Chương 479: Lại xuất hiện lần nữa

Lúc ông cụ Hứa tức đến nỗi không chịu nổi nữa, muốn lập tức phản bác thì Bốc Quát đã lên tiếng cứu ông ta, nếu hai người này cãi nhau thì ông ta sẽ bị tê liệt thật mất.

“Xem ra đám đàn em của ông cũng nhanh đấy, hoặc có thể nói ông rất nhiều tiền”.

Nhạc Huy ngạc nhiên nhìn ông ta, trong ánh mắt không hề có sự tham lam, mà có mùi vị của sự chế nhạo.

“Không nhiều, không nhiều, đây chỉ là hai phần ba giá trị bản thân mà thôi, nếu cậu muốn nhiều thêm chút nữa tôi sẽ phá sản mất”.

Ông cụ Hứa thở dài một hơi, nhưng vẻ mặt của ông ta lại hiện lên nỗi lo lắng tiếp tục bị đòi tiền, ông ta không có nhiều tiền để đưa như vậy.

Mấy năm gần đây, con trai ông ta không kiếm ra tiền, cháu trai thì chỉ biết tiêu xài hoang phí.

“Cũng không còn sớm nữa, tôi về trước đây”.

Nhạc Huy cười khẩy, ông già này quả thật là như trong lời đồn, có điều anh sẽ không để ông ta sống yên ổn, kiểu gì cũng phải khiến ông ta nằm viện, nếu không sẽ gây bất lợi cho bản thân anh.

Lúc ông cụ Hứa đang mừng thầm trong lòng thì Nhạc Huy bước tới nắm lấy cổ áo sau lưng ông ta và kéo đi.

Kiểu kéo chân trên mặt đất, xách nửa người trên lên.

Ông ta vừa bị thương do đạn bắn, bên trong còn một viên đạn, lại cộng thêm tuổi già nên ông ta hét lên một cách đau đớn, cảm giác xương khớp như vỡ vụn.

“A... Nhạc Huy, cậu làm gì vậy? Cậu đúng là nói một đằng làm một nẻo, không phải tôi đưa tiền rồi sao, tại sao lại đối xử với tôi như vậy?”

Ông ta vùng vẫy, nhưng càng vùng vẫy lại càng đau.

Điều này khiến những người bên ngoài choáng váng với vẻ mặt khó tin, kinh ngạc chết lặng tại chỗ.

“Xe và tiền đâu?”

Mãi đến khi Nhạc Huy lên tiếng, bọn họ mới phản ứng lại, Bốc Quát vội vàng chạy đến.

“Ông tổ của tôi ơi, cậu kéo ông chủ như vậy thì ông ấy sẽ chết mất, tôi cầu xin cậu, làm ơn đừng kéo như vậy nữa”.

Tiền và xe đều đưa rồi, sao còn ngược đãi người ta chứ.

“Chậc chậc chậc, được thôi”.

Nhạc Huy thích thú nhịn bọn họ, sau đó nâng ông cụ lên, cảm giác vẫn là kéo, nhưng còn tốt hơn là kéo lê trên mặt đất.

Không ai dám làm bừa, Nhạc Huy này quá ngang ngược hống hách.

Xe dừng lại trước cổng, Nhạc Huy nhét ông cụ vào ghế phụ lái, sau đó khởi động xe.

“Nhớ kỹ không được đi theo tôi, ba mươi phút sau, hãy tìm ông già này ở con đường gần bệnh viện nhất. Nếu tôi phát hiện có người đi theo thì tôi sẽ dùng một phát súng giải quyết ông ta luôn, hoặc là ném xuống đường cho xe nghiền nát. Trời tối như thế này, người lái xe chắc là không nhìn thấy ông già này đâu”.

Lời cảnh cáo này khiến Bốc Quát và những người khác kinh hồn, vốn định âm thầm đi theo, đợi anh thả ông cụ Hứa xuống sẽ gϊếŧ chết anh ngay.

“Làm thế nào để đảm bảo rằng cậu sẽ thả người?”

Bốc Quát hỏi, phòng trường hợp con tin bị gϊếŧ.

“Nhạc Huy tôi nói được làm được, nếu muốn gϊếŧ thì tôi đã gϊếŧ lâu rồi, bây giờ các người chỉ có thể tin tưởng tôi”.

Con tin ở trong tay anh, làm thế nào là do anh định đoạt.

“Mong rằng ông chủ Nhạc nói lời giữ lời”.

“Đương nhiên rồi”.

Nhạc Huy khởi động xe đến bệnh viện, trên đường đi còn hát vu vơ, vô cùng nhàn nhã.

Ông cụ Hứa trợn mắt, chỉ cần không giày vò ông ta thì thế nào cũng được.

“Quản gia Bốc thật sự không đi theo sao?”

“Không đi theo, cứu ông chủ về trước rồi nói sau, tên Nhạc Huy đó rất cảnh giác, nhất định nói được làm được”.

Để đảm bảo an toàn thì phải tin vào Nhạc Huy, không thể làm liều.

