- 🏠 Home
- Phương Tây
- Sự Trở Lại Của Hoàng Hậu
- Chương 13
Sự Trở Lại Của Hoàng Hậu
Chương 13
Cuối cùng, ta không chịu đựng được nữa, bèn nói ra suy nghĩ của mình. Sovieshu kinh ngạc nhìn ta. Đôi mắt ta nóng bừng vì những giọt nước mắt không thể tuôn rơi, nhưng ta vẫn cố cắn răng kìm lại. Một vị hoàng hậu không nên khóc lóc vì lòng tự trọng của mình.
"Họ nói rằng họ đã nghe được những tin đồn ấy chứ không phải ta nói cho họ. Bây giờ chàng đang đổ lỗi cho ta về những tin đồn mà chàng còn không biết nguồn gốc của nó ở đâu đấy à?"
"Cho dù ta có nghĩ bao lâu đi chăng nữa, ta vẫn không nghĩ ra ai sẽ kiếm được lợi từ việc này ngoài nàng."
"Ta sẽ được lợi gì cơ?"
"Không phải Rashta bây giờ giống như tình địch của nàng à?
"! "
" Chẳng phải nàng đã kể cho ta câu chuyện Rashta là một nô ɭệ bỏ trốn sao? Khi đó, nàng không nói một lời nào về nguồn gốc của tin đồn. Trước đó, ta chẳng nghĩ gì cả, nhưng ngay từ đầu đã có thể là nàng tung tin đồn đó rồi. "
Lời buộc tội của Sovieshu quả phiến diện và xúc phạm đến ta. Ta cố gắng bình ổn hơi thở của mình để giữ bình tình. Nhưng càng bình tĩnh, Sovieshu lại càng nghi ngờ ta. Phải mất một lúc, ta mới có thể nói với một giọng nói có vẻ bình thường.
" Nhân tình của chàng chẳng phải là đối thủ của ta. "
" Gì cơ? "
" Chàng không phải người ta yêu, vậy làm sao cô ta lại có thể trở thành mối đe dọa đối với ta được chứ? "
Vẻ mặt của Sovieshu dao động. Ta thẳng lưng, nở một nụ cười mà ta đã tự luyện tập cả trăm lần trước gương.
" Chàng coi trọng nhân tình đến vậy, còn ta cũng chỉ như bao người khác. Ta mệt rồi, nên để ta nói lại nhé, thưa Bệ hạ: Đừng bao giờ phải để ta dính líu đến chuyện của ngài và cô nhân tình đó. "
Ta quay người, đi thẳng ra cửa. Bộ trưởng Bộ tài chính đang lo lắng đi đi lại lại trên hành lang, và tình cờ ông ta quay về phía ta, đôi mắt mở to khi thấy. Quả nhiên ta đã không thể kiềm chế được nét mặt của mình.
Ta mỉm cười rồi nhanh chóng rời khỏi sảnh và hướng tới khu vườn phía tây. Ta chạy thật nhanh tới chiếc ghế hình tổ chim của ta, nơi chẳng có bất kì thị nữ nào, và vùi mình vào đó. Ta ôm lấy thân mình, cố gắng đè nén tiếng nức nở. Hoàng hậu không được khóc. Hoàng hậu không được khóc trước mặt người khác. Trong trí óc của ta, Sovieshu và nhân tình thật nhỏ nhoi và chẳng hề quan trọng, họ chẳng thể lay động cõi lòng ta. Nhưng sâu thẳm trong tim đã có một lỗ hổng.
Rốt cuộc, trời trở tối. Ta đã ngồi đây khá lâu rồi. Chắc rằng các thị nữ đang nháo nhác lên đi tìm ta đây. Ta buông lỏng cơ thể mình. Sau khi ngồi co quắp ở một tư thế trong nhiều giờ, tay chân đã cứng đờ tựa con búp bê gỗ.
Có tiếng lanh lảnh từ xa vang lại. Ta nhìn lên từ chiếc tổ ấm của mình, thấy con chim lớn từ trên trời bay xuống.
"... "
Chính là chú chim bảnh bao mang tới bức thư của người ngoại quốc say xỉn lần trước. Nó hướng về phía ta, đáp xuống rồi nhìn chằm chằm. Nó trông thật đáng yêu, đến mức ta bật cười khúc khích. Nó chớp chớp đôi mắt to tròn, nghiêng nghiêng đầu nhìn ta.
" Ngươi đến gặp ta sao? "
Một lần nữa, một mảnh giấy nhỏ được buộc vào chân của nó. Ta mở tờ giấy ra, thấy dòng chữ được viết gọn gàng.
- Nó cần một cái tên sao? Người có thể đặt tên cho nó nếu muốn.
Ta nhìn con chim, và nó nhìn lại ta. Ảnh mắt của nó dường như sâu thẳm hơn thường. Liệu nó có biết rằng ta đang buồn sầu hay chăng?
" Này chim. "
"... "
" Này chim. "
"... "
Ta nhìn vào đôi mắt sáng, và suýt nữa đã tin rằng nó hiểu lời ta.
