.” Những lưỡi lê gắn trên mũ miện của ngài cứng đờ và u ám phía trên lông mày. “Trên chiến trường, ta có thể tự gϊếŧ Tion và Willem, nhưng đây không phải trận chiến. Bọn họ đang ngủ, tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ và không có vũ khí, nằm trong xà lim mà ta giam bọn họ. Rickard Karstark không chỉ gϊếŧ một người Nhà Frey và một gã Lannister. Ông ta hủy hoại cả danh dự của ta. Ta sẽ xử tử ông ta vào lúc bình minh.”
Khi bình minh lên, xám xịt và lạnh cóng, cơn bão đã tan đi thành một cơn mưa mau đẫm nước, dù vậy rừng thiêng vẫn chật ních. Các lãnh chúa vùng sông nước và các Lãnh chúa phương bắc, thuộc dòng dõi quý tộc và thấp hèn, các hiệp sĩ, lính đánh thuê và người coi chuồng ngựa, bọn họ đứng xen lẫn những cái cây để nhìn kết thúc của một lãnh chúa. Edmure đã ra lệnh, và tấm gỗ kê để chặt đầu của đao phủ đã được đặt trước cây đước. Mưa và lá cây rơi xung quanh họ khi người của Greatjon đưa Lãnh chúa Rickard Karstark qua đám đông, hai tay ông ta vẫn bị trói. Người của ông ta đã bị treo cổ trên những bức tường cao của Riverrun, xác bọn họ lủng lẳng cuối dây thừng khi cơn mưa gột rửa những khuôn mặt tím bầm của họ.
Đao phủ đứng đợi bên cạnh tấm gỗ, nhưng Robb lấy cây rìu trong tay gã và lệnh cho gã đứng sang bên cạnh. “Đây là việc của ta,” ngài nói. “Ông ta chết theo lệnh của ta. Ông ta phải chết dưới tay ta.”
Lãnh chúa Rickard Karstark hạ thấp đầu một cách dứt khoát. “Ta cảm ơn vì điều đó. Ngoài ra không còn vì điều gì khác.” Ông ta đã mặc sẵn chiếc áo choàng len đen được trang trí huy hiệu là ánh mặt trời lóe sáng trắng của gia tộc mình. “Máu của Tiền Nhân chảy trong huyết quản của ta, và của ngươi nữa, nhóc ạ. Ngươi nên nhớ kĩ điều đó. Ta được đặt tên theo tên của ông nội ngươi. Ta giương cờ hiệu cho cha ngươi để chiến đấu chống lại Vua Aerys, và chống lại vua Joffrey vì ngươi. Trong trận Oxcross, trong rừng Whispering và trận chiến ở Camps, ta cưỡi ngựa bên cạnh ngươi, và ta cũng sát cánh bên Lãnh chúa Eddard ở trận Trident. Chúng ta có họ hàng với nhau, Stark và Karstark.”
“Quan hệ ấy không ngăn cản ngươi phản bội ta,” Robb nói. “Và bây giờ mối quan hệ ấy cũng không cứu được ngươi. Lãnh chúa của ta, quỳ xuống.”
Lãnh chúa Rickard đã nói thật, Catelyn biết như vậy. Gia tộc Karstark có nguồn gốc từ Karlon Stark, một người con trai trẻ của Winterfell đã đàn áp một lãnh chúa nổi loạn cách đây cả ngàn năm, và được thưởng đất đai vì sự dũng cảm đó. Tòa lâu đài mà ông ta xây lên được đặt tên là Karl’s Hold, nhưng cái tên đó sớm được gọi ngắn gọn thành Karhold, và qua nhiều thế kỷ, Karhold Stark trở thành Karstark.
“Cựu thần hay tân thần đều không quan trọng,” Lãnh chúa Rickard nói với con trai bà, “không ai đáng nguyền rủa như Sát Vương.”
“Quỳ xuống, tên phản bội,” Robb nhắc lại. “Hay ta phải cho người ấn đầu ngươi lên phiến gỗ?”
Lãnh chúa Karstark quỳ xuống. “Các vị thần sẽ phán xét ngươi, như ngươi đã xét xử ta.” Ông đặt đầu lên phiến gỗ.
“Rickard Karstark, lãnh chúa của Karhold.” Robb nâng cây rìu lên bằng cả hai tay. “Dưới sự chứng kiến của những vị thần và quần thần, ta xử ngươi tội gϊếŧ người và tội phản bội. Nhân danh ta, ta kết tội ngươi. Bàn tay ta sẽ kết liễu ngươi. Ngươi có muốn nói lời trăn trối không?”
