“A!”
Ông cụ Hứa đau đến mức mặt mày dữ tợn, muốn lấy tay bịt tai đau đang chảy máu, nhưng phát súng đó của Nhạc Huy khiến ông ta không dám động đậy.
“Ngồi im, không thì sẽ không chỉ dừng lại ở tai thôi đâu”.
Nhạc Huy đứng sau ông ta rồi ngẩng đầu lên, hơi quỳ xuống, bóng người anh vừa hay lại nấp phía sau ông cụ Hứa.
Ánh đèn tối tăm, tay súng bắn tỉa vốn không biết nên ra tay từ đâu, nhất là khi bắn trúng ông cụ Hứa, hắn bỗng thấy không vui trong lòng.
“Nhạc Huy, cậu tưởng uy hϊếp tôi là có thể thoát ra ngoài an toàn sao?”
Ông cụ Hứa không cam lòng hét lớn: “Bên ngoài có rất nhiều tay súng bắn tỉa, và rất nhiều máy móc, dù cậu có uy hϊếp tôi thì cũng đừng hòng mong thoát được”.
“Ôi, xem ra ông vẫn tiếc mạng mình quá nhỉ, trang bị nhiều thứ trong nhà như vậy”.
So với việc bọn họ lo lắng tới nỗi đổ mồ hôi thì Nhạc Huy lại thảnh thơi hơn nhiều, như thể anh không quan tâm tới sự uy hϊếp của đối phương, ra ngoài chỉ là chuyện nhỏ.
“Bây giờ cậu bỏ súng xuống rồi cầu xin tha mạng thì may ra tôi còn có thể tha cho cậu một mạng, ngoan ngoãn làm con chó bên cạnh tôi, đảm bảo cho cậu ăn uống no say”.
Ông cụ Hứa vẫn đắc chí, tưởng ông ta đã sợ, nhưng cái giọng điệu kia đâu giống đã sợ.
“Vậy sao? Một con chó?”
Câu nói này đã chọc giận Nhạc Huy, ánh mắt của anh trở nên lạnh băng, khóe miệng khẽ nhếch lên.
“Bằng!”
Anh bắn một phát xuống cẳng chân của ông ta, “bằng” một tiếng, ông cụ Hứa đã quỳ xuống đất, vẻ mặt đau khổ nhíu chặt mày lại với nhau.
“A, thằng khốn Nhạc Huy, tao nhất định sẽ băm mày ra làm trăm nghìn mảnh”.
Đã bị như vậy rồi mà còn cứng đầu, xem ra tuổi già rồi, loại người này ấy mà không biết sợ đâu.
Cậy thế bắt nạt người, cậy già lên mặt, đúng là đức tính chuẩn mực của mấy loại người như này.
“Vậy sao? Để tôi coi thử xem ông bị vùi dập trước hay là tôi bị băm chặt thành trăm nghìn mảnh trước”.
Nhạc Huy cười khẩy, nụ cười lạnh đến mức khiến người ta run rẩy, đến nỗi Bốc Quát cũng phải hơi sợ.
Chẳng phải hồi còn trẻ ông già này thức thời nhất sao, sao bây giờ vẫn còn già mồm được chứ?
Chịu thua khiến ông ta lơ là cảnh giác, như vậy mới có thể bắt được ông ta.
Hơn nữa cũng không cần chịu nhiều khổ sở mệt nhọc như thế.
“Bằng bằng bằng!”
“A A A!”
Nhạc Huy bắn liên tiếp ba phát, đều sượt qua chân của ông ta, không bị viên nào ghim vào chân, nhưng da thịt đã bị bỏng, vô cùng đau.
Máu chảy không ngừng, một mảng đen đỏ dưới đất khiến người ta thấy mà phát hoảng.
Ông cụ Hứa quỳ trên đất, tay muốn ôm chân nhưng lại bị Nhạc Huy kéo lấy, không thể động đậy.
TruyenHDKhông có ẩn núp, tay súng bắn tỉa nghĩ thời cơ đến rồi, nhắm chuẩn vào đầu anh rồi nã súng.
“Bằng!”
Đương nhiên Nhạc Huy đã tránh được, thứ mà đạn bắn trúng lại là cửa sổ kính ở phía sau.
“Người đối diện kia bình tĩnh chút đi, không thì ông chủ của cậu không chỉ dừng ở mức chân bị thương đâu, nếu tôi bắn thủng phổi thủng gan hay thủng thận của ông ta thì cậu nói xem ông ta có chết vì đau luôn không? Cậu yên tâm, trước kia ông ta chết vì đau, tôi nhất định sẽ không chết đâu”.
Nụ cười lạnh lùng, giọng điệu hời hợt, khiến người ta nghe xong phải kinh hồn bạt vía.
“Dừng tay, không ai được bắn nữa, rút hết cho tôi!”
Bốc Quát sợ quá hét lớn lên.
Ông cụ Hứa tuổi tác đã cao, nếu còn bị bắn nữa chắc sẽ chết mất.
Quả thật là sẽ chết vì đau luôn.
“Ông già, ông muốn chết vì đau hay chết vì tê liệt, chi bằng chúng ta chơi một ván cờ đi, ông thắng tôi sẽ khiến ông bại liệt, còn tôi mà thắng thì tôi sẽ khiến ông chết vì đau đớn rồi rời khỏi đây”.