Không, điều đó nghe thật ngốc nghếch.. Nhưng những chú chim thông minh cũng có thể hiểu tiếng người phải không? Ta chần chừ giây lát, nhìn xung quanh rồi khẽ ôm lấy, thì thầm vào chỏm đầu của nó.
" Đây.. Là chốn bí mật của ta. "
Nó nghiêng nghiêng đầu nhìn ta trống rỗng. Ta vỗ vỗ lưng nó và tiếp tục nói một cách ngại ngùng.
" Ta không thể khóc ở nơi nào khác. Nhưng ở đây, ta có thể khóc cho thỏa lòng mình. Đó là bí mật, đừng nói với ai nhé. "
Chú chim chớp chớp đôi mắt to của mình một lần nữa. Rồi nó chậm rãi nâng cánh, xoa vào má ta như thể đang an ủi, và ta mỉm cười.
" Chú chim ngoan. "
Ta hôn nhẹ lên đầu nó tỏ lòng biết ơn, và chú chim kêu lên một tiếng thật hài hước, dùng mỏ gõ nhẹ vào tờ giấy.
Nó muốn ta viết thư trả lời sao? Thật là một sinh vật thông minh làm sao! Thật may mắn, ta có đem theo mẩu giấy nho nhỏ và một cây bút bỏ túi. Ta lấy nó ra, nghĩ ngợi xem nên đặt tên nó là gì và viết vào tờ giấy.
- Vậy tên nó sẽ là Queen.
Khi viết xong, ta nhìn lên, thấy nó đang nhìn chằm chằm vào dòng chữ như thể biết đọc vậy. Con chim gõ vào từ Queen bằng móng vuốt lớn của mình.
" Đó là tên của ngươi đó. Hãy đưa cái này cho chủ nhân nhé. "
Ta buộc mẩu giấy vào chân nó và khẽ ôm nó thêm lần nữa.
Hoàng hậu. Phải.. Cho dù chuyện gì xảy ra đi chăng nữa, ta vẫn là hoàng hậu. Dù Sovieshu có nói như thế nào đi nữa, phi tần vẫn chỉ là phi tần, còn hoàng hậu vẫn là hoàng hậu. Ta lấy khăn tay ra, lau nhẹ vùng mắt sưng vù và hít sâu. Hãy nhớ lời mẹ dặn – đừng bao giờ dính dáng tới họ.
" Người ta chẳng mong ta trở thành vị hoàng hậu được hoàng đế độc sủng. "
"! "
" Mục tiêu của ta trong đời cũng chẳng phải là được Hoàng đế yêu thương. "
Ta đã học để sống như một vị hoàng hậu hoản hảo nhất. Ta là người, vẫn biết tổn thương, nhưng sẽ không chìm đắm trong tuyệt vọng. Ta đã tự thương cảm cho mình đủ rồi, phải quay lại thôi.
Ta hít một hơi dài, hôn lên đầu chú chim lần nữa và để nó bay lên bầu trời cao rộng. Dường như nó có chút lưu luyến ta chẳng muốn rời, vẫn còn bay vòng trên đầu ta, nhưng rồi nó đổi hướng và bay đi xa.
Ta tập mỉm cười một lần nữa rồi trở về cung.
* * *
Con chim lớn bay thẳng tới ngọn núi gần đó. Nó lướt qua những hàng cây cho đến khi tìm thấy được một cành nọ, vốn đã có một đàn chim, và đáp xuống đó. Sự xuất hiện của con chim lớn khiến những con chim nhỏ khác bay tán loạn, và con chim lớn đó đậu mình trên một tảng đá trong không gian thoáng đãng.
Sau đó, thật đáng kinh ngạc, nó biến thành một chàng trai trẻ. Anh ta đẹp trai, rất đẹp trai là đằng khác, với cơ thể cân đối và những múi cơ săn chắc.
" Đặt tên cho con chim trống là "Queen" à. "
Chàng trai trẻ tự cằn nhằn với chính mình và gãi đầu. Con chim xanh đang đậu trên một cành cây gần đó nhảy xuống, biến thành một chàng trai tóc xanh. Chàng trai ấy lấy ra một cái áo choàng đỏ từ một cái cây khác và bắt đầu cằn nhằn người nọ.
" Ý ngài là gì chứ? Ngài nói là sẽ đi trinh sát cơ mà. Ngài không lượn lờ chỗ nào khác đâu đúng khô.. "
" Ồ không, ta đang trinh sát đấy chứ. "
" Trinh sát người đẹp à? "
" Ngươi nói gì chứ? Ta đến cung điện hẳn hoi nhé. "
".. Ngài chắc không thế? "
Người đàn ông đẹp trai nhăn mặt khi chàng trai tóc xanh nhìn chằm chằm một cách ngờ vực.
" Ngươi không tin ta à? "
Chàng trai tóc xanh vung chiếc áo choàng màu đỏ quanh vai người đàn ông.
" Không hề, nhưng xin hãy chú ý tới hành động của ngài, thưa Vương tử. Hãy nhớ rằng người đang là người thừa kế hợp pháp của Tây Quốc."
HẾT CHƯƠNG 13.
- 🏠 Home
- Phương Tây
- Sự Trở Lại Của Hoàng Hậu
- Chương 13