Chương 19

Giọng anh ta nhẹ nhàng và ngọt ngào, nhưng điểm xuyết trong đó vẫn là vẻ ngạo nghễ.

Và anh ta gọi ta là Queen. Không phải là người nước ngoài đầu tiên gọi như vậy, nhưng từ ngữ ấy dường như có chút gì đó kì lạ, có lẽ bởi ta thường trao đổi thư từ với chú chim tên Queen.

Liệu điều đó có nghĩa là.. Vương tử Heinley là chủ nhân của Queen? Anh ta nghĩ rằng ta là người bạn qua thư đó sao? Trong một khoảnh khắc, ta có chút ngờ vực nhưng rồi nhanh chóng bỏ qua. Dù anh ta có là chủ nhân của những bức thư thì điều đó cũng chẳng quan trọng. Ta không có ý định gặp chủ nhân của Queen ngoài đời thực.

Hiệp sĩ đứng cạnh ta nhăn mặt như thể đó là một lời xúc phạm. Hẳn anh ta nghĩ rằng Vương tử thật thô lỗ khi muốn đích thân ta đưa đi dạo xung quanh cung điện.

"Được thôi."

Dù sao thì chẳng thể biết trước được khi nào đất nước của anh ta sẽ vượt qua Đông Quốc. Ta sẽ không gây rối với một vị Vương tử có thể trở thành Quốc vương trong tương lai đâu.

Sau khi nghĩ ngợi một chút, vẻ cao ngạo trên gương mặt Vương tử Heinley nhanh chóng phai mờ và biến mất, thay vào đó là nụ cười đơn thuần khi đưa khuỷu tay ra cho ta khoác lấy. Trái ngược với vẻ đẹp mã, cánh tay của anh ta lại có cảm giác rắn chắc. Ta thình lình buông ra vì ngạc nhiên khiến Vương tử Heinley quay sang nhìn ta với vẻ tò mò.

"Có chuyện gì sao?"

"Không có gì đâu."

Ta không thể nói rằng tay anh ta rắn chắc hơn mình nghĩ được, nên đành ta nhanh chóng nhìn sang một hướng khác.

"Ngài đã tới Vườn bạc chưa? Đó là khu vườn gần cung điện phía nam nhất. Nó rất đẹp đấy."

"Thật ra ta đã đi loanh quanh cung điện phía nam được chút ít rồi."

Ta rơi vào trầm tư một chút khi đi dọc hành lang ra khỏi chính điện. Thường thì chính điện được dùng cho công việc nên có khá nhiều khu vực cấm người ngoài, vì vậy không thể dẫn Vương tử Heinley đi dạo quanh đây được. Cung điện phía nam được dùng để tiếp đãi các vị khách nước ngoài nên hẳn anh ta đã lượn lờ xung quanh đó rồi.

Vậy chỉ còn lại cung điện phía tây của ta.. Chúng ta có thể uống trà, vậy nên để Tây cung làm điểm đến cuối cùng nhỉ.

Ta có thể đưa anh ta tới khu vực Đông cung của Hoàng đế Bệ hạ, nhưng ta không muốn gặp Rashta, vậy nên chúng ta có thể bỏ qua nơi đó và hướng về cung điện phía bắc.

"Nương nương?"

Ta đi về phía trước mà không nói gì, nhưng rồi Vương tử Heinley gọi giật ta lại. Có điều gì đó trong giọng nói ấy khiến tai ta có chút râm ran.

"Ta đang nghĩ về việc nên đưa ngài tham quan những đâu."

"À, vậy thì ta muốn tới.."

Trước khi Vương tử Heinley kịp nói xong, một bóng hình thân quen từ phía bụi rậm phi thẳng tới chỗ chúng ta.

"Hoàng hậu!"



Rashta. Dù ta đã cố tránh mặt nhưng cô ta vẫn cứ xuất hiện. Ta thở dài, giữ vẻ mặt điềm tĩnh khi gật đầu với cô ả.

"Hoàng hậu đang đi dạo sao? Rashta cũng đang đi dạo nè."

