Tôi đang đứng hóng gió ở sân thượng phía Tây, thì ‘Cạch’ có tiếng mở cửa sân thượng. Nhưng lần này khác với lần trước là tôi quay lại nhìn người mở cửa ra thì người đó là N...
N và tôi đứng nhìn nhau, trong mắt nhường như muốn xoẹt ra tia lửa, được một lúc lâu, thì N nhoẻn miệng cười thân thiện nói với tôi.
_ “Sao cậu không hỏi tôi.” – N hỏi.
_ “Hỏi gì?” – Tôi không hiểu N muốn nói đến điều gì.
_ “Hỏi rằng ngọn gió nào đã đưa tôi đến đây?” – N nói.
Tôi nhíu mày lại không hiểu N đang nói gì nữa.
_ “’Ngọn gió’ sao? Lốc xoáy còn không đưa cậu đến đây được, thì nói gì đến ngọn gió chứ?” – Tôi châm biếm N.
_ “Mày...con ch*...” – N tức đến đỏ mặt khi nghe nói vậy.
_ “Ấy đừng...suỵt...đừng có nóng giận hay chửi thề như vậy. Lỡ như có bạn nam nào đột nhiên xuất hiện, rồi cậu trở mặt không kịp thì sẽ bị lộ chuyện mình là người trơ trẽn, sống hai mặt đó.” – Tôi nhắc nhở N.
_ “Không cần mày quan tâm.” – N nói.
_ “Vậy nếu tao nói ‘đừng làm phiền tao nữa’, thì mày có ngưng làm phiền tao không?” – Tôi khoanh hờ tay lại để trước ngực giọng nói cợt nhã tỏ vẻ châm chọc.
_ “Cũng được đó.” – N nhếch môi nói với tôi.
_ “...” – Tôi không nói gì, chỉ cười nữa môi đáp trả N.
_ “Tao sẽ ngưng làm phiền mày, nếu như mày chịu buông Phong ra.” – N đưa ra lời đề nghị.
_ “Tao được gì nếu như rời xa Phong đây?” – Tôi hỏi.
_ “Tôi sẽ cho cô tiền.” – N kiêu ngạo trả lời tôi.
Tôi bật cười trước câu nói của N, thầm nghĩ thế giới này thật sự rất tức cười mà, một người thì trả tiền cho tôi để tôi ở bên cạnh hắn, còn một người thì cho tôi tiền để đưa tôi rời xa hắn. Thiết nghĩ thế giới này thật dễ kiếm tiền mà.
_ “Tiền sao? Cậu có ư?” – Tôi nhìn N từ trên xuống dưới thầm đánh giá.
_ “Tất nhiên rồi.” – N khá khó chịu với cái nhìn của tôi.
_ “Cô không biết gia thế của tôi sao?” – N nói tiếp.
_ “Huh...Cậu...cũng có gia thế sao?” – Tôi hoảng sợ khi nghe N nhắc đến gia thế của mình.
N thích thú nhìn gương mặt hoảng sợ của tôi. Và bước đến gần tôi.
_ “Giờ mới biết gia thế của tôi nên cậu sợ rồi à. Tôi sử dụng học bổng chẳng qua là để che dấu...” – N thích thú nói.
_ “Gia thế của cậu là cả ‘núi’ nợ mà cậu được thừa kế lại từ người mẹ ham đánh bài và người cha nhậu nhẹt sao?’ Với ‘gia thế’ đó, chắc chắn là phải dấu thân phận rồi. Nếu là như vậy thì tôi sợ thật đó.” – Tôi bỗng lật mặt, không còn khuôn mặt hoảng sợ nữa mà thay vào là gương mặt giễu cợt.
_ “Cậu thấy tôi diễn đạt chứ?” – Tôi hỏi N.
_ “Cậu dám điều tra về tôi sao?” – N tức giận hỏi tôi.
_ “Chẳng phải mọi người hay nói rằng ‘Có tiền là có quyền đó sao’. Tôi không những có tiền mà còn có IQ cao nữa. Với mấy cái bảo mật đó của cậu mà đòi làm khó tôi sao? Nực cười, cậu tự đánh giá mình cao quá rồi đó. Có cần tôi giúp cậu cho một cái đạp để đưa cậu về đúng vị trí của mình không?” – Tôi đưa mặt lại gần hỏi N, xong tôi còn cong một bên môi lên cười nhạo N.
‘Chát’ – Một tiếng tát giòn giã được vang lên.
Sau câu nói đó của tôi thì N đưa tay lên tán tôi, nhưng tôi đã nhanh tay chặn lại và tán vào mặt N một cái rõ to và đau, khiến N té nhào xuống đất. N ôm lấy một bên má vừa bị tôi tát ngước lên nhìn tôi đầy căm hận.
Tôi khụy một chân xuống, nhìn N lo lắng hỏi.
_ “Ấy chết, tôi hơi mạnh tay cậu có sao không? Làm đỏ hẳn một bên rồi...hay là để tôi giúp cho...” – Tôi bỏ luôn vế sau.
Tôi không nói nữa mà lấy tay tiếp tục tán vào một bên má còn lại của N, nhưng lần này lực cũng không quá mạnh giống lúc đầu, nó chỉ khiến mặt N quay sang một bên.
_ “Để tôi giúp cậu làm đỏ luôn bên còn lại nha. Không cần cảm ơn tôi vì đã giúp cậu tiết kiệm tiền mua phấn má đâu. Lấy tiền đó để trả nợ cho mẹ cậu đi. Lần sau nếu muốn tiếp tục tiết kiệm thì cứ đến tìm tôi, đừng khách sáo.” – Tôi nói.
_ “Mày không sợ Phong biết chuyện này sao?” – N hỏi.
_ “Tao đâu phải là mày mà sợ chứ. Phong biết tao là người như thế nào mà. Có mày mới cần phải sợ đó. Dám đυ.ng đến tao thì không cái kết đẹp đâu.” – Tôi khinh khỉnh nói.
N nhìn tôi rồi cười và từ từ đứng dậy, tôi cũng vậy từ từ đứng dậy theo N, thích thú nhìn N không làm được tôi.
_ “Mày tưởng tao sợ mày à?” – N hỏi nhưng vì cái tát lúc nãy của tôi quá mạnh nên khiến cho việc chuyển động hàm của N hơi khó khăn.
_ “Tao đâu có tưởng làm gì cho mệt. Chuyện đó chắc chắn sẽ xảy ra mà.” – Tôi thích thú nói.
_ “Còn lâu chuyện đó mới xảy ra?” – N tức giận quát tháo.
_ “Xảy ra hay không là do tao quyết định, không phải mày. Còn nếu muốn không sợ tao thì chịu khó đừng gây sự chú ý đối với tao nữa. Sự chú ý của tao không phải là điều tốt lành gì đâu. Biết chưa hả?” – Tôi hỏi.
Tôi túm lấy cổ áo N, đưa lại gần mình và hỏi. Sau khi hỏi xong thì tôi bỏ cổ áo N ra đồng thời cũng đẩy N lùi ra xa.
Rồi tôi bỏ đi với nụ cười tự mãn trên môi, để lại mình N đứng đó với cái nhìn căm ghét đến tận xương tủy...