“Gϊếŧ ta đi, và ngươi sẽ bị nguyền rủa. Ngươi không phải là vua của ta.”
Cây rìu chém nặng và được mài sắc chém phập xuống, nó kết liễu sự sống của kẻ tử tù chỉ bằng một nhát chém, nhưng phải mất tới ba nhát chém đầu của Lãnh chúa Karstark mới lìa khỏi thân, và sau khi công việc được hoàn thành, cả người sống lẫn người chết đều ướt sũng vì máu. Robb ném cây rìu xuống trong sự ghê tởm, và đứng câm lặng trước cây đước. Ngài đứng đó, người run lên, hai tay nắm chặt lại, và nước mưa chảy xuống má ngài. Cầu các vị thần tha thứ cho con, Catelyn lặng lẽ cầu nguyện. Con chỉ là một cậu bé, và con không có lựa chọn nào khác.
Đó là hình ảnh cuối cùng trong ngày bà nhìn thấy về con trai mình. Mưa vẫn liên miên rơi suốt cả buổi sáng, bắn tung tóe mặt nước sông và biến cỏ rừng thiêng thành bùn lầy cùng với các vũng nước nhỏ. Nắm Đấm Đen đã tập hợp một trăm người và phi ngựa đuổi theo người của gia tộc Karstark, nhưng không ai mong ông ta đưa bất kỳ ai trở về. “Ta chỉ nguyện sao ta không phải treo cổ bọn họ,” ông nói khi phi ngựa đi. Khi ông ta đi rồi, Catelyn lui vào phòng của cha, và ngồi bên cạnh giường của Lãnh chúa Hoster.
“Không còn nhiều thời gian nữa,” Maester Vyman cảnh báo bà, khi ông đến vào chiều hôm đó. “Sức lực cuối cùng của ngài đang cạn kiệt, mặc dù ngài vẫn cố chiến đấu.”
“Ngài vẫn luôn là một chiến binh,” bà nói. “Một người đàn ông ngoan cường.”
“Vâng,” học sỹ nói, “nhưng trong trận chiến này, ngài ấy không thể thắng. Đã đến lúc ngài đặt gươm và khiên xuống. Đã đến lúc đầu hàng.”
Đầu hàng, bà thầm nghĩ, để tạo hòa bình. Học sĩ đang nói về cha bà, hay con trai bà đây?
Lúc chiều tà, Jeyne Westerling đến gặp bà. Hoàng hậu trẻ rụt rè bước vào phòng. “Phu nhân Catelyn, con không muốn quấy rầy phu nhân…”
“Thưa hoàng hậu, người được chào đón nồng nhiệt nơi đây.” Catelyn đang khâu vá, nhưng bà đặt kim xuống.
“Xin hãy gọi con là Jeyne. Con thấy mình không giống hoàng hậu chút nào.”
“Nhưng người vẫn là hoàng hậu. Hoàng hậu, xin hãy đến đây ngồi.”
“Jeyne chứ.” Cô ngồi cạnh lò sưởi và lo lắng vuốt váy cho thẳng.
“Theo lệnh hoàng hậu. Jeyne, ta giúp gì được cho con?”
“Về Robb ạ,” cô nói. “Chàng ấy khổ sở lắm... rất giận và không thể an ủi được. Con không biết phải làm sao.”
“Gϊếŧ một người quả là việc khó khăn.”
“Con biết. Con đã nói với chàng rồi, rằng chàng nên để đao phủ làm việc đó. Khi Lãnh chúa Tywin xử tử một người, ông ấy chỉ cần ra lệnh thôi. Như thế dễ dàng hơn, phu nhân có nghĩ vậy không ạ?”
“Phải,” Catelyn nói, “nhưng chồng ta dạy các con trai rằng gϊếŧ người không bao giờ dễ dàng cả.”
