🖼️ Chương này có nội dung ảnh, vui lòng xem trên
Phiên bản đầy đủ *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.“Không ra thể thống gì, thật sự là không ra thể thống gì” Cao Huy Cường nhìn Trần Kim Phượng đã lái xe đi xa, tức giận dậm chân, các cơ trên khuôn mặt như run lên.
Sau đó Cao Huy Cường hít một hơi thật sâu rồi nhìn Tiêu Hạo Thiên và nói: “Tiêu Hạo Thiên, cậu yên tâm, xe của cậu chúng tôi không cần đâu, lát nữa tôi sẽ bảo mẹ con bé mang xe về cho cậu”
Sau khi nghe thấy vậy Tiêu Hạo Thiên im lặng, một lúc sau anh ngẩng đầu lên nhìn Cao Huy Cường và nói: “Bố thật sự không bằng lòng tác thành cho con và Ánh Vy sao? Sau khi Tiêu Hạo Thiên hỏi xong câu này, khắp người Cao Ánh Vy cũng như đang run lên, dè dặt nhìn sang phía bố cô.
Cao Huy Cường lạnh lùng hừm một tiếng rồi nói: “Tiêu Hạo Thiên, bây giờ cậu cũng đã là một người làm bố, cậu cũng có con gái, vậy tôi hỏi cậu nếu như
sau này Thúy Hồng gặp phải cảnh ngộ giống như Ánh Vy, vậy cậu sẽ nghĩ thế nào?”
Sau khi nghe vậy Tiêu Hạo Thiên không nói gì, anh lặng lẽ cúi đầu, chân thành nhìn Cao Huy Cường nói: “Con xin lỗi”
Lúc này Cao Ánh Vy quy bịch xuống trước mặt Cao Huy Cường, nước mắt giàn giụa, khổ sở van nài: “Bố, đây không phải là lỗi của Tiêu Hạo Thiên, lúc đó anh ấy bị thương nặng và bất tỉnh, anh ấy không biết gì về những chuyện đó, những năm tháng qua anh ấy là binh lính ở nước ngoài, anh ấy thật sự không biết chuyện gì cả. Bố, Thúy Hồng cũng cần có bố, con tin rằng Tiêu Hạo Thiên có thể chăm sóc cho con và Thúy Hồng cả đời. Bồ, bố muốn măng thì cứ mắng con đi, đều là do con gái bất hiểu, con xin lỗi bố”
“Ông ơi, ông ơi, ông đừng mắng bố mẹ nữa có được không? Đều là lỗi của Thúy Hồng, là Thúy Hồng gọi điện cho bố bảo bố quay về, ông ơi đều là lỗi của Thúy Hồng, con xin lỗi ông” Lúc này Thúy Hồng cũng chạy lại gần, ôm đùi Cao Huy Cường và xin lỗi với vẻ mặt rất lo lắng.
Lúc Thúy Hồng chạy đến ôm đùi Cao Huy Cường, khắp người Cao Huy Cường đột nhiên như run lên, dường như ông dần dần dịu xuống. Ông lập tức ngồi xổm xuống ôm lấy Thúy Hồng vào lòng nói: “Thúy Hồng, không sao, con với dì đi chơi trước đi, ông sẽ không mảng bố mẹ con nữa đâu, con đi chơi đi nha”
Khi đó Cao Ngọc Kiều cũng vội vàng chạy tới, đến trước mặt Cao Huy Cường với khuôn mặt vô cùng lo lắng và nói: “Bố, bây giờ anh rể đã trở về rồi, hơn nữa ngày trước vì giúp chị ở bên Huế nên anh ấy đã bị trục xuất khỏi Bộ Quốc phòng rồi. Bố, đó đều là sự thật, bô hãy tin tưởng anh rể, con có thể cam đoan với bố rằng anh rể nhất định sẽ chăm sóc tốt cho chị và Thúy Hồng, con cam đoan”
Cao Huy Cường đặt Thúy Hồng vào trong vòng tay của Cao Ngọc Kiều, đợi Cao Ngọc Kiều và mọi người đi xa rồi, ông mới thở dài, ông hiểu rõ con gái mình là người như thế nào, ông cũng tin rằng Tiêu Hạo Thiên thật sự không hề biết, hơn nữa vừa rồi Cao Ngọc Kiều nói rằng Tiêu Hạo Thiên vì lần trước tự ý trở về nên đã bị trục xuất khỏi Bộ Quốc phòng. Thật sự trong lòng ông cũng đã phần nào tin tưởng Tiêu
Hạo Thiên.
Một lúc lâu sau, Cao Huy Cường lại thở dài ngao ngán, nhìn sang Tiêu Hạo Thiên nói: “Tiêu Hạo Thiên, cứ coi như là cậu không biết gì, nhưng Ánh Vy cũng là vì cậu mà bị như vậy, vì vậy trong lòng tôi có chút giận cậu, cậu nói như vậy có nên hay không?”
Tiêu Hạo Thiên thành thật gật đầu nói: “Bố, đó là lỗi của con, con xin hứa với bố, con thề rằng cả đời này con nhất định sẽ chăm sóc thật tốt cho Ánh Vy và Thúy Hồng. Mong bố hãy cho con xin thêm một chút thời gian có được không? Tháng sau, ngày mười lăm tháng sau, con sẽ tổ chức đám cưới với Ánh Vy, sẽ không bao giờ để cô ấy phải chịu thiệt thòi nữa. Bố có thể cho con thêm một chút thời gian, không cần đến một tháng, có được không ạ?”
Sau khi nghe xong những lời này, Cao Huy Cường lặng lẽ thở dài, sau đó ông nhìn chằm chằm vào Tiêu Hạo Thiên nói: “Tiêu Hạo Thiên, con gái của tôi cậu cũng hiểu rồi, cậu không thể biết được trong năm năm qua con gái tôi đã sống như thế nào. Cậu có thể lừa dối tôi, nhưng nếu như cậu lừa dối Ánh Vy, cậu có biết con bé có thể sẽ không thể sống nổi, cậu hiểu