"Ừ."

Ta không hiểu cô ả lấy đâu ra năng lượng mà không biết mệt mỏi như vậy. Trong khi lần gặp trước mọi thứ diễn ra không được tốt đẹp cho lắm.

"Thần đến từ chỗ kia kìa."

Cô ta chỉ đến chỗ con đường vừa đi, rồi cười đến là xán lạn và cúi chào vị Vương tử.

"Xin chào, ta là Rashta."

Ta nghĩ Vương tử Heinley sẽ phật lòng bởi cách chào hỏi suồng sã, khác biệt với các quý tộc này; nhưng anh ta bất ngờ cười tươi và bắt chước cung cách của Rashta.

"Xin chào, ta là Heinley."

Rashta khúc khích tựa tiếng chuông bạc.

"Ngài vui tính ghê! Hoàng hậu, đây là ai vậy? Rashta chưa gặp bao giờ cả."

Heinley tự mình giới thiệu trước cả khi ta kịp mở miệng.

"Ta là Vương tử Heinley tới từ Tây Quốc."

"Ôi trời! Hoàng tử ư?"

Rashta dùng tay che miệng rồi hét lên vì phấn khích.

"Rashta chưa bao giờ thấy hoàng tử cả!"

"Haha, vậy sao?"

"Ngài thật sự giống hoàng tử từ chuyện cổ tích đó."

"Chúa ơi, cô đang tâng bốc ta quá đấy, Rashta."

Má Rashta phơn phớt ánh hồng.

"Hai người đang đi dạo sao?"



"Ta đã nhờ Hoàng hậu dẫn đi tham quan cung điện đấy."

"Chỗ này tuyệt nhỉ? Có rất nhiều nơi để khám phá."

"Ta chưa đi được nhiều lắm, nhưng cho tới hiện tại thì đúng là tuyệt thật."

Không như các quý tộc thường bối rối trong buổi gặp mặt đầu tiên bởi cách nói chuyện và cư xử của Rashta, Vương tử Heinley có vẻ biết cách phối hợp nhịp nhàng. Rashta hỏi Vương tử Heinley có thấy thoải mái không, rồi lại tiếp tục hỏi han anh ta với một nụ cười hết sức rạng rỡ.

"Vậy thì, Vương tử Heinley này, ngài muốn ta dẫn ngài đi không?"

Vương tử Heinley nhướng mày.

"Tiểu thư Rashta đây sao?"

"Rashta đã khám phá mọi ngóc ngách của lâu đài rồi, không có chỗ nào là ta không biết cả!"

Rashta liếc nhìn và còn tốt bụng nói thêm.

"Chắc là Hoàng hậu bận lắm, nên để Rashta dẫn ngài đi cho."

"À, cảm ơn tiểu thư Rashta, nhưng ta ổn. Hoàng hậu đã là một hướng dẫn viên tuyệt vời rồi."

Ta còn chưa dẫn anh ta đi đâu được cả. Vương tử Heinley nhìn ta, hối lỗi.

"À! Vậy thì Rashta sẽ đi cùng mọi người nhé. Cả ba người đi chung sẽ còn vui hơn đó!"

Rashta bám lấy Vương tử Heinley, nhưng rồi anh ta cười nhẹ.

Nếu anh ta cho Rashta đi cùng, ta nên rời đi thì hơn. Ta vắt óc cố nghĩ ra một lí do hợp lí.

Bận? Không được, khi nãy ta lỡ nói mình không bận rồi.

Tự dưng ta nhận ra có việc đột xuất cần giải quyết? Không được, khinh suất quá.

Có lẽ ta nên chạy thẳng tới nhà vệ sinh.. Không được, chắc chắn không.

Trong bất cứ trường hợp nào, ta không muốn diễn cảnh Hoàng hậu và phi tần của Hoàng đế dạo chơi với Vương tử nước láng giềng. Chẳng còn gì nực cười hơn thế. Nhưng trước khi ta cố kiếm lấy một cái cớ thì..

"Xin lỗi, tiểu thư Rashta."

HẾT CHƯƠNG 19.