Trước giờ Nhạc Huy luôn ra tay rất tàn nhẫn với những người mà anh muốn gϊếŧ chết, người nào mềm lòng thì chẳng bao giờ làm nên chuyện lớn, giữ lại kẻ thù không cần thiết sẽ là tự tìm đường chết.
Tình hình hiện tại là phải khiến bọn chúng sợ hãi, như vậy mới có thể yên tâm rời đi, nếu không cả đám cùng nhau tấn công anh, anh sợ sẽ không thoát ra nổi hoặc là sẽ bị thương.
Con tin này đúng là cứng đầu, nhưng vừa hay cho ông ta một bài học, tốt nhất là có thể gϊếŧ chết luôn, như vậy sẽ không có hậu họa gì về sau nữa.
“Đừng, đừng, đừng mà!”
Cuối cùng ông cụ Hứa cũng đã sợ, người đàn ông này là ma hay sao mà không những không sợ tình hình hiện tại, còn hung hăng càn quấy như vậy.
Còn có thể bình tĩnh trốn tránh phát đạn của tay súng bắn tỉa, thực lực hoàn toàn có thể áp đảo, ông ta vẫn còn ở trong tay anh, nên anh vốn chẳng lo tới tính mạng của mình.
Xem ra quả thật là muốn gϊếŧ chết ông ta mà!
Quân tử trả thù mười năm chưa muộn, với tình hình như hiện tại thì cứ nên chịu thua trước đã, bản thân sống sót rồi mới có thể trở mình, mới có thể khiến anh quỳ xuống đất cầu xin ông ta tha thứ.
“Ông chủ Nhạc, cụ Nhạc à, cầu xin cầu đó, tôi sai rồi. Đừng bắn nữa, nếu không tôi sẽ chết mất, chẳng phải cậu muốn rời khỏi đây sao, tôi bảo bọn họ thả cậu đi, cậu muốn gì tôi cũng có thể cho cậu”.
Ông cụ Hứa cũng không ngờ đến tuổi xế chiều như này mà lại bị một tên nhóc con uy hϊếp như vậy, giống y như hồi còn trẻ bị người ta sỉ nhục.
Vẫn là lớp trẻ, vẫn quỳ xuống đây cầu xin tha mạng, đúng là có bắn chết ông ta cũng không ngờ rằng sẽ có tình huống này.
Sóng sau xô sóng trước mà!
Nhưng cũng thật là mất mặt, hôm nay ông ta không chết, sau này nhất định sẽ đè Nhạc Huy xuống, hành hạ một trận.
“Muốn gì ông cũng đều cho tôi sao?”
Nhạc Huy nhíu mày, cảm thấy bản thân có thể lừa ông ta một vố, những người này sợ anh thì tức là có thể thoát ra ngoài.
“Được được được, cậu muốn gì, cậu cứ việc nói”.
“Chuẩn bị cho tôi chiếc xe chống lửa, đừng có giở trò, sau đó đựng đầy tiền vào trong, ít nhất phải tầm một trăm triệu”.
Lúc này Nhạc Huy vẫn ngồi đó uống trà, không ai dám manh động, chỉ sợ lại chọc giận anh thì ông cụ Hứa sẽ chảy máu mà chết.
“Được được được, Bốc Quát chưa nghe thấy gì hay sao, mau đi chuẩn bị”.
Ông cụ Hứa mồm thì đồng ý liên tục, nhưng thật ra trong lòng đang không ngừng rỉ máu, còn đau hơn cả vết thương trên người, bởi đó là một trăm triệu mà!
“Ông chủ Nhạc, tôi chuẩn bị đồ cho cậu, cậu để mọi người băng bó cho ông cụ nhà tôi đi. Cứ để chảy máu như vậy sẽ chết mất, ông ấy đã từng này tuổi rồi, không đấu nổi với thanh niên nữa”.
Bốc Quát đưa mắt ra hiệu cho đám đàn em chuẩn bị, nhất định phải tóm lấy thời cơ, một phát gϊếŧ chết.
Nhưng sao Nhạc Huy lại không biết cái suy nghĩ nhỏ nhoi đó của ông ta, anh ngẩng đầu chế giễu, rồi giơ súng, nhắm thẳng vào Bốc Quát.
“Bằng!”
Tay của Bốc Quát đã bị thương.
“Hự…”
Bốc Quát không ngờ Nhạc Huy này lại to gan đến thế, không chút lưu tình, anh chẳng có ý định thương lượng, mà là mệnh lệnh.
“Chúng ta không phải đang đàm phán, mà là các người dùng thời gian và tiền bạc ra để cứu người. Nếu không còn chậm trễ, tôi không dám chắc ông cụ nhà các người liệu có bị thêm vết thương nào nữa đâu”.
Bốc Quát lấy tay bịt chặt vết thương, nhìn ông cụ Hứa đang quỳ dưới đất, thầm thở dài một hơi, xem ra đành phải ngoan ngoãn nghe lời rồi.
“Bốc Quát, mau chuẩn bị đồ, có phải ông muốn tôi chết không?”
Ông cụ Hứa vô cùng sụp đổ, sắc mặt ông ta càng ngày càng trắng bệch, môi tím tái, sức lực cơ thể cũng đều nhờ có Nhạc Huy xách lên, chứ không thì ông ta đã ngã xuống đất rồi.
Ông ta có thể cảm nhận được tính mạng của bản thân đang dần mất, cảm giác chờ chết này đúng là giày vò người ta quá đi, ông ta sắp mất lý trí rồi.
“Vâng vâng vâng, mau, mau chuẩn bị tiền mặt và xe ngay, mau lên”.