“Ôi.” Hoàng hậu Jeyne cắn môi. “Cả ngày nay Robb chưa ăn gì. Con đã lệnh cho Rollam mang cho chàng bữa tối thịnh soạn, gồm sườn lợn, hành hầm và rượu, nhưng chàng không hề động đến. Suốt cả buổi sáng chàng viết một bức thư, và nói con đừng làm phiền chàng, nhưng khi viết xong, chàng lại đốt thư đi. Bây giờ chàng đang ngồi nhìn chằm chằm vào bản đồ. Con hỏi chàng đang nhìn gì, nhưng chàng không trả lời. Con nghĩ là chàng không nghe thấy con nói. Thậm chí chàng còn chưa thay đồ. Quần áo chàng vẫn còn ẩm ướt, và dính đầy máu. Con muốn làm một người vợ hiền của chàng, con muốn lắm, nhưng con không biết phải giúp chàng thế nào. Cổ vũ chàng, hay an ủi chàng. Con không biết chàng cần gì. Phu nhân ơi, phu nhân là mẹ của chàng, xin hãy nói cho con biết con nên làm gì.”
Hãy nói cho con biết con nên làm gì. Catelyn cũng sẽ hỏi y như vậy nếu cha bà còn đủ khỏe. Nhưng Lãnh chúa Hoster đã đi rồi, hoặc gần như đã đi rồi. Ned của bà cũng vậy. Bran và Rickon cũng đi rồi, cả mẹ, và Brandon nữa, cách đây lâu lắm rồi. Chỉ còn Robb ở lại bên bà, Robb và hy vọng ngày càng mong manh về hai đứa con gái của bà.
“Đôi khi,” Catelyn chậm rãi nói, “điều tốt nhất con nên làm là không làm gì cả. Lần đầu tiên ta đến Winterfell, ta cũng bị tổn thương mỗi khi Ned vào rừng thiêng ngồi bên dưới cây mặt người. Một phần linh hồn của chàng ở trong thân cây đó, ta biết như vậy, một phần mà ta không bao giờ chia sẻ được. Nhưng nếu không có phần linh hồn ấy, ta sớm nhận ra rằng chàng sẽ không còn là Ned nữa. Jeyne, cô bé, con đã cưới chồng phương bắc, cũng như ta… và ở phương bắc, mùa đông sẽ đến.” Bà cố nở nụ cười. “Hãy kiên nhẫn. Hãy thấu hiểu. Thằng bé yêu thương con và cần con, nó sẽ sớm trở lại bên con. Có lẽ là ngay tối nay. Hãy ở bên khi nó cần con. Ta chỉ có thể nói vậy với con thôi.”
Hoàng hậu trẻ tuổi chăm chú lắng nghe. “Vâng,” cô đáp khi Catelyn nói xong. “Con sẽ ở bên chàng.” Cô đứng lên. “Con nên quay về. Có lẽ chàng đang nhớ con. Con sẽ biết ngay thôi. Nhưng nếu chàng vẫn ngồi nhìn bản đồ, con sẽ kiên nhẫn đợi chàng.”
“Ừ,” Catelyn nói, nhưng khi cô gái đó đi ra đến cửa, bà lại nghĩ đến một chuyện khác. “Jeyne à,” bà gọi, “Robb cần một điều nữa ở con, mặc dù bản thân nó chưa chắc đã biết. Một vị vua phải có người thừa kế.”
Cô gái mỉm cười khi nghe đến đó. “Mẹ con cũng nói vậy. Mẹ làm sữa cho con uống, gồm thảo mộc, sữa và rượu ạ, để giúp con nhanh mang bầu. Sáng nào con cũng uống. Con nói với Robb rằng con chắc chắn sẽ sinh cho chàng hai đứa con sinh đôi. Một cậu bé Eddard và một cậu bé Brandon. Con nghĩ là chàng thích lắm khi con nói vậy. Chúng con… thưa phu nhân, gần như ngày nào chúng con cũng thử. Có ngày hai lần, hoặc hơn ạ.” Cô đỏ mặt ngượng ngùng, trông càng xinh đẹp hơn. “Con sẽ sớm có con thôi, con hứa đấy. Đêm nào con cũng cầu nguyện xin Đức Mẹ.”
“Tốt lắm. Ta cũng sẽ cầu nguyện cùng con. Cầu nguyện trước các cựu thần và tân thần.”
Khi cô gái đi khỏi, Catelyn quay trở lại với cha và vuốt mái tóc trắng mỏng trên trán cha. “Một cậu bé Eddard và một cậu bé Brandon,” bà khẽ thở dài. “Và có lẽ cả một bé Hoster nữa. Cha có thích không?” Ông không trả lời, nhưng bà cũng không trông mong người trả lời. Khi tiếng mưa trên mái hòa lẫn với tiếng thở của cha, bà lại nghĩ về Jeyne. Cô bé có vẻ rất tốt bụng, đúng như Robb nói. Và đôi hông to, điều đó mới quan trọng hơn.