Bốc Quát chưa bao giờ nhẫn nhịn như vậy, nhất là đã ở bên cạnh ông cụ Hứa nhiều năm nay, nhà họ Hứa và nhà họ Long đang hưng thịnh, ai mà không coi trọng bọn họ chứ.

Quả nhiên là sóng sau xô sóng trước, sóng trước chết trên bãi cát.

Nhạc Huy dẫn theo ông cụ Hứa đi được nửa đường, sau khi chắc chắn rằng không có ai bám theo, liền đẩy ông ta xuống vườn hoa ven đường, ban đêm cũng không có ai chú ý.

Sau đó anh vui vẻ đến bệnh viện, vừa đến nơi đã thấy khung cảnh hơi hỗn loạn, xem ra người của Long Vũ đã từng đến đây.

“Nhạc Huy, sao giờ em mới quay lại, chị lo chết mất, trong xe này đựng thứ gì vậy?”

An Nhã luôn đợi ở cửa, trong lòng vô cùng lo lắng, mặc dù tin tưởng vào thực lực của Nhạc Huy, nhưng anh là người thân của cô nên kiểu gì cũng sẽ lo lắng.

“Không sao, Sơn Lĩnh, phiền anh xử lý đồ trong xe cho ông Quỷ, để lại cho tôi một ít là được, còn lại thì giao cho người nhà họ Lăng”.

Nhạc Huy cười dịu dàng xoa đầu An Nhã, sau đó nói với Sơn Lĩnh đứng bên cạnh.

Sơn Lĩnh nghi hoặc gãi đầu, sau đó đi về phía cốp xe, mở lên, cầm đèn pin soi.

Giỏi đấy, một xe tiền.

Đây lẽ nào là chôn sống ông cụ Hứa kia rồi sao?

Tên này có thể bình yên ra ngoài, còn đem theo một số tiền lớn như vậy, quả nhiên là người được ông Quỷ xem trọng.

Không tệ!

“Ông Quỷ không thiếu tiền, có điều không thể không đưa cho các anh em, tôi sẽ đem về để ông Quỷ phân chia cho họ, đương nhiên sẽ không thiếu phần của nhà họ Lăng, vậy tôi đi trước đây”.

“Được, phiền anh Sơn Lĩnh quá, hôm nay chạy cùng tôi cả ngày, còn hy sinh vài anh em nữa”.

Nhạc Huy chắp tay cảm ơn, nếu không có ông Quỷ thì anh cũng không thể thuận lợi như vậy.

“Được rồi, tôi đi đây”.

Sau khi Sơn Lĩnh rời đi, Lăng Nguyên nhìn Nhạc Huy với vẻ khâm phục, anh thực sự quá lợi hại, trở thành thần tượng của Lăng Nguyên.

“Nhạc Huy, anh giỏi thật, trong một đêm đã giải quyết được hai nhân vật mạnh nhất ở thành phố Đông An, sau này tôi sẽ đi theo anh cùng lăn lộn”.

“Không có gì, đi theo tôi cũng được, dù sao tôi cũng rất thích anh, nhưng phải phục tùng mệnh lệnh của tôi, sau này sẽ không phải là cậu chủ gì đó nữa”.

Nhạc Huy vui vẻ thu nhận anh ta, nhưng không hy vọng anh ta giữ lại tính khí của cậu chủ.

“Đương nhiên rồi”.

Bệnh viện bình yên, Kim Võ và Kỳ Phi nghe được tin tức này thì cô cùng vui mừng, suýt chút nữa thì nhảy xuống giường.

Nhưng ông cụ Hứa bị ném bên đường lại đột nhiên biến mất, Bốc Quát đã tìm rất lâu nhưng không thấy, còn nghi ngờ Nhạc Huy chưa thả người.

Long Vũ cũng biến mất.

Các thế lực trong bóng tối không ngừng lay động, có một số thứ đang âm thầm nảy mầm.

“Không hay rồi, ông cụ Hứa và Long Vũ đều chết rồi, thi thể của bọn họ bị ném ở lối vào bệnh viện, trạng thái chết vô cùng bi thảm và quái dị”.

Vốn dĩ Nhạc Huy muốn nghỉ ngơi thật tốt, nhưng không ngờ mới sáng sớm đàn em đã đến báo cáo, khiến trong lòng anh hơi căng thẳng, không phải là kiểu chết đó chứ?

“Trạng thái chết thế nào?”

“Khuôn mặt dữ tợn, cả người giống như một cái xác bị hút hết máu, rất đáng sợ”.

Điều đáng lo ngại nhất đã xảy ra, thật sự giống với trạng thái chết bằng virus T2 anh đã tìm hiểu trước đó, nhưng tại sao đám người đó lại đột nhiên chĩa súng vào hai người này.

Hai người này là kẻ thù của anh, liên quan gì đến đám người đó chứ?

Bí ẩn trước đây chưa có lời giải thích thì nay lại xuất hiện một bí ẩn mới.

Nhưng trong thời gian một hai ngày, hôm qua anh vừa mới giày vò hai người kia xong, hôm nay bọn họ đã như vậy.

Thật kỳ lạ, kỳ lạ đến mức khiến anh kinh hoàng.

“Nhạc Huy, anh biết nguyên nhân cái chết là gì không?”